Gia Cát Nguyệt Hoa khựng lại, ngẩn người một thoáng rồi vội quay sang hỏi: "Lục Hạo Đình là thằng nào?"
Người đàn ông liếc anh một cái, giọng nghi ngờ: "Không phải anh định đi đánh cậu ta ngay bây giờ đấy chứ?"
Gia Cát Nguyệt Hoa nghiêm mặt: "Không đâu."
Người đàn ông thở phào, xem ra chưa đến mức mất kiểm soát.
Nhưng Gia Cát Nguyệt Hoa lại nói tiếp: “Tôi sẽ muốn lấy hình ảnh của cậu ta về trước. Để bọn nhỏ còn biết mặt tên khốn đó... rồi cả đám cùng đi xử lý!”
“...”
Người đàn ông chàng còn chưa kịp phản ứng, Gia Cát Nguyệt Hoa đã rất nhanh tay chọn lấy tấm ảnh rõ nét, đẹp trai đến mức đáng ghét, rồi thẳng tay gửi vào group chat của đám anh em. Hành động gọn gàng, lạnh lùng và vô cùng quyết đoán.
“Nghe rõ đây, anh em! Địch đang đến, chuẩn bị tinh thần đi!”
Tin nhắn kèm hình ảnh vừa được gửi lên group, kèm theo ba chữ đập vào mắt tất cả mọi người: “Lục Hạo Đình.”
Người đàn ông bên cạnh che mặt, anh em, tự cầu phúc đi.
Bên kia, trong cửa hàng cao cấp, Cố Vân Tịch vẫn đang dẫn Đường Phong dạo quanh các quầy đồ trẻ em. Cô cảm thấy có chút khác lạ.
Trong lòng cô không thật sự cảm nhận được địch ý từ phía người đang âm thầm theo dõi. Mặc dù người đó vẫn luôn theo sát cô từ xa, nhưng tuyệt nhiên không có hành động xâm phạm hay tấn công gì.
Thế nhưng, Cố Vân Tịch vẫn luôn giữ cảnh giác cao độ.
Trong khi đó, đám “ca ca”đã đợi đến mức lòng như lửa đốt. Từng ánh mắt đều dõi theo dáng vẻ thanh thoát của Cố Vân Tịch từ sau lớp kính, ai cũng muốn lao ngay vào trò chuyện, hỏi han, thậm chí là... nhận lại em gái cho đàng hoàng.
“Giờ tính sao? Chúng ta thật sự phải giả làm phóng viên à?”
“Nhưng mà… người nổi tiếng thì ai chẳng ghét phóng viên. Ai mà muốn đang đi chơi, đi dạo lại bị ‘chó săn’ bám theo chứ chứ?”
“Vậy rốt cuộc phải làm sao đây?”
Đúng lúc cả đám đang vò đầu bứt tai, Tiểu Bát bỗng cười toe toét, rạng rỡ như phát hiện ra chân lý của vũ trụ: “Này, mấy ông đều lớn hơn tôi cả đống tuổi, mà đầu óc sao chẳng linh hoạt gì hết trơn vậy? Em gái tôi là minh tinh mà! Mấy ông chỉ cần nói là mấy ông mê điện ảnh, hâm mộ em ấy lâu rồi, giờ gặp được thì muốn xin chụp ảnh, trò chuyện, mời ăn một bữa, tặng vài món quà nhỏ… thế là hợp lý hợp tình hợp pháp luôn! Quá trời hợp lý! Để tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cả đám anh em đã không hẹn mà cùng xông ra như đàn ong vỡ tổ.
…
Bên này, Cố Vân Tịch đã sớm cảm nhận có người đang theo dõi mình. Cô không lộ vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn giữ cảnh giác cao độ. Trong lòng cô thực sự chỉ mong cắt đuôi được nhóm người kia.
Lợi dụng lúc đám người phía sau dường như không chú ý, cô nhanh chóng kéo Đường Phong chuyển hướng, đi sang khu vực khác.
Thế nhưng… đối phương vẫn chẳng có động tĩnh gì, không hề bám theo.
Cố Vân Tịch thầm thở phào, trong lòng có chút vui mừng. Cô nắm tay Đường Phong đi nhanh hơn, hi vọng có thể tranh thủ rời xa hẳn nơi này.
Nhưng… cô vừa mới quay người rẽ sang, thì bỗng nghe tiếng bước chân hỗn loạn phía sau. Quay đầu nhìn lại… mấy người đàn ông lực lưỡng đang hùng hổ lao thẳng về phía cô!
Trái tim Cố Vân Tịch như nhảy vọt lên cổ họng.
Không nói một lời, cô lập tức nắm chặt tay Đường Phong, kéo cậu bé chạy bán sống bán chết.
Cô đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất. Nếu như không còn cách nào khác, cô sẽ tìm một góc khuất không có camera, lập tức làm Đường Phong tạm thời hôn mê, rồi giấu cậu bé vào trong không gian hệ thống. Còn cô sẽ dễ dàng đối phó với những người kia.
Không ngờ thấy Cố Vân Tịch bỏ chạy, nhóm anh em hoảng loạn đuổi theo suýt mất dấu.
Cố Vân Tịch lúc này đã kịp gọi cho Lục Hạo Đình, anh đang ở gần. Khu vực này rất sang trọng, nhiều camera, gần như không có góc chết. Không còn thời gian do dự, cô đành chọn một khúc cua để ra tay trước. Biết Lục Hạo Đình sắp đến, cô cũng yên tâm hơn.
Cô kéo Đường Phong chạy băng qua hành lang, đến chỗ rẽ thì đặt cậu ở nơi an toàn, còn mình nấp sẵn chờ.
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân vang dồn dập. người đến rất đông.
Ánh mắt Cố Vân Tịch lạnh xuống. Vừa thấy bóng người xuất hiện, cô bất ngờ lao ra, tung cú đá thẳng vào kẻ đi đầu!
Chưa dừng lại, cô nhanh chóng tóm lấy kẻ thứ hai, đấm mạnh khiến mắt anh ta sưng vù. Tiểu Bát chạy nhanh nhất, hoàn toàn không ngờ “em gái yêu quý” lại ra tay dữ dội như vậy, bị đá trúng bụng, hét lên đau đớn rồi gập người lại.
Cố Vân Tịch lấy đà nhảy qua người anh ta, đá ngã thêm hai tên nữa.
Kết quả: Tiểu Bát bị đá, Tiểu Tam mắt sưng như gấu trúc, Tiểu Lục và Tiểu Thất đo sàn. Còn lại Lão Nhị, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ thì chết lặng, không kịp phản ứng.
Cô còn định ra tay tiếp thì Lục Hạo Đình đã đến. Là trưởng tôn Lục gia, sao anh có thể để vợ phải động thủ?
Anh lập tức lao lên, nhanh gọn hạ gục Lão Nhị, Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ. Một cú vật qua vai, một cú đá trời giáng, cả hai tên đổ rạp, bị anh khóa tay tại chỗ.
Lão Nhị còn sót lại cũng bị đá văng vào tường, bất tỉnh.
Cùng lúc đó, Lưu Tinh Trì đã xử lý xong mấy kẻ bị Cố Vân Tịch hạ gục, đang chạy sang hỗ trợ thì… lão Nhị cuối cùng cũng tỉnh lại: “Mẹ nó! Bọn mày là ai?”
Không cần hỏi thêm, anh ta lập tức lao vào giao chiến.
Là người của quốc gia Thần Bí, lão Nhị có thể chất vượt trội, đánh đấm không tệ. Nhưng khổ nỗi anh là kiểu trí thức, giỏi đầu óc hơn nắm đấm. Trong khi đó, Gia Cát Nguyệt Hoa là người giỏi võ nhất, lại không có mặt.
Lục Hạo Đình đã được Cố Vân Tịch chăm sóc suốt hai năm bằng nước thần trong không gian hệ thống, một loại nước quý giá mà ngay cả quốc gia Thần Bí cũng coi là báu vật. Cơ thể anh được cải tạo hoàn toàn, thể lực giờ chẳng thua gì người bản địa bên đó, thậm chí còn vượt cả lão Nhị nhờ luyện tập chăm chỉ.
Chưa kể, bên cạnh anh còn có Lưu Tinh Trì không kém phần lợi hại, và cả Cố Vân Tịch, tuy đang “phe địch” nhưng vẫn âm thầm giúp chồng.
Kết quả là… Lão nhị nho nhã, quý tộc - người tưởng sẽ oai phong nhất, lại là người bị đánh thê thảm nhất!