Lục Hạo Đình đè lão Nhị xuống đất, còng tay anh ta lại khiến anh ta không còn khả năng phản kháng.
Nếu chỉ có một mình Lục Hạo Đình, thậm chí thêm cả Lưu Tinh Trì, thì lão Nhị vẫn còn có thể đánh được vài hiệp. Hơn nữa, mấy người anh em bên cạnh tuy bị còng tay, nhưng chân thì vẫn còn có thể dùng, hoàn toàn có thể bật dậy tham chiến tiếp.
Nhưng… điều quan trọng nhất là: có Cố Vân Tịch ở đây.
Không một ai trong số họ nỡ ra tay với em gái mình, chỉ sợ lỡ làm cô bị thương, vì thế chẳng ai dám đánh thật, mà điều này lại tạo cơ hội cho Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì ra tay áp đảo.
“Anh Hạo Đình…”
Cố Vân Tịch thấy tình hình ổn rồi, liền gọi anh một tiếng.
Lục Hạo Đình liền xách lão Nhị đang bị đè dưới đất lên, hất cho một cú đá, đạp anh ta về chỗ mấy người anh vợ đang nằm la liệt.
Anh quay sang nhìn Cố Vân Tịch đầy lo lắng xen lẫn cưng chiều: “Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Em không sao.”
…
Lúc này, mấy ông anh vương tử cao quý kia đều hóa đá ngay khi nghe thấy cô gọi “anh Hạo Đình”.
Hạo Đình… Lục Hạo Đình?!
Đúng lúc đó, điện thoại của lão Lục – người duy nhất còn động đậy được – vang lên. Anh ta lén mở ra xem thì thấy bức ảnh mà đại ca vừa gửi đến…
Anh ta đưa cho cả nhóm xem, phản ứng của mọi người thì đúng là… cạn lời!
Tiểu Bát đang ôm bụng rên rỉ vẫn cố ngẩng đầu lên: “Em gọi anh ta là gì cơ?”
“Anh Hạo Đình? Vậy thằng đó chính là Lục Hạo Đình?”
“Cái đồ chết tiệt, không đến lấy lòng tụi này thì thôi, lại còn dám đánh tụi này hả?”
“Vừa gặp đã đánh? Được! Hay lắm!”
…
Ai nấy đều nghiến răng trợn mắt nhìn Lục Hạo Đình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Lục Hạo Đình thấy mấy người này bị đánh thảm thế rồi mà vẫn còn thái độ ngang ngược thì cau mày, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Các người là ai? Ai sai các người đến?”
Tiểu Bát trừng mắt đáp: “Tôi là fan của cô ấy, chỉ muốn xin chụp hình chung thôi!”
“Đúng! Bọn tôi là fan hâm mộ!”
“Phải đấy, cô ấy là thần tượng của tôi!”
Lục Hạo Đình bật cười lạnh: “Tôi biết ngay các người sẽ nói thế mà.”
Anh không thèm đôi co thêm, quay sang ra lệnh cho Lưu Tinh Trì: “Đưa tất cả bọn họ về, thẩm vấn kỹ càng!”
“Rõ!”
Cả đám trố mắt: Thẩm vấn?!
Lão Nhị – người vừa âm hiểm vừa điềm đạm – nhìn chằm chằm Lục Hạo Đình: “Anh định thẩm vấn chúng tôi kiểu gì?”
Lục Hạo Đình nhếch mép cười lạnh: “Rất nhanh thôi, anh sẽ biết.”
Lão Nhị cũng bật cười ghê rợn: “Tôi rất mong chờ đấy!”
Cả đám còn lại thấy lão Nhị như thế thì không ai nói gì thêm nữa, lặng lẽ nhìn nhau rồi đồng loạt im lặng. Bọn họ cũng muốn xem rốt cuộc tên này định xử lý bọn họ thế nào!
Lục Hạo Đình đi tới bên cạnh Cố Vân Tịch: “Chỉ cần em không sao là tốt rồi. Em đưa Tiểu Phong về trước đi, mấy người này để anh lo.”
Cố Vân Tịch gật đầu đồng ý, không phản đối.
Mấy ông anh nhìn thấy em gái cưng cứ thế rời đi cùng đứa nhóc kia, trong khi bản thân bị em rể đánh cho nhừ tử, trong lòng không khỏi khó chịu. Ý định dạy cho Lục Hạo Đình một bài học lại càng thêm mãnh liệt.
Chẳng bao lâu, người của Lục gia cũng tới, hộ tống Cố Vân Tịch và Đường Phong rời khỏi hiện trường an toàn.
Trong xe, khi thấy Cố Vân Tịch bước ra, Gia Cát Nguyệt Hoa liếc nhìn một cái rồi giật mình: “Sao lại nhiều người thế kia?”
Em gái anh… làm sao vậy?
Đến khi thấy mấy người anh em kia bị giải ra ngoài, anh hoàn toàn cạn lời.
Đại hoàng tử tôn quý, phong nhã như ngọc, suốt đời hiếm khi gặp tình huống nào khiến anh sững sờ như thế. Nhưng cảnh tượng trước mắt… thật sự khiến anh đứng hình toàn tập!
Người đàn ông bên cạnh anh cũng đơ luôn: “Chuyện gì… chuyện gì vừa xảy ra thế?”
“Nhìn thế kia chắc là… bị người ta đánh rồi!” – Người khác đáp.
…
Người đàn ông mặc đồ đen, khí chất trầm ổn và đầy bí ẩn, tuy khác hoàn toàn với vẻ nho nhã của Gia Cát Nguyệt Hoa, nhưng khí thế thì cũng chẳng kém.
Nhưng bây giờ anh ta cũng sững sờ không thốt nên lời.
Nhất là khi thấy Lục Hạo Đình và Lưu Tinh Trì đi ra sau, đầu óc anh ta hoàn toàn… tắt máy.
Nhìn đăm đăm một lúc lâu, cuối cùng anh mới lẩm bẩm: “Tôi hình như… hiểu chuyện gì rồi!”
Gia Cát Nguyệt Hoa cười đầy ẩn ý: “Bị đánh rồi đấy… chắc là bị tưởng nhầm là người xấu thôi.”
Người mặc đồ đen: “…”
Anh ta nhìn Lục Hạo Đình cao lớn phía trước, mắt sáng lên: “Anh bạn này ghê gớm thật đấy, còn giỏi hơn tôi hồi trẻ!”
“Giờ tính sao?” Người kia hỏi.
Gia Cát Nguyệt Hoa cười nhẹ: “Còn sao nữa? Đã bị bắt rồi thì cứ để vậy đi. Nếu có thể bị ‘tra khảo’ một trận cho nhớ đời cũng hay, dạo này tụi nó quậy quá rồi.”
Người mặc đồ đen: “…”
Anh ta nuốt nước bọt: Anh à, nhẹ tay giùm tụi nó cái…
Người bị bắt rồi, mọi người đều theo dõi xem Lục Hạo Đình sẽ xử lý đám này ra sao. Còn Gia Cát Nguyệt Hoa thì chẳng có ý định can thiệp, ngược lại còn hóng xem cái “vở hài kịch” này sẽ kết thúc thế nào.
Còn về Cố Vân Tịch, thân phận đã được xác nhận rõ ràng, không cần nghi ngờ nữa.
Bây giờ, điều duy nhất anh cần làm là âm thầm điều tra xem kẻ đứng sau muốn hại em gái anh rốt cuộc là ai.
“Con cá thối đó chưa đến à?” Gia Cát Nguyệt Hoa hỏi.
Người áo đen đáp: “Đến rồi, chắc lúc này cũng đang tới nơi.”
Gia Cát Nguyệt Hoa hừ lạnh một tiếng: “Chậm như rùa.”
Người áo đen nghĩ ngợi rồi nhanh miệng nói: “Người đó vốn tính tình cà lơ phất phơ, đến giờ vẫn chưa tìm ra người, cũng chẳng có tin tức gì.”
Gia Cát Nguyệt Hoa liếc sang, ánh mắt nửa cười nửa không: “Muốn đánh lạc hướng à? Muốn tôi trút giận lên con cá thối đó để mấy người kia bớt bị hành hả?”
Người áo đen: “…”