Quả nhiên, vị Đại hoàng tử tôn quý kia không dễ bị qua mặt!
…
Bên kia, Cố Vân Tịch đưa Đường Phong về nhà. Nhưng về đến nơi, cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô nhìn đứa bé bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi: “Em có cảm thấy những người lúc nãy có gì đó kỳ lạ không?”
Đường Phong nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Đúng là kỳ thật, cứ như… ngốc ngốc sao ấy.”
Cố Vân Tịch: “…”
Cậu bé lấy bộ đồ ngủ hình đầu lâu ra, nhìn thấy Cố Vân Tịch vẫn còn cau mày băn khoăn, bèn hỏi: “Sao thế ạ? Cảm thấy có điều gì không ổn sao? Họ nói là fan của chị mà, em thấy cũng có thể lắm chứ, vì họ trông chẳng có ác ý gì, chỉ là hơi lạ lạ thôi.”
“À đúng rồi, nhìn đi nhìn lại thì hình như họ còn tỏ ra ghét chú Lục hơn ấy.”
Cố Vân Tịch: “…”
“Em cũng thấy là họ không có ác ý à?”
Đường Phong gật đầu chắc nịch: “Vâng! Cái này gọi là cảm giác ấy! Em từng gặp nhiều người xấu rồi, từng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm rất lâu, nên cảm giác của em khá chính xác. Nhóm người đó… em thấy họ đúng là lạ thật, nhưng với chị thì họ không có phản ứng mạnh gì. Mà lúc đánh nhau, hình như họ cũng không thật sự ra tay.”
Cố Vân Tịch suy nghĩ kỹ lại: “Em nói đúng. Chị đánh mạnh thế, mà họ chẳng có phản ứng gì, chứng tỏ thân thủ rất tốt. Mà đã lợi hại như vậy, đông người như vậy, làm sao dễ bị bắt thế được?”
Đường Phong chẳng mấy quan tâm: “Nghĩ nhiều làm gì chị? Dù sao chú Lục cũng xử lý rồi.”
Cố Vân Tịch bất đắc dĩ: “Ừ… nhưng mà kẻ địch còn chưa rõ ràng thì lòng mình vẫn không yên. Nếu không có mấy người xấu đó, hôm nay chúng ta đâu phải dè dặt đến vậy?”
Đường Phong ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Chị Cố, nếu em kể hết thì mọi người có tìm ra họ không?”
Cố Vân Tịch quay lại nhìn cậu bé: “Em muốn kể rồi à?”
Đường Phong ngồi lên giường, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng, bất an, xen lẫn chút buồn rầu.
“Mẹ em từng dặn là… trước mặt mọi người, đừng nhắc tới mẹ, càng ít càng tốt. Mẹ bảo em hãy kể về ba nhiều hơn, chỉ cần mọi người nhớ em là con trai của Đường Dục là được, còn mẹ thì nên nhắc ít thôi.”
Cố Vân Tịch cau mày: “Tại sao?”
Đường Phong cúi đầu, giọng nhỏ đi: “Mẹ nói… sợ nhắc đến mẹ nhiều quá thì mọi người sẽ ghét mẹ, rồi ghét luôn em.”
“Bởi vì mọi người đều là người trong gia đình quyền quý, cả chú Lục lẫn ba em đều danh chính ngôn thuận, thân phận tôn quý. Còn mẹ em thì khác, từ nhỏ đã không thể xuất hiện công khai. Năm đó ba không chịu ở bên mẹ cũng vì lý do đó. Dù ngoài mặt mẹ không để tâm, nhưng trong lòng… vẫn rất buồn.”
Cố Vân Tịch hiểu ra cậu đang muốn nói điều gì.
Đường Phong nói tiếp: “Mẹ không muốn em nhắc nhiều đến mẹ, là vì không muốn mọi người biết quá rõ về mẹ, để có thể đối xử tốt với em hơn.”
Cố Vân Tịch thấy đau lòng, kéo cậu bé vào lòng ôm chặt: “Ngốc à, bất kể mẹ em là ai, em vẫn là con trai của Đường Dục. Tất cả chúng ta đều sẽ chăm sóc em.”
“Với lại, chị không hề ghét mẹ em. Nói cho em biết nhé, mẹ em sinh ra em cho ba em, chỉ điều đó thôi, tất cả chúng ta đã biết ơn bà ấy rồi. Nếu không có mẹ em, thì ba em thật sự đã biến mất mà chẳng để lại dấu vết nào. Nhưng bây giờ có em, thì mọi thứ đã khác rồi.”
Đường Phong sửng sốt, ngẩng đầu lên: “Thật ạ? Mọi người không ghét mẹ em?”
Cố Vân Tịch mỉm cười, xoa đầu cậu bé:
“Nếu không có mẹ em, làm sao có em, bảo bối đáng yêu này? Tụi chị còn chưa kịp cảm ơn bà ấy nữa là!”
“Hơn nữa, mẹ em là người mà ba em yêu, tụi chị tôn trọng quyết định của ba em, hiểu không?”
Đôi mắt Đường Phong lập tức sáng bừng lên, cậu níu áo Cố Vân Tịch, kích động hỏi:
“Vậy… vậy ông nội và ông cối em cũng sẽ thích mẹ em sao?”
Cố Vân Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói thật lòng: “Chị nói thật nhé. Chị không dám chắc ông nội và ông cố của em có thích mẹ em không, nhưng chị tin chắc họ sẽ không ghét bà ấy. Như chị nói rồi đó, không có bà ấy, làm gì có em? Họ chắc chắn biết ơn mẹ em vì đã sinh ra em.”
“Còn những chuyện khác, chỉ cần ba em thích là đủ. Chị nghĩ họ sẽ không phản đối hay nghi ngờ đâu. Ba em là người tốt như vậy, người mà anh ấy thích chắc chắn không phải người tầm thường.”
Gương mặt nhỏ của Đường Phong rạng rỡ hẳn lên, ôm lấy Cố Vân Tịch, vui mừng vô cùng!
“Chị Cố, chị đáng yêu quá! Bảo sao ông cố lại quý chị đến thế!”
Cố Vân Tịch: “…”
Thằng nhóc này!
“Được rồi, giờ có thể kể cho chị biết em còn biết gì nữa không?”
Đường Phong mím môi, nhớ lại những gì từng trải qua khi còn nhỏ, lòng bỗng chùng xuống, có chút sợ hãi, đó cũng là lý do trước nay cậu không muốn kể gì cả.
Cậu còn nhỏ, ký ức vốn không rõ ràng, nhưng những gì cậu nhớ được lại toàn là đau khổ và sợ hãi.
Thấy gương mặt cậu bé trở nên tái nhợt, Cố Vân Tịch xoa đầu cậu dịu dàng: “Nếu sợ quá thì đừng nghĩ nữa, cũng không cần nói ra đâu. Quên hết đi. Sau này ở bên chị Cố, em sẽ rất an toàn.”
Đường Phong im lặng một lúc rồi quyết định kể: “Mẹ em… bên cạnh mẹ có một người phụ nữ rất lợi hại, nhưng trông như ác quỷ vậy. Bà ta nhìn đáng sợ lắm, mẹ em rất sợ bà ta.”
“Bà ta luôn ở trong phòng thí nghiệm, thích nghiên cứu mấy thứ đầy màu sắc. Em từng thấy bà ấy tiêm mấy thứ đó vào người khác… họ đau đớn lắm… Em… em trong người cũng có mấy thứ đó…”
Nói đến đây, thân thể nhỏ bé của Đường Phong bắt đầu run lên.