Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 869: Chương 869




 miệng ra là thấy hẹp hòi, đúng kiểu nhà giàu mới nổi không có tầm nhìn.”

“Chắc thấy con trai mình quá cưng chiều bạn gái nên ghen rồi.”

“Thôi đi, mấy người cứ bênh. Bà mẹ chồng người ta nói tận mặt là con bé không có giáo dục, vậy mà còn không tin à?”

Suốt hành trình trong giới giải trí, Cố Vân Tịch không thể nói là thuận buồm xuôi gió, nhưng lần nào gặp chuyện cũng có thể hóa nguy thành an.

Chuyện với Lục Hạo Đình lần này là một ví dụ rõ ràng: cô là nữ minh tinh đang được "cưng chiều" nhất khi hẹn hò với công tử nhà giàu, được bảo vệ như báu vật, khiến không ít cô gái phải ngưỡng mộ đến phát cuồng.

Hơn nữa, từ trước đến nay Cố Vân Tịch chưa từng dựa vào chiêu trò hay tạo scandal tình cảm để nổi tiếng. Vì vậy, cô rất được lòng khán giả trung lập.

Thế nên, người ghen ghét cô cũng không ít. Khi đoạn video lời chê bai của mẹ chồng tương lai bị phát tán, lập tức trở thành cái cớ cho nhiều người công kích. Họ liên tục hạ thấp cô, cho rằng người như vậy nhà giàu sẽ không chọn, chỉ là "đồ chơi nhất thời".

Về phía Thẩm Hương Lan, sau khi đoạn video bị lan truyền, bà ta có chút lo lắng, sợ bị người Lục gia trách mắng. Thế nhưng ngạc nhiên thay, chẳng ai trong nhà phản ứng gì.

Ông cụ Lục mỗi ngày đều bận rộn, chẳng rảnh để xem mấy tin vớ vẩn trên mạng. Còn bà cụ Lục thì cứ mở máy nghe nhạc kịch cả ngày, thứ mà Thẩm Hương Lan chẳng thèm để tâm, chán đến mức phát cáu.

Cố Vân Tịch thì đang ở Đường gia. Bà ta không biết liệu cô có thấy tin hay không. Còn Lục Hạo Đình thì đã ra ngoài làm việc. Lục Hạo Vũ tuy đang nghỉ hè, nhưng cũng bận học thêm, chẳng có mặt ở nhà.

Không ai nói gì, Thẩm Hương Lan thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ có vẻ chuyện chẳng có gì to tát. Dù sao bà ta cũng chỉ nói thật mà thôi. Nghĩ thế lại thấy vui trong lòng.

Mặc kệ mạng xã hội đang ầm ĩ, lần này phía Cố Vân Tịch lại rất im lặng. Thậm chí phía ekip cũng chẳng buồn xử lý khủng hoảng truyền thông.

Chiều hôm đó, trời dịu mát, cậu nhóc Đường Phong được đưa ra ngoài chơi, Cố Vân Tịch theo cùng. Đúng lúc Thẩm Hương Lan và cháu gái của mình – Thẩm Thanh Mai – cũng đang dạo chơi trong vườn biệt thự. Cô ta mặc bộ đồ hàng hiệu, khoác tay bà Thẩm, thong dong tản bộ như thể mình là chủ nhân nơi đây.

Cố Vân Tịch dắt theo chú chó lông trắng to – Đại Bạch – cùng đi dạo.

Đại Bạch vốn là chó của Lục Hạo Đình, nhưng giờ đã quen với việc ở cạnh Cố Vân Tịch, xem Lục gia hay Đường gia đều như nhà mình.

Thấy cô dắt chó đi ngang, Thẩm Thanh Mai không vui ra mặt.

“Cô ơi, con chó này chẳng phải là của Lục gia sao? Sao lại thấy nó suốt ngày ở chỗ Cố Vân Tịch vậy?”

Vốn dĩ chuyện trên mạng cũng không ai bênh vực Cố Vân Tịch, điều đó càng khiến Thẩm Hương Lan cảm thấy cô chẳng có gì đặc biệt, Lục gia cũng không để tâm đến cô đến thế.

Bà ta trừng mắt nhìn: “Cố Vân Tịch, ai cho cô mang chó của Lục đi vậy? Mau mang trả về đi!”

“Đồ không thuộc về cô thì đừng có mơ tưởng. Ngay cả một con chó, cô cũng không xứng có được!”

Cố Vân Tịch cười nhạt: “Bà đang phát điên vì muốn nhúng tay vào chuyện cưới hỏi của Hạo Đình đấy à? Tưởng lên mạng nói vài câu là được à? Thẩm Hương Lan, bà đừng quên, bà chỉ là mẹ kế, là người đến sau thôi. Chuyện cưới xin của anh Hạo Đình, bà có tư cách gì mà lên tiếng? Nực cười!”

Nói xong, cô còn quăng cho bà một ánh mắt khinh thường, rồi cứ thế nhấc cằm bước đi, dắt Đại Bạch cùng cậu bé tiếp tục dạo mát, không thèm quay đầu lại.

Mấy ngày nay đang sống trong ánh hào quang, Thẩm Hương Lan đột nhiên bị mắng thẳng mặt thì tức đến run người.

“Đứng lại! Quả nhiên là loại không có giáo dục! Loại người như cô, đời này đừng mơ bước chân vào cửa Lục gia! Chỉ là một diễn viên hạng ba, cô tưởng mình là ai…”

“Còn bà thì sao? Nghèo rớt mồng tơi, may mắn gả vào Lục gia mà tưởng mình cao sang lắm à? Tôi nể bà nên mới không động tới, chứ bà tưởng tôi sợ bà chắc?”

“Bà có tư cách gì mà coi thường tôi? Nhìn lại mình đi, Thẩm gia nghèo rớt mồng tơi, đến cơm còn chẳng đủ ăn, vậy mà cũng bày đặt khinh người khác?”

“Còn cô cháu gái của bà, danh nghĩa con nuôi Dương gia à? Nhà người ta có con trai con gái đầy đủ, ai thèm nhận một đứa ‘con nuôi’ như cô ta? Có khi con nuôi kiểu gì, bà và cô ta tự hiểu rõ nhất!”

“Suốt ngày bám lấy Lục gia, chẳng qua là nhắm vào Hạo Đình của tôi chứ gì? Cái bộ dạng hồ ly tinh kia tôi nhìn thấu từ lâu rồi! Nhưng tiếc là, anh ấy không thèm! Tỉnh mộng đi!”

“Tốt nhất là đem mấy lời ‘cả đời đừng mơ bước vào cửa Lục gia’ mà dạy lại con bé bên cạnh bà kìa!”

Một tràng chửi xối xả khiến cả Thẩm Hương Lan lẫn Thẩm Thanh Mai tức đến mức tím mặt, không nói nên lời.

Cố Vân Tịch khẽ cong môi, đây chính là hiệu quả cô muốn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.