Hôn Nhân Tái Sinh: Lục Thiếu Cưng Chiều Cô Vợ Bác Sĩ Bí Ẩn Tận Trời

Chương 870: Chương 870




Lửa giận bùng lên trong lòng Thẩm Hương Lan. Gần đây sống quá yên ổn, bà ta đã quên mất những tháng ngày ấm ức trong quá khứ, hoặc có lẽ, đó là phần ký ức mà bà ta căm ghét nhất, chẳng muốn ai khơi lại. Bây giờ, lời của Cố Vân Tịch chẳng khác gì một nhát dao cắm thẳng vào chỗ đau sâu nhất của bà ta.

Bà ta giận đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt vặn vẹo đầy căm phẫn, rõ ràng những lời nói đó đã đánh trúng điểm yếu trong lòng bà.

“Cố Vân Tịch, cô đừng có mà vênh váo! Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn ở đây thì cô đừng mơ bước vào cửa Lục gia! Cô là hạng diễn viên hạng ba thì vẫn mãi là diễn viên hạng ba, đừng mơ tưởng tự dát vàng lên mặt mình. Dù có học giỏi cỡ nào, lấy lòng bao nhiêu người trong giới thượng lưu, thì cô vẫn chỉ là một đứa sao hạng bét không có giá trị gì cả. Cô là trẻ mồ côi, không ai cần, chẳng có giá!”

Cố Vân Tịch bật cười: “Ồ, xem ra tôi nói trúng tim đen rồi thì phải!”

Cô mỉm cười đầy khinh bỉ: “Thẩm Hương Lan, tôi cũng nói cho bà biết, đừng mơ mộng nữa. Anh Hạo Đình là của tôi, cả đời này là của tôi, bà đừng có mơ lôi người phụ nữ nào khác đến chen chân. Còn bà, dù có được danh xưng ‘mợ cả Lục gia’ thì cũng chỉ là một kẻ nghèo hèn bấu víu vào hào môn mà thôi.”

“Phải nhờ cháu gái làm con nuôi người ta để đổi lấy chút tiền, vài bộ đồ hàng hiệu là khiến bà thấy mình cao quý rồi sao? Buồn cười thật đấy!”

“Bà đúng là ‘mặc long bào cũng chẳng giống thái tử’, còn bày đặt lên mặt với tôi? Xin lỗi nhé, anh Hạo Đình là người thừa kế Lục gia, ngoài ông cụ ra, thì anh ấy có tiếng nói lớn nhất. Bà là cái gì chứ?”

“Nên nhớ kỹ đi! Sau này phải biết điều một chút, nếu không, với tư cách là nữ chủ nhân tương lai, tôi sẽ không để bà sống yên ổn đâu! Ha!”

...

Cố Vân Tịch kéo theo chú chó to và bé Đường Phong, ngẩng cao đầu rời đi đầy khí thế, vẻ mặt ngạo nghễ và đắc thắng.

Thẩm Hương Lan đứng đó, mặt tái mét, tức giận đến mức ngực phập phồng liên tục, run giọng mắng: “Con tiện nhân kia… cô ta… cô ta…”

Thẩm Thanh Mai vội an ủi: “Cô à, cô đừng giận nữa… chắc là tại anh Hạo Đình nuông chiều cô ta quá, nên cô ta mới dám hỗn xược như thế. Chúng ta nhất định không thể để cô ta vào Lục gia được đâu. Giờ đã thế này, sau này còn ra sao nữa?”

Thẩm Hương Lan quay sang nhìn cháu gái, nắm chặt tay cô ta. Trong lòng bà ta, đây mới là người con dâu lý tưởng: dịu dàng, ngoan ngoãn, lại biết hiếu thuận.

“Thanh Mai, yên tâm, cô nhất định sẽ nghĩ cách để con gả cho Lục Hạo Đình. Cô sẽ không để Cố Vân Tịch bước chân vào cửa Lục gia. Chỉ khi con vào Lục gia, cô cháu mình mới có cuộc sống tốt đẹp!”

Thẩm Thanh Mai gật đầu.

Vì Thẩm Hương Lan tức giận đến mức không thể chịu nổi, Thanh Mai đề nghị đưa bà ra ngoài đi dạo mua sắm để giải sầu. Chuyện này vốn là sở thích của Hương Lan, nên bà gật đầu đồng ý.

Hai người vừa ra khỏi khu biệt thự, chưa kịp đến trung tâm thương mại thì đã bị phóng viên chặn lại.

Phóng viên nhanh chóng lao tới: “Bà Thẩm, trong đoạn clip kia người đó là bà phải không? Có phải bà không hài lòng với Cố Vân Tịch, con dâu tương lai không?”

“Đúng rồi, bà thấy cô ấy không tốt chỗ nào? Cô ấy bất hiếu với bà sao? Bà không đồng ý cho cô ấy cưới con trai mình à?”

...

Vừa bị Cố Vân Tịch làm cho giận đến phát điên, nay lại gặp đám phóng viên hỏi han đúng chuyện đó, Thẩm Hương Lan sao còn giữ được bình tĩnh? Bà trừng mắt, mặt đầy phẫn nộ:

“Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào vô giáo dục như vậy! Những gì cô ta thể hiện trên truyền hình chỉ là giả vờ. Cô ta là diễn viên, không giả thì còn làm được gì? Tôi sẽ không bao giờ đồng ý để một đứa như vậy gả vào Lục gia!”

Nói xong, bà ta kéo Thẩm Thanh Mai rời đi, chẳng buồn quan tâm bọn phóng viên kia từ đâu đến, cũng chẳng thắc mắc tại sao chúng lại nhận ra mình. Bà ta chỉ đơn giản là muốn trút hết bực tức.

Phóng viên thì mừng như bắt được vàng, một tin sốt dẻo!

Lập tức, đoạn clip phỏng vấn trực diện đó được tung lên mạng. Không còn là tin đồn hay suy đoán, lần này là chính mặt mũi bà Thẩm Hương Lan xuất hiện, trực tiếp bày tỏ sự ghét bỏ với Cố Vân Tịch.

Dư luận ngay lập tức bùng nổ!

“Ha ha ha ha! Đây là tình yêu mà mấy người ngưỡng mộ đấy hả? Nhìn xem bị ghét ra mặt thế kia kìa!”

“Chậc chậc, xem ra đường vào hào môn của Cố Vân Tịch coi như chấm dứt rồi. Cùng lắm cũng chỉ yêu chơi vài năm, muốn cưới chính thức? Đừng mơ!”

“Bà già đó là ai vậy? Làm gì mà chắc nịch như thể bà ta là mẹ chồng tương lai? Nhìn mặt còn trẻ lắm, trông giống sinh được đứa con trai trưởng thành lắm sao?”

“Cũng đúng, nhìn không giống, mà nói thật thì phong thái chẳng có tí khí chất hào môn nào luôn ấy!”

“Còn cố bào chữa à? Người ta đã nói thẳng mặt trước ống kính rồi, đủ thấy bà ta ghét Cố Vân Tịch đến mức nào. Một diễn viên hạng ba lại còn mơ mộng làm mợ cả Lục gia? Tỉnh đi!”

“Nhìn lại xuất thân của Cố Vân Tịch đi, trẻ mồ côi, lớn lên trong môi trường lệch lạc, thì tính cách sao mà tử tế được chứ?”

“Chuẩn luôn, sống trong hoàn cảnh đó, kiểu gì cũng bị xã hội hóa đến mức mất gốc, nhân cách kém là cái chắc!”

...

Trong mắt công chúng, địa vị của một hào môn luôn vượt xa một nữ minh tinh. Khi xảy ra chuyện như vậy, người đầu tiên bị chất vấn, vẫn là Cố Vân Tịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.