Trường trung học Hoài Ngọ, ký túc xá nữ sinh.
Ba giờ chiều.
Mặc dù là Chủ nhật nhưng hôm nay không phải ngày trường mở cửa.
Những học sinh tuổi dậy thì bị “giam lỏng” trong ký túc xá, hoặc đang ngủ, hoặc đang miệt mài ôn bài.
Cao Hạnh Hạnh hiện đang học học kỳ hai năm lớp 11, hoàn toàn không lo lắng gì về thành tích học tập của mình. Cô muốn ngủ nhưng không tài nào ngủ được, cứ lăn qua lăn lại trên giường.
Bạn cùng phòng kiêm bạn thân – Trình Di Khả – ngồi trước bàn học đã liếc cô mấy lần, lời đến miệng rồi lại nuốt vào. Cuối cùng không nhịn nổi mới nhẹ giọng gọi tên cô: “Hạnh Hạnh.”
Cao Hạnh Hạnh mở mắt, chống nửa người ngồi dậy: “Hửm?”
“Cậu không ngủ được à?”
Cao Hạnh Hạnh nhăn mặt: “Tớ làm ồn cậu à?”
Giường tầng là kiểu khung sắt, bị hư từ dạo trước, động một chút là kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt”. Dù đã báo với cô quản lý ký túc xá nhưng mãi chưa ai đến sửa. Bình thường Cao Hạnh Hạnh nằm xuống là ngủ được nên cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Cô ngồi dậy, uể oải: “Đói muốn chết, không ngủ được.”
“Ai bảo trưa cậu không ăn cơm?” Trình Di Khả trách nhẹ rồi mở ngăn tủ kéo ra một hộp bánh kẹo: “Tớ có đồ ăn vặt đây, cậu ăn đỡ đi.”
Ánh mắt Cao Hạnh Hạnh dừng trên hộp đồ ăn vặt, khẽ “hừ” một tiếng: “Trình Di Khả, tớ nhắc lại nhé, yêu qua mạng không đáng tin đâu.”
Trình Di Khả: “……”
“Lại còn là ông chú già nữa.”
Trình Di Khả đỏ mặt quay đi: “Không nói chuyện với cậu nữa.”
Cao Hạnh Hạnh nhìn vẻ ngại ngùng của cô bạn mà tức không chịu được, cảm giác “hận sắt không thành thép”. Cô mặc áo khoác phao thật dày rồi đi ra sân thể dục.
Giờ này sân thể dục phía sau hoàn toàn không có ai.
Ở một góc sân có một cánh cổng sắt đã bị bỏ hoang từ lâu. Những thanh rào gỉ sét vốn cách nhau khoảng mười phân, nhưng có một thanh đã gãy, tạo thành khoảng trống gần hai mươi phân.
Cao Hạnh Hạnh cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận không có ai mới cúi người chui qua.
Cô hiếm khi đến đây, chính xác hơn là mới đến lần thứ hai. Lần đầu là vào mùa hè năm ngoái.
Khi đầu đã lọt qua Cao Hạnh Hạnh thở phào nhẹ nhõm. Theo lẽ thường, nếu đầu lọt qua thì người cũng sẽ qua được.
Nhưng đời không như mơ, cô vừa chui qua được vai trái thì bị kẹt ngay ngực.
Trời ơi, lại lớn thêm rồi à?
Ngực cô lớn hơn nhiều so với nữ sinh bình thường, đặc biệt là so với Trình Di Khả. Vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy phiền, bình thường toàn phải mặc áo ngực bó chặt.
Cô cố sức xoay người, lắc lư cơ thể cố chui qua.
Nhưng không những không qua được mà còn bị kẹt đến mức thở không ra hơi.
Cô không phải người cứng đầu, bèn quyết định rút lui.
Một lần…
Hai lần…
Ba lần…
“Không thể nào…”
Cao Hạnh Hạnh dồn sức cả tay lẫn chân, mặt mũi nhăn nhó, nhưng vẫn không thay đổi được tình hình.
Cô thở hổn hển, định nghỉ ngơi một lát.
Cúi người lâu cộng thêm lúc nãy dùng sức quá nhiều, vừa thả lỏng, cả người cô tụt xuống dưới, kẹt ngay sát đáy rào.
Cao Hạnh Hạnh nhớ tới chú chó Shiba tên Tiểu Thất nhà mình.
Mỗi lần cô ra ngoài Tiểu Thất đều chui đầu ra khỏi lỗ chó ở vườn, dõi mắt nhìn cô đầy mong chờ.
Giờ đây, cô và Tiểu Thất có khác gì nhau?
Chỉ thiếu mỗi cái lưỡi lè ra thôi!
Cô uất ức muốn khóc, định cởi áo khoác dày ra rồi thử lại.
Áo khoác mới cởi được một nửa đã bị kẹt, kéo thế nào cũng không ra.
Cô thở dài rồi thò tay vào túi lấy điện thoại – trống trơn.
Cao Hạnh Hạnh quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc điện thoại di động nằm cách đó không xa qua khe hở của hàng rào, chắc là rơi ra khi cô kéo áo.
Cô chửi thầm một tiếng rồi với tay ra cố lấy.
Ngay lúc đó, một tiếng “rắc” như xương lệch khớp vang lên, cánh tay tê rần, đau nhói khiến cô không thể cử động.
Không thể nào?
Hôm nay là ngày gì mà xui xẻo vậy trời!
Nơi này hẻo lánh, trừ những ngày trường học mở cửa, bình thường chẳng có ma nào qua lại.
Thời gian từng phút trôi qua, cô bắt đầu thiếu oxy, mặt đỏ bừng, vai phải không có áo khoác lại thêm gió lạnh buốt da.
Cô vừa mong có người đi ngang cứu mình, lại vừa mong không ai tới, để cô hóa đá luôn ở đây cho rồi.
Đột nhiên có tiếng bước chân ngày càng gần.
Tai Cao Hạnh Hạnh động đậy, lập tức tỉnh táo.
Cô quyết định tạm gác thể diện, giọng gấp gáp và yếu ớt: “Cứu tôi… cứu tôi…”
Tiếng bước chân càng gần.
Từ góc nhìn của Cao Hạnh Hạnh, cô chỉ thấy được phần dưới đầu gối của người đó.
Một đôi giày thể thao trắng và quần đồng phục trường.
“Bạn học, cứu mạng…”
Đôi giày dừng lại cách đầu cô hai bước chân, sau đó người đó ngồi xổm xuống.
Cao Hạnh Hạnh ngửi thấy một mùi trầm hương nhè nhẹ, vừa dễ chịu lại có chút cay nhẹ, khiến đầu cô tỉnh táo hẳn.
Cô chuyển ánh mắt lên ngực người đó, giọng đau đớn: “Có thể nhanh chút không… tớ bị kẹt lâu lắm rồi…”
Người đó không trả lời, ngược lại đứng dậy như thể định đi.
Cao Hạnh Hạnh hoảng hốt, không kịp suy nghĩ, lập tức dùng tay trái còn cử động nắm lấy ống quần đối phương, động tác này làm cánh tay bị trật đau nhói, mồ hôi túa ra.
Chẳng kịp cảm nhận cơn đau, Cao Hạnh Hạnh hét lên: “Không được đi… như vậy chẳng khác nào thấy chết không cứu!”
“Buông ra.” Giọng nói rất nhẹ, không giống đang tức giận.
Cô cố làm giọng mình đáng thương hơn: “Bạn học, làm việc tốt đi mà, tớ tặng cậu cờ biểu dương? Được không?”
“Buông tay trước đi.”
“Không buông.”
Tiếp đó, cô nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ, trong không gian tách biệt khỏi ồn ào bên bức tường, nghe đặc biệt rõ ràng.
“Cậu buông ra trước, tôi không đi.”
“Thật không?”
Người đó khẽ “ừ” một tiếng.
Cao Hạnh Hạnh lúc này mới buông tay.
Cô không nhìn thấy người đó làm gì, chỉ nghe tiếng quần áo sột soạt.
Giây tiếp theo, mùi trầm hương lại ập đến, người đó tiến gần hơn, quỳ một chân xuống đất.
“Ngẩng đầu lên.”
Cô ngoan ngoãn làm theo, rồi cô thấy một bàn tay trắng như ngọc, các khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp đẽ, cầm một chiếc áo khoác đen lót dưới má cô.
Có lẽ vì trời lạnh, cô còn cảm nhận được chút hơi ấm sót lại.
Đầu Cao Hạnh Hạnh được kê cao, ánh mắt hướng lên, cuối cùng cũng thấy được khuôn mặt của người đó.
Ngũ quan anh tuấn tinh xảo, đẹp đến mức lạnh lùng. Nhưng nét mặt lại dịu dàng, bình thản.
Cô nhận ra, đó là Lục Trạch Ngôn.
Lục Trạch Ngôn mới chuyển đến trường Hoài Ngọ đầu tháng này, cả trường đều biết anh.
Không chỉ vì anh đẹp trai.
Học sinh chuyển trường vào học kỳ hai lớp 12 đã là chuyện hiếm, hơn nữa ở ngôi trường quản lý nghiêm ngặt này anh còn có đặc quyền.
Không phải làm bài tập giữa giờ, không cần học tự học buổi tối, ra vào trường tự do… Quy định gì cũng vô hiệu trước mặt anh.
Chưa đến một tháng nhập học, diễn đàn trường đã tràn ngập các bài viết về anh.
Muốn không biết cũng khó.
Cao Hạnh Hạnh mặt mày khó coi: “Đàn anh, em học lớp 11, không cẩn thận té ngã nên bị kẹt ở đây.”
Tin hay không tùy anh, nhưng đừng kể ra ngoài nha!
Lục Trạch Ngôn không nói gì, cúi đầu nhìn kỹ rồi nhíu mày: “Em muốn vào trong hay ra ngoài?”
“……” Cô thế này còn ra ngoài làm gì? Trực tiếp ôm tay tìm giáo viên xin nghỉ là xong. Cô ngập ngừng: “Vào trong.”
Lục Trạch Ngôn gật đầu, nắm vai cô đẩy cô vào trong.
“Á—đau đau đau đau…” Cao Hạnh Hạnh hét lên, mãi đến khi Lục Trạch Ngôn buông tay cô mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên:
“Trật khớp rồi…”
Lục Trạch Ngôn im lặng một lúc rồi đứng dậy.
Cô nghe thấy tiếng gọi điện trên đầu mình.
“Vâng… cửa sau bên hông trường Hoài Ngọ… vâng, cảm ơn…”
Cao Hạnh Hạnh đợi anh tắt máy rồi hỏi: “Anh gọi ai vậy?”
“Đội cứu hỏa.”
Cao Hạnh Hạnh yếu ớt lặp lại: “Đội cứu hỏa…”
Ngay sau đó, dây thần kinh trong đầu cô chợt căng ra, mắt sáng rực: “Đội cứu hỏa?!”
Không ai trả lời.
“Lục Trạch Ngôn, không được!”
“……”
“Đàn anh, chuyện nhỏ thế này không cần làm phiền họ đâu, anh dùng sức là được, em không hét nữa đâu, em trật khớp quen rồi, anh …dùng chân cũng được…”
Không có phản hồi, cô lại kéo ống quần anh.
Lần này Lục Trạch Ngôn tránh đi, lạnh nhạt đứng cách hai mét.
“Đàn anh… anh làm ơn…”
“Đàn anh Lục…”
“Lục Trạch Ngôn!”
Cô không cam lòng mà cũng không làm gì được, đành nhắm mắt lại như con cá nằm trên thớt chờ bị xử trảm.
Khi nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa, cô đạp đạp đôi chân vẫn còn linh hoạt.
Hình như… cô nghe loáng thoáng tiếng Lục Trạch Ngôn bật cười.
Cô không dám ngẩng đầu.
Rất nhanh, đội cứu hỏa đến, mấy người vây quanh cô.
Một người trung niên cố nhịn cười: “Bạn nhỏ, đừng sợ, chúng tôi đến cứu đây.”
Cô vẫn vùi mặt trong áo, lí nhí: “Cảm ơn chú ạ.”
“Tay phải em ấy bị trật khớp.”
“Được, chúng tôi sẽ xem tình hình để quyết định phương án cứu hộ.”
“Phiền mọi người rồi.”
Nghe câu này, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy Lục Trạch Ngôn vẫn còn chút lương tâm.
Một lát sau.
“Bạn học, chỗ này phải cưa rào mới được.”
“……” Lục Trạch Ngôn hơi khựng lại, nhẹ giọng: “Cưa đi.”
“Gọi người phụ trách trường các cháu đến, chúng tôi phải thông báo trước khi cưa”
Nghe vậy, Cao Hạnh hạnh hoảng loạn bật dậy như chiến binh cảm tử: “Không còn cách nào khác à? Cháu không sợ đau!”
“Đứa nhỏ này, nhìn xem thành ra thế nào rồi, cháu là không muốn tay hay không muốn mạng nữa hả?”
“Cổng lớn đàng hoàng không đi, cứ thích trèo tường chui lỗ.”
“Bình thường chúng tôi cũng đến trường các cháu tổ chức nhiều buổi tuyên truyền về an toàn, không ai chịu nghe đúng không?”
Người lính cứu hỏa “giáo huấn” cô có vẻ lớn tuổi, nói cũng nhiều. Trước khi giám thị và giáo viên chủ nhiệm đến ông đã giảng đạo lý suốt mấy phút.
Cao Hạnh Hạnh nghĩ, xong đời rồi, chắc bố mẹ cũng bị gọi đến mất.
Mấy cái máy được đặt quanh cô, lính cứu hỏa đang tính toán phương án cắt.
“Lấy áo che mặt lại đi.”
Ngay sau đó có chiếc áo khoác phủ lên đầu cô, mùi trầm hương còn đậm hơn lúc trước.
Là áo đồng phục trường.
Áo đồng phục không dày, cô mở mắt vẫn nhìn thấy bóng người – là Lục Trạch Ngôn.
Rồi không biết ai gấp áo lại, cô không còn nhìn thấy gì.
Tiếng máy cắt ồn áo chói tai, nhưng mùi trầm hương nơi đầu mũi lại khiến cô an tâm một cách lạ kỳ.
Không lâu sau Cao Hạnh Hạnh được giải cứu, vài người đỡ cô đứng dậy, chân cô đã tê rần
Thầy giám thị dẫn cô đến cảm ơn lính cứu hỏa, trách mắng vài câu rồi bảo cô đến bệnh viện trước.
Áo phao bị rách, lông vũ bay khắp nơi. Giáo viên chủ nhiệm nhặt chiếc áo khoác đen dưới đất khoác lên người cô.
Cao Hạnh Hạnh ôm tay phải: “Cô Ôn, áo này không phải của em.”
“Khoác tạm đi.”
Cô nhìn theo hướng giọng nói, thấy Lục Trạch Ngôn đứng phía sau mấy lính cứu hỏa đang dọn đồ.
Anh rất cao, dáng đứng thẳng tắp, người mảnh khảnh.
Áo khoác đồng phục trên người anh đã cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo len màu nhạt, bên dưới là quần đồng phục giống toàn bộ học sinh trong trường.
Rõ ràng là trang phục bình thường, nhưng ở anh lại toát lên vẻ cao quý.
Cao Hạnh Hạnh nghĩ, có lẽ là do ngũ quan anh tuấn tinh xảo của anh, hoặc là… nghe nói nhà anh có máy bay riêng.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Trạch Ngôn khẽ nhíu mày, quay đầu.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Khuôn mặt anh dịu dàng, tuấn tú nhưng đôi mắt lại lạnh lùng như người qua đường vừa gặp, hòa quyện tạo nên một cảm giác bí ẩn khiến người ta muốn khám phá.
Người ta nói, thời niên thiếu không nên gặp người quá kinh diễm, nếu không cả đời sau sẽ không thể bình yên.
Mãi sau này Cao Hạnh Hạnh mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.