Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 2: Anh như đã tách biệt thế giới ồn ào ngoài kia




Tay phải của Cao Hạnh Hạnh bị trật khớp là bệnh cũ, từ nhỏ đã vậy rồi, lần nghiêm trọng nhất là chỉ lăn một cái trong lúc ngủ cũng bị trật khớp.
Thế là cô trở thành người thuận tay trái một cách bất đắc dĩ.

Khi bác sĩ nắn lại khớp cho cô, cô cởi áo khoác ngoài ra.

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Cao Hạnh Hạnh vẫn đau đến mức “hít hà” một tiếng, tay nắm chặt chiếc áo khoác đặt trên đùi.

Bác sĩ sờ vào khớp của cô, dặn dò: “Không sao, sau này chú ý hơn là được.”

Giáo viên chủ nhiệm đã liên lạc với bố mẹ của Cao Hạnh Hạnh, giờ đang ngồi cùng cô trên băng ghế dài chờ đợi.
Cô nhìn chiếc áo khoác trong tay, chất liệu cashmere màu đen, viền bên trong cổ áo có thêu một chữ “Lu” bằng chỉ vàng.

Lu?
Lục Trạch Ngôn!

Thật không ngờ còn có người đánh dấu áo khoác như thế.

Vì vụ việc nực cười này, Cao Hạnh Hạnh bị bố mẹ chửi một trận, nhưng cô cứ kêu đau vì tay bị trật khớp nên cũng xem như thoát nạn.

Cô nghỉ ở nhà một ngày, hôm sau được bố đưa trở lại trường.
Về trường cô mới phát hiện mình đã nổi tiếng trong trường rồi. Chính xác hơn, bức ảnh cô bị kẹt ở dưới song sắt hàng rào như chó đang hot trên diễn đàn trường.

Phản ứng đầu tiên của Cao Hạnh Hạnh chính là Lục Trạch Ngôn đã phát tán bức ảnh, vì lúc đó ngoài anh ra không có ai khác.

Tính cô không chịu thiệt, lập tức xông thẳng đến lớp 12.

Bàn của Lục Trạch Ngôn nằm ở hàng cuối cạnh cửa sổ, anh đang gục xuống ngủ, trông lười biếng.

Dường như anh có một rào chắn vô hình, đến giờ ra chơi mà vẫn không có ai trong phạm vi hai mét xung quanh anh.

Cao Hạnh Hạnh bước tới, định đập bàn một cái để đánh thức anh dậy, ai ngờ tay còn chưa kịp đập xuống thì Lục Trạch Ngôn đã mở mắt ra trước.

Cứ như thể trên người anh mang radar cảnh báo vậy.

Lục Trạch Ngôn không động đậy, chỉ mở mắt, ánh mắt mang chút buồn ngủ.

Tay Cao Hạnh Hạnh khựng lại giữa không trung vài giây rồi tức giận thả xuống: “Lục Trạch Ngôn, anh quá đáng thật đấy.”

“Lén chụp ảnh rồi tung ra, anh không thấy xấu hổ à?”

“Em còn định tặng anh cờ biểu dương vì đã cứu em cơ đấy.”

“Giả nhân giả nghĩa! Đồ cặn bã!”

Cao Hạnh Hạnh nói như súng liên thanh nhưng Lục Trạch Ngôn lại chậm rãi khép mắt.

Anh nói: “Em nghĩ tôi rảnh lắm à?”

Giọng điệu của anh có hơi lười biếng, nói xong thì nghiêng đầu sang bên đổi tư thế ngủ.

Cao Hạnh Hạnh nghe ra ý “em đang sỉ nhục IQ của tôi à” và cả kiểu “em có não không thế”.

Có lẽ ánh nắng cuối tháng ba quá dịu dàng, xuyên qua tán lá xào xạc in lên khuôn mặt anh, làm nhiễu loạn nhịp tim của Cao Hạnh Hạnh, khiến cô quên mất mục đích đến đây.

Lúc đó cô vẫn chưa rõ cảm xúc khác lạ trong lòng mình là gì.

Tiếng chuông vào lớp phá vỡ khoảnh khắc mơ màng này, Cao Hạnh Hạnh miễn cưỡng rời đi.

Vì xấu hổ, mấy ngày sau cô toàn mặc hoodie để che kín người, ngay cả trong lớp cũng không tháo ra.

Nhưng trước bảng thông báo thành tích kỳ thi thử lần 1 lớp 12 cô lại che mặt đứng giữa đám đông rất lâu.

Cô đương nhiên nhìn từ vị trí đầu tiên, nhưng mãi đến vị trí 123 mới thấy tên Lục Trạch Ngôn.

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được: “phì” cười thành tiếng.

Hình như khuôn mặt đó kết hợp với thứ hạng này có chút hơi buồn cười.

Sau lễ Thanh Minh, cuộc thi hóa học toàn quốc dành cho học sinh trung học năm 2013 chính thức bắt đầu.

Môn nào Cao Hạnh Hạnh cũng bình thường nhưng riêng hóa học thì đứng nhất toàn khối.

Cũng vì lý do đó, cô vốn đã ở lớp văn được một tháng lại bị ép chuyển sang lớp tự nhiên.

Trường Trung học Hoài Ngọ mỗi khối chỉ có một suất tham dự, và suất của khối 11 chính là cô.

Suất khối 10 là một nam sinh tên Hồ Miêu, cao ngang với Cao Hạnh Hạnh, trông như học sinh cấp 2 nhưng miệng rất ngọt, suốt ngày “chị ơi chị à” không lệch nhịp chút nào.

Dẫn họ đi thi là thầy Đinh, khoảng hơn ba mươi tuổi.

Trên đường ra sân bay Cao Hạnh Hạnh mới sực nhớ ra — thí sinh tham gia thi của khối 12 đâu?

Hồ Miêu hỏi trước: “Thầy Đinh, chúng ta còn một người nữa đâu ạ?”

“Lục Trạch Ngôn tự đi rồi.”

Nghe đến tên Lục Trạch Ngôn, tim Cao Hạnh Hạnh tự nhiên đập mạnh một nhịp, khóe môi hơi cong lên, nhưng ngay giây sau lại cố tình kéo xuống: “Thật không hòa đồng chút nào.”

Hồ Miêu nằm bò trên ghế: “Thầy Đinh, nhà anh ấy thật sự có máy bay riêng à? Trường mình thật sự là của nhà anh ấy hả?”

“Hồ Miêu, tập trung vào học hành đi.”

Hồ Miêu bĩu môi, không nói gì nữa.

Khi Cao Hạnh Hạnh và mọi người tới Bắc Đô thì máy bay đã trễ hơn một tiếng, bên ngoài còn đổ mưa như trút.

Rất nhiều người bị kẹt lại ở sân bay, chỗ đón taxi thì đông nghịt.

Cao Hạnh Hạnh canh hành lý của ba người, mặc hai áo khoác xuân xếp chồng lên nhau, nhìn khá kỳ cục.

“Đinh—” điện thoại báo tin nhắn.

Cô lấy điện thoại ra, là tin nhắn WeChat từ anh trai cô, Kỳ Lạc.

Một tấm ảnh selfie theo kiểu “trai thẳng”, nhe răng cười, còn giơ tay làm dáng “yeah”.

Cao Hạnh Hạnh nhận ra chiếc áo khoác anh mặc chính là của Lục Trạch Ngôn, cô mang từ bệnh viện về rồi để luôn ở nhà.

Mặt cô sầm lại, ấn nút thoại, giơ điện thoại lên miệng: “Kỳ Lạc, sao anh lại tùy tiện vào phòng em nữa hả? Anh có biết xấu hổ không?”

Chưa bao lâu thì bên kia gửi lại một tin nhắn thoại.

Kỳ Lạc đúng kiểu “mặt dày”: “Anh biết xấu hổ à?”

Tin nhắn thoại vừa phát xong thì tự động chuyển sang tin tiếp theo:

“Sao em lại có đồ của con trai? Có phải lén bố mẹ yêu đương rồi phải không?”

Cao Hạnh Hạnh: “Anh cởi áo ra để lại cho em, không thì em về đánh chết anh.”

Kỳ Lạc không nhắn lại nữa, một lúc sau gửi thêm một tấm ảnh.

Vẫn là kiểu selfie như cũ, nét mặt và động tác y chang, chỉ là đổi nền thành ngoài đường.

Rõ ràng ở Hoài Ngọ đang trời nắng to.

Cao Hạnh Hạnh nghiến răng trả lời: “Nóng chết anh đi.”

Nói xong, dù điện thoại có reo thế nào cô cũng không thèm cầm lên xem nữa.

Phía trước không biết có chuyện gì, hình như xảy ra xô xát, mấy nhân viên sân bay chạy về phía đó.

Thầy Đinh dẫn Hồ Miêu ngược đám đông chạy về.

Hồ Miêu ngồi phịch xuống ghế: “Chắc không bắt được xe đâu, sắp đánh nhau rồi.”

Thầy Đinh: “Đừng lo, để thầy liên hệ bên tổ chức xem có thể cho xe đến đón không.”

Nói rồi thầy đi sang chỗ cây cảnh gọi điện.

Không nghe rõ thầy nói gì, chỉ thấy thầy gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Xem ra tình hình không khả quan lắm.

“Chị ơi, nếu mình bị kẹt ở đây sân bay có phát cơm không?” Hồ Miêu chẳng lo gì, thậm chí còn có chút hào hứng: “Em chưa từng ăn cơm sân bay, nghe nói dở lắm, em muốn thử xem nó dở tới cỡ nào.”

Cao Hạnh Hạnh: “Mình xuống máy bay rồi mới bị kẹt, em nghĩ gì thế?”

Nghe vậy Hồ Miêu hơi thất vọng, rút người về ghế.

Lúc này thầy Đinh quay lại, sắc mặt tốt hơn nhiều: “Thu dọn đồ đạc, mình đi hướng bên kia.”

Mọi người mang hành lý không nhiều, càng đi càng xa, rồi có một nhân viên mặt đất đón họ dẫn vào lối VIP.

Ra ngoài, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đợi sẵn.

Ở đây khác hẳn với đại sảnh ồn ào lúc nãy.

Từ ghế phụ của xe bước xuống một người đàn ông khoảng 40 tuổi, mở cửa sau: “Thầy Đinh, mời lên.”

Thầy Đinh ngây người vài giây rồi cảm ơn, bảo Cao Hạnh Hạnh và Hồ Miêu lên trước.

Lúc Cao Hạnh Hạnh bước lên, Lục Trạch Ngôn đang nhắm mắt ngồi ở hàng ghế sau.

Dáng ngồi thẳng tắp, không giống đang ngủ.

Cao Hạnh Hạnh nhìn hai ghế đơn phía trước, không do dự mà đi thẳng ra hàng sau ngồi cạnh Lục Trạch Ngôn.

Xe bắt đầu lăn bánh, anh không hề nhúc nhích, thậm chí không nhấc mí mắt.

Thầy Đinh cười nói: “Thật sự rất cảm ơn.”

Người đàn ông ghế phụ quay đầu: “Thầy Đinh khách sáo rồi, chúng tôi tiện đường quay lại thôi.”

Hai người nói thêm vài câu khách sáo.

Qua cuộc nói chuyện của họ, Cao Hạnh Hạnh biết được đường cao tốc sân bay xảy ra tai nạn liên hoàn, cộng thêm mưa lớn nên giao thông bị phong tỏa. Lục Trạch Ngôn định nghỉ một đêm ở khách sạn gần sân bay, trên đường quay lại thì nhận được cuộc gọi nhờ giúp đỡ từ trường nên tiện đường đón họ.

Ngoài cửa sổ đen như mực không thấy được gì, hoàn toàn không giống bốn giờ chiều.

Trong xe yên tĩnh không nghe tiếng động nào, nhưng tiếng mưa đập mạnh lên cửa kính như đang tuyên bố rằng thế giới này không hề tĩnh lặng.

Cao Hạnh Hạnh nghiêng đầu nhìn Lục Trạch Ngôn.

Anh nhắm mắt lại trông cực kỳ dịu dàng, khoảnh khắc này, Cao Hạnh Hạnh cảm thấy anh như đã tách biệt thế giới ồn ào ngoài kia.

Cô thấy hàng mi anh khẽ run lên, rồi anh mở mắt.

Lục Trạch Ngôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Cao Hạnh Hạnh chắc chắn anh không hề ngủ, ánh mắt không chút buồn ngủ, ngược lại còn sắc bén.

“Nhìn gì vậy?”

Giây tiếp theo, Cao Hạnh Hạnh từ từ giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ ra cửa xe, nghiêm túc nói một chữ: “Mưa.”

Lục Trạch Ngôn không có cảm xúc gì, quay lại tư thế cũ, tiếp tục nhắm mắt.

Cao Hạnh Hạnh thu lại ánh mắt, lúc này mới phát hiện Hồ Miêu đang quay đầu nhìn mình.

Cô cười gượng: “Đàn anh Lục buồn cười thật, còn tưởng chị nhìn anh ấy”.

Thấy chưa đủ, cô còn bồi thêm câu: “Em nói có buồn cười không?”

Hồ Miêu nhìn Lục Trạch Ngôn rồi lại nhìn Cao Hạnh Hạnh: “Buồn cười.”

Không hiểu sao Cao Hạnh Hạnh lại thấy câu “buồn cười” của Hồ Miêu không phải là đang đáp lại mình mà là có ý khác.

Không bao lâu sau, xe dừng lại.

Mấy người mặc âu phục nhung đỏ dẫn họ vào khách sạn.

Cửa chính bày không ít tượng thần thoại phương Tây xếp hàng, nổi bật nhất trong sảnh là chiếc đèn chùm pha lê cao hơn 20 mét.

Cao Hạnh Hạnh nhìn theo ánh đèn, trần sảnh khách sạn là một bức tranh dầu cổ phương Tây.

Thầy Đinh rõ ràng có hơi lo lắng, không che giấu nổi: “Chúng ta… ở đây á?”

Người đàn ông đi cùng Lục Trạch Ngôn bình tĩnh trấn an: “Thầy Đinh đừng khách sáo, khách sạn này là của người quen, không cần trả tiền.”

Không biết thầy Đinh có tin không nhưng nụ cười của thầy cứng đờ.

Lúc này một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồng phục đi tới. Cô ấy thậm chí còn xinh đẹp hơn cả cô tiếp viên hàng không trên máy bay lúc nãy. Cô ấy đến để dẫn đường cho họ, nói tiếng Anh chuẩn Mỹ.

Cao Hạnh Hạnh có cảm giác mình đang xem phim nước ngoài chưa có phụ đề.

Hồ Miêu ghé sát cô thì thầm: “Em thấy chắc nhà anh Lục thật sự có máy bay riêng đấy.”

Nhà Cao Hạnh Hạnh cũng khá giả nhưng chưa từng ở khách sạn kiểu này, cô nhớ đến một cụm từ đang hot trên mạng gần đây.

Cô cười khẽ, nói nhỏ: “Đây chính là đại gia.”

Lục Trạch Ngôn đi đầu, được dẫn vào thang máy kính viền kim loại.

Lúc bọn họ chuẩn bị vào thì bị người phụ nữ xinh đẹp chặn lại bằng nụ cười:

“Xin lỗi, đây là thang máy riêng của Mr. Lu…”

“Đây là thầy của tôi.” Lục Trạch Ngôn ngắt lời.

Hồ Miêu liếc người phụ nữ một cái, không biết đang khoe khoang cái gì, là người chen vào thang máy đầu tiên.

Thang máy chạy nhanh đến mức hơi chóng mặt, chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy từ góc nhìn này cũng chỉ bình thường.

Người đàn ông theo Lục Trạch Ngôn không vào thang máy, nhưng lúc họ ra khỏi thang thì đã có người khác đến đón sẵn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.