Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 15: Chương 15




Điểm thi đại học của Cao Hạnh Hạnh khá tốt, cô chọn tới chọn lui, cuối cùng đăng ký vào Đại học Chính pháp Dụ Nam, chuyên ngành Kỹ thuật Tài chính.

Cô là người lười biếng, trước khi đăng ký còn chẳng tìm hiểu chuyên ngành này là gì, chỉ đơn giản cảm thấy nghe tên có vẻ kiếm được nhiều tiền.

Chuyên ngành này có rất nhiều nữ sinh, không giống chút nào với không khí lớp tự nhiên ở cấp ba mà cô từng học.

Các cô gái xung quanh thường nghiên cứu trang điểm, mốt thời trang mới nhất, làm thế nào để trở nên xinh đẹp hơn.

Cao Hạnh Hạnh vốn đã rất xinh.

Cô có khuôn mặt trái xoan đang thịnh hành, cằm nhọn. Đôi mắt dài, đuôi mắt cong lên, khóe mắt sắc sảo, có nếp mí nhẹ. Sống mũi cao, cánh mũi nhỏ, đầu mũi xinh xắn. Môi mỏng, khóe môi hơi nhếch lên.

Là kiểu sắc đẹp hồ ly điển hình.

Ban đầu cô không trang điểm, nhìn có phần giản dị, thanh tú.

Bây giờ tô mắt và son môi vào, cả người toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.

Cô cao 1m70, tay chân dài. Vòng một 32D từng khiến cô thấy xấu hổ, nay lại trở thành điểm khiến bạn cùng phòng ghen tị.

Tổng thể mà nói, cô là kiểu con gái mà đàn ông ao ước có được, phụ nữ thì muốn nghiên cứu.

Vì xinh đẹp nên có không ít người theo đuổi cô.

Cô thường đem những người theo đuổi này ra so sánh với Lục Trạch Ngôn, rồi lại cảm thấy họ không đủ đẹp trai, không đủ dịu dàng, quá trẻ con, hoặc quá nông nổi…rồi từ chối họ.

Học kỳ hai năm nhất có một đàn anh trong câu lạc bộ cùng bộ phận theo đuổi cô.

Khách quan mà nói, anh ta không thua kém Lục Trạch Ngôn về ngoại hình, tính cách cũng trầm ổn, cư xử dịu dàng, cười lên rất hiền.

Cao Hạnh Hạnh cũng thử tiếp xúc với anh, thậm chí còn đi xem phim cùng nhau.

Buổi tối khi ăn ngoài trường, tóc cô rơi lòa xòa trước mắt, anh định vén giúp cô.

Cô đột ngột lùi lại, suýt ngửa ghế ngã, phản ứng rất mạnh.

Tối đó về ký túc xá cô nhắn tin thẳng thắn với anh, nói rằng không thể yêu đương với anh được.

Sau khi nói rõ, Cao Hạnh Hạnh cầm điện thoại chạy đến một góc nhỏ dưới ký túc xá gọi điện cho Trình Di Khả.

Cô chửi Lục Trạch Ngôn suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chửi anh là đồ khốn, đồ ngu ngốc, mắng anh cản trở tình duyên của cô.

Học kỳ hai năm hai Cao Hạnh Hạnh nghe được tin tức của Lục Trạch Ngôn từ Tạ Trình.

Lúc đó cô đang vừa gặm bánh bao vừa chạy đến tiết học đầu tiên buổi sáng – môn Chứng khoán thu nhập cố định, giảng viên là một giáo sư già họ Vương.

Lớp ông cực kỳ nghiêm khắc, điểm danh không có mặt là trượt ngay.

Mọi người đều gọi ông là “Vương máu lạnh”.

Tạ Trình uống rượu, nói chuyện đứt quãng: “Hạnh Hạnh… cậu nói xem… tớ đi vận cứt chó gì… sao lại bị đá nữa rồi?”

Cao Hạnh Hạnh phản bác: “Cậu sai rồi, vận cứt chó là vận may đấy.”

“Cậu không thể an ủi tớ một chút à?”

“Mỗi năm cậu thất tình 800 lần, tớ an ủi sao nổi? Có mà an ủi không xuể!”

“Hạnh Hạnh, nước M chẳng vui gì cả.”

Cao Hạnh Hạnh nuốt miếng bánh bao cuối cùng: “Vậy thì về đi.”

“Tớ cũng muốn lắm chứ… nhưng thân bất do kỷ.” Tạ Trình cười tự giễu rồi đột ngột đổi đề tài: “Cậu nói có phải ông trời cho mình cái gì thì cũng lấy lại của mình cái khác không? Kiểu như định luật bảo toàn gì đấy?”

“Tạ Trình, để lát nữa nói chuyện về định luật bảo toàn, tớ sắp vào lớp rồi.”

Tạ Trình như chẳng nghe thấy, nấc rượu một cái rồi nói tiếp: “Tiền đổi lấy tự do, tình yêu đổi lấy quyền lực… Cậu nhìn Lục Trạch Ngôn ấy, để giành giật thứ gì đó với anh trai, chẳng phải cũng bán thân mình sao?”

Cao Hạnh Hạnh sững người.

Cô không ngờ lại nghe thấy ba chữ “Lục Trạch Ngôn”, cô luôn cho rằng chỉ cần mình không nhắc, không nghĩ, không nhớ, thì người đó sẽ không xuất hiện trong cuộc sống mình nữa.

Giờ học sắp tới, các bạn xung quanh bắt đầu chạy, còn cô vẫn đứng yên.

Rõ ràng đang đứng trong ánh sáng ban mai nhưng cô như rơi vào màn đêm tăm tối, chỉ nghe thấy giọng Tạ Trình vang vọng.

Cô hỏi: “Gì mà bán thân?”

“Bán thân đấy! Tớ nghe nói… để được Tập đoàn nhà họ Trọng ủng hộ, để có vốn đấu với anh trai, anh ta phải kết hôn với Trọng Duệ Chi – thiên kim của Tập đoàn Trọng thị.”

Kết hôn?

Tạ Trình vẫn tiếp tục, giọng điệu mỉa mai:

“Cái đó không phải bán thân thì là gì?”

“Năm nay anh ta mới 22? Hay 23? Sao lại nghĩ không thông thế?”

“Cậu nói xem mấy người đó không lo ăn mặc, có địa vị thân phận mà vẫn không thấy đủ?”

“Nhưng kiểu người như họ, sinh ra đã đứng trên đỉnh tháp, đâu chịu sống dưới người khác.”

“Cậu nói xem, làm sao lại có người ghen tị với kiểu người như thế chứ?”

“Cậu thấy xem?”

Không nghe thấy tiếng Cao Hạnh Hạnh, Tạ Trình gào lên: “Cao Hạnh Hạnh!”

Tai cô ù đi vì tiếng hét, cô hoàn hồn: “Gì mà bán thân? Biết đâu người ta là tình yêu đích thực thì sao?”

“Tình yêu cái đầu cậu!”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi: “Tạ Trình, giữu miệng chút đi. Không thì sao ông trời cho cậu thất tình 800 lần một năm chứ?”

Nói xong chuông vang lên, cô lầu bầu rồi cúp máy.

Cô chạy về phía giảng đường, trong đầu vẫn vang vọng những lời vừa rồi của Tạ Trình.

So với “bán thân”, cô thà tin Lục Trạch Ngôn và thiên kim nhà họ Trọng là tình yêu thật lòng.

Thiếu niên từng khiến cô rung động ấy, cho dù bây giờ bị lợi ích chi phối thế nào, cô cũng hy vọng anh có được một kết cục tốt.

Khi đến giảng đường Giáo sư Vương lạnh lùng thông báo: chắc chắn cô đã trượt môn này.

Buổi trưa Cao Hạnh Hạnh gọi điện cho Trình Di Khả, lại chửi Lục Trạch Ngôn nửa tiếng.

Chửi anh là đồ khốn, đồ ngu ngốc, chửi anh khiến cô trượt môn, phải học lại, còn phải đóng 320 tệ phí học lại.

Trình Di Khả nghe đến cuối, nghiêm túc hỏi: “Mỗi năm cậu đều chửi anh ta nửa tiếng thế à?”

“Hả?”

“Hạnh Hạnh, mỗi năm một lần, lần nào tớ cũng phải nhớ xem Lục Trạch Ngôn là ai, mà cậu thì vẫn chưa quên được anh ta à?”

“Ha ha ha ha.” Cao Hạnh Hạnh bị Trình Di Khả chọc cười, cười đến chảy cả nước mắt, rồi hùng hồn thề thốt: “Yên tâm, năm sau không có nữa đâu, bộ phim dài kỳ kết thúc rồi.”

“Không sao, tớ đã ghi nhớ rồi, năm sau chắc chắn không quên tên anh ta nữa, chắc chắn sẽ phản ứng ngay, chửi cùng cậu.”

“Cưng à, giờ cậu cũng biết chửi người rồi sao?” Cao Hạnh Hạnh trêu Trình Di Khả rồi bĩu môi, giọng hơi tiếc nuối: “Nhưng mà, thật sự là kết thúc rồi, thật sự không còn nữa.”

Từ hôm đó trở đi Cao Hạnh Hạnh thật sự không còn nghĩ đến Lục Trạch Ngôn nữa, dù chỉ một lần.

Mỗi khi có dấu hiệu nghĩ đến cô liền tìm việc làm để phân tán sự chú ý.

Sau đó, đến cả dấu hiệu cũng không còn.

Để cứu vãn môn học mà Giáo sư Vương máu lạnh tuyên bố cô trượt, cô thường xuyên thể hiện thiện chí, giúp ông soạn giáo án hay làm việc lặt vặt.

Cuối kỳ ông vẫn không nể tình, vẫn cho cô trượt.

Học lại, không hiểu xui thế nào, cô lại bị phân vào lớp của Giáo sư Vương.

Đi đi lại lại, hai người cũng thân quen hơn.

Cô từng hai lần đến khu ký túc xá cán bộ nơi Giáo sư Vương sống để đưa tài liệu, dù ông dọn dẹp rất gọn gàng nhưng điều kiện thực sự kém – phòng rất nhỏ, nhà vệ sinh dùng chung.

Còn không bằng căn hộ cô thuê ngoài trường.

Lúc nào ông cũng mặc bộ vest rộng hơn một cỡ, đi đi về về giữa khuôn viên và ký túc giáo viên, trông rất cô đơn.

Sau này cô biết vợ ông mất hơn ba mươi năm trước, từ đó ông không tái hôn, con trai duy nhất cũng chết vì tai nạn xe cách đây mười năm.

Cả đời tiễn biệt người thân, về nhà chưa từng có ai đợi. Có lẽ nơi đó không phải nhà, chỉ là nơi ông nghỉ qua đêm.

Thật sự là vừa xót xa vừa đáng thương.

Nhưng dù vậy ông vẫn đứng vững giữa cuộc đời.

Chỉ là khổ một chút thôi mà.

Vậy nên, trên đời có chuyện gì là không vượt qua được chứ? Quan trọng là bản thân có muốn vượt qua không, có nhìn thoáng được không.

Trong thời gian đại học, gia đình Cao Hạnh Hạnh cũng gặp vài biến cố.

Như là xưởng may mặc của bố mẹ cô bị các xưởng sản xuất hiện đại cạnh tranh, thu không đủ chi, cuối cùng phải bán đi.

Bố mẹ cô là kiểu người đã làm việc chăm chỉ cả đời, giờ nghỉ ngơi lại không quen. Hiện tại tuổi cũng chưa cao nên sau đó mở cửa hàng tiện lợi 24h theo hình thức nhượng quyền.

Thuê hai nhân viên, lợi nhuận tạm ổn, hai người xem như vừa kiếm thêm vừa giết thời gian.

Còn có Kỳ Lạc, anh chia tay với Đồng Giai khi Cao Hạnh Hạnh đang học năm cuối đại học.

Họ đã yêu nhau hơn bốn năm, trong khoảng thời gian đó cũng từng có lần cãi vã.

Khi đó Cao Hạnh Hạnh còn đùa: “Kỳ Lạc, chị Đồng Giai tốt như vậy, anh đừng cãi nhau với chị ấy, người xếp hàng đằng sau còn nhiều lắm đó.”

Kỳ Lạc cực kỳ tự tin, đùa lại rằng Hạnh Hạnh không hiểu, đó là “tình thú” của họ.

Cô biết họ chia tay là vì một hôm cô gửi một tin nhắn cho Đồng Giai, rồi phát hiện mình đã bị xóa khỏi danh sách bạn bè.

Cô lập tức thấy có gì đó không ổn, liền gọi điện cho Kỳ Lạc.

Giọng Kỳ Lạc bình thản: “Chia tay rồi, hơn ba tháng rồi.”

“Tại sao vậy? Anh dỗ chị ấy là được mà?”

“Em biết gì?” Giọng Kỳ Lạc bực bội: “Không nói với em nữa, anh còn phải làm việc, không thì tháng sau đừng mơ có tiền sinh hoạt.”

“Anh không đưa thì em sẽ dọn sạch cửa hàng tiện lợi của bố mẹ đấy.”

Kỳ Lạc cười khẩy: “Em chỉ có bản lĩnh thế thôi à.”

Từ đó cô không còn gặp Đồng Giai nữa, cũng không nghe tin tức gì về cô ấy.

Hóa ra, rời khỏi thế giới của một người, bất kể là nửa năm, vài năm, hay mấy chục năm, đều đơn giản vô cùng.

Không liên quan gì đến thời gian cả.

Kỳ nghỉ 1/5 năm tư, Cao Hạnh Hạnh về nhà.

Lúc đó cô đang chuẩn bị bảo vệ luận văn, dù ở nhà cũng thức đêm sửa bài.

Nửa đêm cô nghe thấy tiếng động nhỏ ngoài cửa, bố mẹ đã ngủ từ sớm nên cô tưởng có trộm.

Ra ngoài xem mới biết là Kỳ Lạc về, người nồng nặc mùi rượu, say mềm.

Cô kéo anh dậy: “Kỳ Lạc, anh uống bao nhiêu thế? Còn tìm được cửa nhà, giỏi thật đấy.”

“Anh uống ngay trước cửa.”

Cô sững người, bởi vì chiều tối Kỳ Lạc gọi về nhà nói có tiệc ở công ty, nên cô tưởng anh uống ở bàn tiệc.

Tại sao lại uống rượu một mình trước cửa?

Cô bật đèn nhỏ, rót nước cho anh: “Anh, anh không vui à? Là chuyện công việc sao?”

Kỳ Lạc lờ đờ mở mắt, nhìn cô chằm chằm vài giây.

Rồi bất ngờ đưa tay đẩy đầu cô ra: “Ai cần em quản?”

Kỳ Lạc say, không kiểm soát được lực, Cao Hạnh Hạnh ngã ngồi phịch xuống đất.

Anh lại định kéo cô dậy.

Cô giơ tay hất ra, ngẩng đầu giận dữ: “Em chẳng thèm quản anh, em sẽ đi mách bố mẹ để họ quản anh!”

Tuy nói vậy nhưng cô cũng không vô tâm đến thế.

Cô đỡ anh về phòng, bật điều hòa, đắp chăn mỏng cho anh.

Vừa định rời đi thì bị anh túm lấy tay.

Anh nhăn mày, không mở mắt, miệng lẩm bẩm, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Cô ghé tai nghe – anh cứ lặp đi lặp lại hai từ.

— Đồng Giai.

Cao Hạnh Hạnh về phòng, không thể tiếp tục việt luận văn. Cô tắt máy tính rồi đứng bên cửa sổ.

Đêm nay trời rất đẹp, ánh trăng dịu dàng mà rực rỡ. Tiểu Thất dưới sân cũng chưa ngủ, đang cào móng vuốt dưới đất.

Rời khỏi thế giới của một người thật sự rất dễ, nhưng vì từng tồn tại nên cũng thật khó quên.

Chỉ không biết người chọn rời đi kia liệu có thể quên được không?

Cô ngẩng đầu nhìn trăng, nghĩ có khi Lục Trạch Ngôn cũng đang nhìn trăng.

À không đúng!

Giờ bên đó nếu trời đẹp thì chắc đang là mặt trời.

Trăng mà họ nhìn là một, nhưng mãi mãi không thể cùng lúc nhìn thấy.

Nhận ra mình lại nhớ đến Lục Trạch Ngôn, Cao Hạnh Hạnh bực bội “phì phì” hai tiếng rồi quay lại bàn học, bật máy tính lên viết luận văn tiếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.