Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 16: Chương 16




Nước M.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Hai người đàn ông cao lớn sải bước như gió, mỗi bước chân ít nhất vượt ba bậc thang, đến khúc ngoặt còn nhảy qua để tiết kiệm thời gian.

Đến nhà xe Lục Trạch Ngôn chủ động ngồi vào ghế lái.

Anh ném bản chuyển nhượng cổ phần cho người đàn ông lai ở ghế phụ sau đó khởi động xe.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Lục Trạch Ngôn vẫn còn thở dốc, chậm rãi nói: “Lát nữa tôi sẽ thả cậu ở giao lộ phía trước đến lúc đó tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ.”

“Lục Trạch Ngôn…”

Anh khẽ cười: “Yên tâm đi, hổ dữ cũng không ăn thịt con.”

Henry cầm bản chuyển nhượng cổ phần, quay đầu nhìn anh.

Gương mặt nghiêng của Lục Trạch Ngôn sắc nét, trán vẫn lấm tấm mồ hôi. Ngũ quan anh tuấn, lông mi dày cong vút, sống mũi cao, môi cong nhẹ không dễ nhận ra.

Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu, cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Henry biết điều đó.

Henry gập ngón tay, đề nghị: “Hay để tôi đánh lạc bọn họ.”

Giọng Lục Trạch Ngôn bình thản như đang nói một chuyện vô cùng bình thường: “Cậu biết mà, tôi thích hợp làm mồi hơn, còn cậu thích hợp để giao tài liệu này.”

“…”

“Henry, chú Lý đang đợi cậu ở nhà.” Còn anh không có ai đợi ở nhà cả, nên anh mới là người thích hợp hơn.

Vốn dĩ đây là canh bạc cuối cùng của anh, không cần kéo theo người khác.

Lục Trạch Ngôn dừng xe trước ngã tư, nhìn Henry xuống xe và đóng cửa lại.

Anh hạ kính ghế phụ xuống: “Henry, cảm ơn cậu.”

Henry quay lại: “Lục Trạch Ngôn…”

Chưa kịp nói hết câu Lục Trạch Ngôn đã đạp ga, xe phóng đi với tốc độ cực nhanh.

Lục Trạch Ngôn tấp xe vào lề đường châm một điếu thuốc.

Mùi khói thuốc lan tỏa trong xe, ánh mắt anh vô định, ngón tay gõ nhẹ lên vô-lăng.

Rồi anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Anh thở ra một hơi, dập thuốc, ngả người ra sau ghế, ngước nhìn bầu trời.

Trời xanh quá!

Rộng quá!

Bao la quá!

Giây tiếp theo, lông mày anh nhíu lại, cơ mặt căng lên, ngồi thẳng dậy dậy lái xe vào đường XXX.

Đúng như anh đoán, người phía bệnh viện đã phát hiện anh biến mất.

Khi anh lái xe vào đường XXX, qua kính chiếu hậu có thể thấy mấy chiếc xe đen đang tiến lại gần.

Anh nheo mắt, đạp ga, kéo giãn khoảng cách với bọn họ.

Ngay sau đó, bên phải phía trước lại xuất hiện một chiếc xe đen.

Anh lập tức chuyển làn, rẽ trái.

Bất ngờ, đuôi xe bị đâm cảnh cáo, cơ thể Lục Trạch Ngôn lao về phía trước, dạ dày cuộn lên, xe lắc lư dữ dội.

Anh nhanh chóng điều chỉnh vô-lăng, ổn định lại xe.

Anh liên tục quan sát xe phía sau qua kính chiếu hậu, chỉ mong kéo dài thêm chút thời gian.

Nhưng đối phương rõ ràng không muốn cho anh thời gian.

Xe của anh bị đâm lật, lăn hàng chục mét mới dừng lại.

Lỗ tai Lục Trạch Ngôn ù ù, cả cơ thể không còn cảm giác đau đớn, chỉ còn tê dại.

Một lúc lâu sau anh mới mở mắt, đập vào mắt là mảnh kính vỡ và túi khí đã bung.

Anh ngửi thấy mùi xăng nồng nặc.

Lục Trạch Ngôn đưa tay tháo dây an toàn, mới phát hiện bên hông phải bị một mảnh kính dài hơn 10cm đâm vào.

Lúc này anh mới cảm thấy đau, mồ hôi lạnh túa ra, cắn răng rút mảnh kính ra, khẽ rên một tiếng, môi cũng bị cắn đến trắng bệch.

Anh thở hổn hển vài hơi mới lấy lại được ý thức hành động.

Anh làm tất cả những điều này không phải để chết ở đây.

Đây không phải điểm kết thúc mà anh mong muốn.

Lục Trạch Ngôn bò ra khỏi xe, lúc này mới phát hiện chân mình đã không thể cử động.

Anh bịt vết thương đang chảy máu không ngừng, cố rút chân ra.

Ngoài đau đớn, sức lực anh cũng dần cạn kiệt.

Tầm nhìn mờ dần, đến khi biến thành màu đen hoàn toàn, anh vẫn đang giãy giụa trong vô vọng.

Anh muốn tin rằng đây là kết thúc của một cuộc đời cũ. Chỉ cần anh còn sống, thì anh sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới.

Anh còn chưa từng trải qua những ngày tháng tự do tự tại.

Anh muốn sống.

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, anh nhìn thấy những bông hoa nhỏ màu trắng hình chiếc ô nhẹ nhàng rơi xuống từ bầu trời, nhẹ nhàng dừng lại bên chân mình.

Anh nghe thấy một giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc: “Hoa này đẹp thật.”

Anh muốn quay lại căn tứ hợp viện ở Hoài Ngọ để nhìn lại một lần.

Buổi bảo vệ luận văn tốt nghiệp kết thúc, Cao Hạnh Hạnh đạt được kết quả khá tốt. Giáo sư Vương lần đầu tiên chủ động tìm cô.

Ông mời cô ăn cơm ở căng-tin.

“Sau khi tốt nghiệp em định làm gì?”

“?” Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: “Chắc em sẽ về quê, tìm một công việc bình thường.”

Giáo sư Vương ngẩng đầu, có chút khó hiểu: “Vậy sao lúc đầu em lại chọn ngành này?”

Cao Hạnh Hạnh chẳng hề giấu giếm suy nghĩ ngây thơ và thực dụng khi ấy: “Em tưởng ngành này kiếm được nhiều tiền.”

“Giờ không muốn kiếm tiền nữa à?”

“Không muốn.” Cao Hạnh Hạnh gật đầu, chậm rãi nói: “Lúc nhỏ em có một người bạn rất tốt, sau khi nhà cậu ấy giàu lên, cậu ấy sống càng lúc càng không vui vẻ.”

Giáo sư Vương liếc nhìn cô: “Em còn trẻ thế này, không có mục tiêu, không có ước mơ, sống lười biếng như vậy được sao?”

Cao Hạnh Hạnh không dám phản bác, vội gật đầu: “Vâng vâng, thầy nói đúng, hôm nay về em sẽ nghĩ xem ước mơ của mình là gì.”

Thấy cô vẫn chưa đủ nghiêm túc, giáo sư Vương không vui, bê khay thức ăn rời đi.

Cao Hạnh Hạnh không ngờ như vậy ông đã nổi giận. Người trẻ không có mục tiêu đâu chỉ mình cô? Cô cũng ghen tỵ với những người có phương hướng rõ ràng, nhưng cô thật sự không tìm thấy điều gì khiến mình sẵn lòng nỗ lực.

Biết làm sao được?

Cao Hạnh Hạnh ăn xong cơm trở về căn hộ, bắt đầu đóng gói đồ đạc để gửi về Hoài Ngọ.

Đang dọn nửa chừng thì Lưu Viên gọi điện, hỏi cô có muốn tham gia buổi họp mặt lớp trong nhóm không.

Khi còn học cấp ba ở Hoài Ngọ, những người đỗ vào trường đại học Dụ Nam đã lập một nhóm chung, Lưu Viên là nhóm trưởng. Gần tốt nghiệp nên mọi người đề xuất họp mặt.

Cao Hạnh Hạnh thấy cũng được nên đồng ý.

Địa điểm là một quán lẩu gần trường.

Khi Cao Hạnh Hạnh đến, mọi người trêu chọc: “Biểu tượng nhan sắc của trường Hoài Ngọ đến rồi!”

Cô cũng không khách sáo, cười tít mắt trêu lại: “Tránh ra tránh ra, biểu tượng nhan sắc thích ngồi cạnh mỹ nhân.”

Người cô quen nhất là Lưu Viên nên cô ngồi bên cạnh cô ấy.

Vừa ngồi xuống một cô gái bên cạnh liền hỏi: “Người cậu thơm quá, dùng nước hoa gì vậy?”

Nói xong còn cúi sát lại, quạt quạt tay để ngửi kỹ hơn.

“EBONYSECRET, một hãng nước hoa ít người biết.”

Cô gái: “Giờ là mùi trầm hương với gỗ hoa lê Brazil, hương đầu là gì?”

“Là mùi thuốc bắc không dễ ngửi.” Cao Hạnh Hạnh nhăn mũi, loại nước hoa này ít người biết vì hương đầu khá khó chịu, nhưng hương cuối lại là trầm hương nồng nàn mà cô rất thích, ít người có thể ngửi thấy được hương gỗ hoa lê Brazil: “Cậu cũng thích nước hoa à?”

“Chỉ là sở thích thôi, cậu không ngại thì gửi tớ link nhé? Nick tớ trong nhóm là ‘Cô bé hạt tiêu’.”

“Được chứ.” Cao Hạnh Hạnh mở nhóm, nhắn riêng link nước hoa cho cô bạn kia, còn nhắc: “Loại này hay hết hàng, thích thì mua chai to nhé.”

Thấy hai người nói chuyện rôm rả, Lưu Viên ghé vào hỏi: “Hai người nói gì thế? Trầm hương gì cơ?”

“Cô bé hạt tiêu” nghịch điện thoại: “Nước hoa, mùi trầm hương.”

Lưu Viên “à” một tiếng, bỗng nhớ ra gì đó, tám chuyện: “Mấy cậu còn nhớ Lục Trạch Ngôn không? Học kỳ cuối lớp 12 chuyển đến đó!”

“Sao mà không nhớ? Nghe nói nhà có cả máy bay riêng!”

“Còn đẹp trai chết đi được.”

“Tớ còn nghe nói trường học là của nhà ảnh luôn.”

Mọi người thi nhau bàn tán.

Chỉ có Cao Hạnh Hạnh vừa gặm hoa quả bằng tăm vừa chẳng muốn tham gia chủ đề này.

Lưu Viên: “Tớ nhớ lúc đó người ảnh hay có mùi trầm hương rất nồng.”

Tay cầm trái cây của Cao Hạnh Hạnh khựng lại.

Lần đầu cô ngửi thấy loại nước hoa này là đã mê mẩn, không chỉ vì đặc biệt mà còn vì nó khiến cô thấy an thần.

Nhưng nghe Lưu Viên nói vậy, cô bắt đầu nghi ngờ bản thân bị ảnh hưởng bởi Lục Trạch Ngôn.

“Cậu nhớ được cả mùi trên người ảnh?” Có cậu con trai đùa.

Lưu Viên ngại ngùng đổi đề tài: “Hạnh Hạnh, chẳng phải cậu với Lục Trạch Ngôn rất thân sao?”

Bị gọi tên đột ngột, Cao Hạnh Hạnh ngớ người, ngẩng đầu phủ nhận: “Không thân.”

“Lúc cậu bị kẹt hàng rào chẳng phải là anh ấy gọi 119 giúp sao?”

Cô lúng túng ho khẽ, không ngờ chuyện cũ đó lại bị đào lại.

Mấy nam sinh không biết điều còn góp vui: “Tớ nhớ vụ đó đấy, trên diễn đàn cũng hot lắm.”

“Là anh ấy cứu cậu à? Không ngờ cũng là người nhiệt tình ghê.”

“Tớ nhớ hai người còn đại diện trường đi thi hóa học cùng nhau mà phải không?”

Lưu Viên bá vai Cao Hạnh Hạnh, cười gian: “Hai người từng yêu nhau à?”

Không biết ai hét to: “What?! Cậu từng yêu Lục Trạch Ngôn á?”

Cả phòng ăn vốn đang ồn ào bỗng im bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về cô.

“Sao có thể? Làm gì có chuyện tớ từng yêu anh ta?” Giọng Cao Hạnh Hạnh pha chút giễu cợt: “Mấy cậu biết tin đồn từ đâu ra không? Là từ các cậu mà ra đấy.”

Chủ đề nhanh chóng trôi qua, Cao Hạnh Hạnh thở phào.

Từ đó về sau cô không còn hứng ăn uống, tâm trạng rối bời.

Có lẽ vì họ nhắc đến quá cụ thể nên suy nghĩ của cô hoàn toàn mất kiểm soát, những cảnh tượng trong quá khứ cứ hiện về trong tâm trí cô.

Những ký ức mà cô cố tình vứt bỏ nay lại ùa về.

Lục Trạch Ngôn như một cơn gió từ thế giới khác, vô tình thổi vào thế giới của cô trong nửa năm, nhưng khiến ai cũng không thể quên cảm giác lành lạnh ấy.

Sau khi ăn xong và chào mọi người, Cao Hạnh Hạnh một mình đi bộ về căn hộ.

Dụ Nam nổi tiếng là “thành phố lửa”, mới tháng năm mà nhiệt độ đã lên tới 35 độ.

Cô lấy quạt mini từ túi ra vừa đi vừa quạt.

Lúc mới đến cô chê thành phố này nóng, địa hình rối rắm, đi đâu cũng phải leo dốc, đồ ăn cay xé họng.

Nhưng sau 4 năm cô lại thấy yêu nơi này.

Giờ cô không còn lạc đường, cũng ăn được lẩu siêu cay.

Thế mà, sắp phải rời xa rồi, lòng cũng thoáng buồn.

Về đến căn hộ cô chợt nhớ đến việc khiến giáo sư Vương giận lúc trưa, nghĩ bụng trước khi đi nhất định phải ghé thăm ông.

Cô đốt nến thơm, ngâm mình trong bồn tắm thoải mái.

“Ù——” Điện thoại đặt trên bàn nhỏ rung lên.

Cô lau tay rồi mới cầm điện thoại lên xem.

Là tin nhắn của Tạ Trình.

Tạ Trình: [WTF! WTF! WTF!]

Tạ Trình: [Vừa tỉnh dậy đã nghe được tin sốc tận trời xanh!]

Tạ Trình: [Gửi tiền lì xì đi, tớ kể cho nghe]

Cao Hạnh Hạnh không nhịn được lườm điện thoại, gửi tin nhắn thoại:

“Tạ Trình, cậu không biết xấu hổ à? Công ty cậu niêm yết ở nước M rồi, còn đòi bóc lột một người bình thường như tớ? Cút xa tớ chút!”

Tạ Trình: [Liên quan đến Lục Trạch Ngôn đấy, 200 tệ, không lừa trẻ con]

Lông mi Cao Hạnh Hạnh khẽ run, sau đó giơ điện thoại gửi tiếp một đoạn thoại:

“Hai đồng tớ cũng không nghe! Hai trăm á? Cậu giữ mà dùng!”

Nói xong, cô đặt điện thoại xuống bàn.

Hôm nay là ngày xui gì đây? Tự nhiên đâu đâu cũng nhắc đến Lục Trạch Ngôn.

Cô hất nước lên người, cảm nhận sự ấm áp.

Một giây sau cô bực bội đứng dậy, quấn khăn tắm, lấy điện thoại chuyển khoản cho Tạ Trình 200 tệ.

Vừa chuyển xong cô liền hối hận.

Tự chửi mình không có chí khí.

Rồi lại an ủi bản thân: Chỉ là tò mò tám chuyện thôi mà.

“Ù——” điện thoại rung.

Cao Hạnh Hạnh đã thay đồ ngủ, nằm ôm điện thoại trên giường, mở khung chat.

Tạ Trình: [Trong giới đang lan tin, gần như chắc chắn – Lục Trạch Ngôn đã chết rồi.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.