Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 18: Chương 18




Cao Hạnh Hạnh trở về Hoài Ngọ nhưng mãi không tìm được công việc phù hợp. Cuối cùng, bố cô – Cao Dương – giới thiệu cho cô một công việc ở công ty của người bạn cũ.

Công việc đó là một nhân viên văn phòng đơn giản.

Làm từ 9h sáng đến 5h chiều, không bao giờ tăng ca. Ngoại trừ cuối tháng hơi bận một chút, còn lại thì gần như không có việc gì để làm. Cuộc sống nhàm chán và tẻ nhạt.

Cô bắt đầu nghĩ: Nếu cứ sống như vậy cả đời thì thật quá dài, quá đau khổ.

Cuối cùng, lý do khiến cô nghỉ việc là vì tổng giám đốc của công ty này.

Anh ta là con trai của ông chủ công ty, lớn hơn Cao Hạnh Hạnh không nhiều, hồi nhỏ họ cũng từng gặp nhau. Sau khi cô đến làm anh ta thường xuyên rủ cô đi ăn.

Lúc đầu, Cao Hạnh Hạnh còn tưởng là vì mối quan hệ với bố cô nên được đối xử đặc biệt, sau này khi mọi người trong công ty bắt đầu đồn thổi cô mới ngớ người nhận ra.

Cô thực sự lười ứng phó, mà cũng quá không thích công việc hiện tại nên quyết định nghỉ việc.

Đúng lúc là dịp Tết, cũng không thể đi tìm việc mới nên cô liền yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.

Tối giao thừa cả nhà cùng nhau gói bánh chẻo, ăn tối xong thì xem chương trình Gala mừng xuân ở nhà.

Bố mẹ cô không thức nổi, chưa tới 10 giờ đã về phòng ngủ.

Cao Hạnh Hạnh cuộn tròn trên sofa, tranh lì xì ở khắp các nhóm bạn bè, nhóm bạn học, nhóm gia đình.

Cuối cùng giơ điện thoại khoe với Kỳ Lạc:
“Kỳ Lạc, tối nay em tranh được tổng cộng 363.51 tệ, lợi hại không?”

Kỳ Lạc chẳng thèm liếc mắt, châm chọc cô:
“Đến tuổi phát lì xì rồi mà còn tranh lì xì, không thấy ngại à?”

“Em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa kết hôn, chưa có con, tuổi gì mà phát lì xì?”

“Ờ, còn chưa có việc làm!”

Cao Hạnh Hạnh “hừ” một tiếng, đổi tư thế tiếp tục chơi điện thoại.

Cô mở Weibo, trên bảng tìm kiếm thịnh hành hầu hết là những chủ đề liên quan đến Tết Nguyên Đán hoặc Gala xuân.

Cô lướt một hồi rồi bỗng dừng tay lại vì chú ý đến một tin tức liên quan đến nữ minh tinh nổi tiếng – Doãn Phi Phi.

Cô không hứng thú với Doãn Phi Phi mà là bị cụm từ “Tập đoàn Lục thị” trong tin tức thu hút.

Cô nhấn vào xem.

Bên trong chủ đề, các bình luận toàn là fan của Doãn Phi Phi đang tâng bốc cô ấy.

Từ những thông tin vụn vặt đó cô lọc ra được: Tập đoàn Lục thị có ý định tiến vào thị trường trong nước trong năm tới, chuẩn bị thành lập một công ty tài chính, còn dự định hợp tác với một ngân hàng nước ngoài – ngân hàng RS.

Vì Doãn Phi Phi là người đại diện của RS nên mới lôi ra được chút tin tức về Tập đoàn Lục thị.

Nhưng với Cao Hạnh Hạnh thì thế là chưa đủ, cô mở nhiều trang web khác nhau tìm kiếm tin tức liên quan.

Cô nhập: “Tập đoàn Lục thị đầu tư tài chính”.

Rồi: “Tập đoàn Lục thị RS bank”.

Cũng không tìm thêm được gì.

Cô nhắm mắt lại, thầm chửi bản thân không có chí khí, chỉ một chút tin tức nhỏ cũng khiến lòng cô lay động.

Bỗng một chiếc áo khoác phủ lên đầu cô.

Cô kéo xuống, thấy Kỳ Lạc đã mặc áo khoác đứng trước mặt cô.

“Làm gì vậy?”

“Đi đốt pháo hoa.”

Cao Hạnh Hạnh lập tức nhảy khỏi sofa, vừa chạy ra cửa vừa mặc áo khoác.

Kỳ Lạc tắt TV rồi mới đi theo.

Anh lái xe chở cô đến một bãi đất bỏ hoang rồi lấy từ cốp xe ra một đống pháo hoa – dài có, ngắn có, to có, nhỏ có, để dưới đất cũng có, cầm tay cũng có.

Anh đặt vài ống pháo tròn xuống đất rồi châm lửa.

Hai người đứng dựa vào đầu xe, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, nơi pháo hoa rực rỡ bùng nổ mang theo mùi thuốc pháo nồng nặc.

Vì lạnh nên Cao Hạnh Hạnh đút tay vào túi áo.

Cô rụt cổ lại, cảm thán:
“Lâu lắm rồi mới lại đốt pháo hoa, Kỳ Lạc.”

“Ừ.”

“Hồi bé thật tuyệt, mỗi ngày đều háo hức mong chờ, nhìn pháo hoa cũng thấy vui lắm.”

Kỳ Lạc nghiêng đầu nhìn cô rồi đưa tay khoác lên vai cô:
“Bây giờ mỗi ngày cũng có thể mong chờ mà.”

“Bây giờ không được rồi, già rồi, cảm giác như có thể nhìn thấy mình lúc 80 tuổi luôn ấy.”

Kỳ Lạc tiện tay vỗ đầu cô một cái:
“Ngốc xít.”

Pháo hoa chẳng mấy chốc đã hết, Kỳ Lạc đưa cho cô hai que pháo sáng.

Cô mím môi, vung pháo sáng vẽ thành vòng tròn trong không trung.

Kỳ Lạc bỗng gọi cô:
“Hạnh Hạnh.”

“Hử?”

“Nói anh nghe đi, tại sao không vui?”

Cô ngẩn ra một lúc rồi cười:
“Em đâu có không vui?”

“Sao lại không?” Kỳ Lạc thở dài, thổi ra một luồng hơi ấm, “Sắp khóc rồi còn gì.”

“Anh đừng vu oan cho em…”

Kỳ Lạc thu lại ánh mắt, nhìn xa xăm: “Chơi nửa năm rồi, tìm việc gì mình thích đi, như vậy mới có điều để mong chờ mỗi ngày.”

Cao Hạnh Hạnh nhìn que pháo trong tay dần tắt.

Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu:
“Anh, em muốn đến Ngọc Hòa.”

“Ngọc Hòa?”

“Ừ.”

Cô lấy điện thoại ra, khi nãy lúc tìm tin tức thì thấy ngân hàng RS đang tuyển dụng.

Tuy không có nhiều tin nhưng đó là tin tức duy nhất có liên quan đến anh.

Cô muốn đi.

Cô vẫn muốn đuổi theo ánh sáng tuổi trẻ kia – hoặc có lẽ, là để nói lời tạm biệt.

Cao Hạnh Hạnh đưa điện thoại đến trước mặt Kỳ Lạc, đắc ý:
“Ngân hàng RS, công ty lớn, công việc ổn định.”

Kỳ Lạc nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn gương mặt rạng rỡ của cô.

“Đi đi, muốn thì cứ đi.”

Trên đường về, Cao Hạnh Hạnh dựa vào cửa sổ xe nhìn pháo hoa nổ tung khắp nơi, lắng nghe tiếng nổ vang trời, đột nhiên cảm thấy Kỳ Lạc nói đúng.

Dường như sau khi cô đưa ra quyết định đó, cô liền có điều gì đó để mong chờ vào ngày mai.

Cửa kính xe đột nhiên tự động nâng lên, Cao Hạnh Hạnh bị giật mình rụt vào trong xe.

“Tết nhất mà anh định giết em gái à?”

“Không lạnh à? Không hôi à?” Kỳ Lạc khó chịu, tiện tay ném một bao lì xì lên đùi cô.

Mắt cô sáng lên, sờ sờ độ dày, cười toe toét:
“Cảm ơn anh trai!”

Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh tỉnh dậy, nghĩ lại quyết định tối qua thì lại thấy hơi hoang mang.

Dù nói là ngân hàng RS sẽ hợp tác với công ty tài chính của Lục thị nhưng tin tức chỉ nói là kế hoạch.

Nghĩ kỹ thì giống vẽ bánh vẽ, hoàn toàn không chắc chắn.

Huống hồ, cho dù tất cả là thật thì Lục Trạch Ngôn cũng chưa chắc sẽ quay về, Tập đoàn Lục thị đâu chỉ có mỗi mình anh ấy.

Nhưng cô vẫn muốn vào RS.

Nếu nghĩ theo cách này thì cũng giống như “vây Ngụy cứu Triệu”.

(“Vây Ngụy cứu Triệu” là một điển cố chiến lược nổi tiếng trong binh pháp Tôn Tử. Là một chiến lược gián tiếp thay vì đối đầu trực diện với mục tiêu. Tương tự như việc Cao Hạnh Hạnh chọn làm việc tại ngân hàng RS để có cơ hội gần hơn với Lục Trạch Ngôn, thay vì trực tiếp tìm anh)

Bước ngoặt đến vào mùng 8 Tết, Cao Hạnh Hạnh như thường lệ tìm tin tức liên quan, lần này bất ngờ có thêm nhiều tin hơn.

Tập đoàn Lục thị rất coi trọng thị trường trong nước, công ty tài chính gần như chắc chắn sẽ được thành lập vào nửa cuối năm.

Mà ngân hàng RS là đối tác hợp tác hàng đầu mà Lục thị lựa chọn.

Tình hình bỗng rõ ràng hơn một chút.

Tuy không biết Lục Trạch Ngôn có về không nhưng đây đã là con đường gần anh nhất rồi.

Cô lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Cô cần một người có địa vị trong ngành tài chính viết thư giới thiệu cho mình, suy đi nghĩ lại, cô quyết định nhờ giáo sư Vương.

Tối đó giáo sư Vương trả lời tin nhắn.

Giáo sư Vương: [Có hứng thú à?]
Giáo sư Vương: [Nếu có thì chỉnh lại sơ yếu lý lịch gửi thầy]

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Đầu tháng 3 cô nhận được phản hồi: đã qua vòng lọc hồ sơ của ngân hàng RS, tiếp theo là thi tuyển nội bộ.

Cô gọi cho Trình Di Khả, giọng nói vô cùng phấn khích.

“Di Khả, cậu còn ở Ngọc Hòa không?”

“Ừ, sao thế?”

“Tớ nghỉ việc rồi, tớ cũng muốn đến Ngọc Hòa, tụi mình ở ghép đi.”

Trình Di Khả không phản đối, nói hiện đang ở một căn hộ đơn, nếu ở ghép thì phải đi tìm nhà mới.

Cao Hạnh Hạnh đồng ý, nhanh chóng thu dọn hành lý.

Trước khi đi cô nhìn lại chiếc áo khoác đen nằm trong tủ suốt mấy năm, trên đó đã chẳng còn mùi trầm hương nhưng chỉ thêu chỉ vàng “LU” vẫn rõ ràng.

Cô đến Ngọc Hòa, bắt đầu cuộc sống ở ghép cùng Trình Di Khả.

Những ngày ấy, cô học ôn thi đến choáng đầu hoa mắt, có cảm giác như quay lại thời cấp ba.

Công việc của Trình Di Khả cũng bận đến mức phải tăng ca, thường hơn 10 giờ tối mới về nhà.

Về đến nhà liền ngồi thừ trên sofa, mắt không có thần.

Cao Hạnh Hạnh nhét quả dâu tây vào miệng Trình Di Khả, trêu:
“Bị chủ nghĩa tư bản dày vò rồi à?”

Trình Di Khả nhai máy móc, khóe mắt rủ xuống:
“Tớ cảm thấy sếp tớ cố tình nhắm vào tớ, sao ngày nào cũng bắt tớ tăng ca chứ?”

“Nhắm vào? Nhìn chẳng giống, lần trước còn đưa cậu về, còn giúp cậu chuyển nhà mà?”

Cao Hạnh Hạnh là kiểu người thích nhìn mặt, ai đẹp thì cô có cảm tình, như sếp của Trình Di Khả chẳng hạn.

“Chính vì thế mới đáng sợ hơn, tớ chẳng biết anh ta nghĩ gì.”

“Cậu cần gì biết anh ta nghĩ gì?”

Trình Di Khả ấp úng rồi lại mạnh miệng:
“Tớ… tớ sợ mà.”

Cao Hạnh Hạnh bĩu môi, lôi điện thoại ra chuyển đề tài:
“Chơi vài ván game rồi ngủ, mai còn đi làm.”

“…Ừ.” Trình Di Khả rút điện thoại:
“Đợi chút, tớ trả lời tin nhắn đã.”

Cao Hạnh Hạnh đợi một lúc, thấy cô ấy vẫn đang nhắn, không nhịn được liếc qua màn hình.

Lại là cái người quen qua mạng kia.

Tháng 5 năm ngoái còn tìm cô khóc sướt mướt, xoá QQ, mới chưa đầy một năm lại nối lại liên lạc.

Thậm chí biết người ta hiện không có bạn gái, trò chuyện càng sôi nổi hơn.

Cao Hạnh Hạnh nghĩ một lúc:
“Cậu định cứ nói chuyện với anh ta mãi thế à?”

Trình Di Khả nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

“Chẳng phải cậu nói anh ta cũng ở Ngọc Hòa sao? Hay gặp mặt thử xem?”

Cô cảm thấy, có khi gặp xong lại hết ảo tưởng.

Trình Di Khả nghiêm túc nghĩ nghĩ:
“Nhưng dạo này tớ bận lắm, phải… tăng ca mà.”

Cao Hạnh Hạnh: “…”

Tùy cậu vậy, tớ không quan tâm nữa!

Cao Hạnh Hạnh bước về phòng:
“Xong thì gọi tớ, tiện gọi cả đồng nghiệp của cậu, thằng nhóc đó chơi game cũng khá.”

Thời gian tự do duy nhất mỗi ngày dường như chỉ còn là lúc chơi game.

Còn lại thì đều là đang cố gắng hòa nhập vào xã hội, cố gắng trở thành một “người lớn”.

Tập đoàn Lục thị thành lập công ty tài chính ở trong nước vào đầu tháng 5, còn sớm hơn tin tức đăng tải.

Cô thi vào cuối tháng 5, giữa tháng 6 chính thức vào làm tại ngân hàng RS.

Cô được phân vào bộ phận đối ngoại, hiện có 5 nhóm nghiệp vụ.

Công việc đầu tiên khi vào là chọn một “sếp” để theo.

Theo một nhân viên mới vào công ty cùng thời điểm với cô, nếu chọn đúng thì sẽ có tương lai rực rỡ, nhưng nếu chọn sai thì xác định “phải ra đi”.

Cao Hạnh Hạnh không tìm hiểu kỹ, chọn đại một người đẹp trai – quản lý Trương.

Mọi người gọi anh là “lão Trương” nhưng thực ra anh mới hơn 30.

Không ngờ quá nhiều người chọn anh ta.

Theo quy định thì sẽ để quản lý Trương chọn lại.

Vì điểm thi không cao nên cô trở thành một trong hai ứng cử viên cuối cùng được chọn.

Cao Hạnh Tinh vốn không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, cô cảm thấy đi theo ai cũng được.

Nhưng nghe nói người bị loại sẽ về nhóm của một người được gọi là “lão Ma đầu” trong nội bộ, cô lập tức nghiêm túc.

Cô vội lấy điện thoại tra tin tức thời sự có liên quan, sợ bị hỏi khó rồi bị loại.

Kết quả quản lý Trương chỉ hỏi tên cô và người còn lại rồi quyết định chọn cô.

Sau này khi thân quen rồi cô mới hỏi lý do.

Lão Trương nói người kia họ Ôn, còn cô họ Cao, cảm thấy họ cô may mắn hơn.

Thế là đặt biệt danh cho cô là “Tiểu Cao”.

Sau khi vào làm, Cao Hạnh Hạnh tranh thủ giờ ăn hỏi nhân viên cũ chuyện về Tập đoàn Lục thị.

Cao Hạnh Hạnh: “Em nghe nói ngân hàng mình sắp hợp tác với Tập đoàn Lục thị phải không?”

“Em lại đọc tin đồn mạng chứ gì?”

Cô gượng cười gật đầu.

“Đều là chiêu trò cả, chưa có bắt đầu gì đâu.”

Chiêu trò…

Chưa có bắt đầu gì…

“Miếng bánh thơm như thế, ngân hàng nào mà không muốn giành?” Nhân viên cũ hạ giọng: “Chỉ là trò nhỏ của nội bộ thôi.”

Nghe xong, Cao Hạnh Hạnh đến cơm trưa cũng không nuốt nổi.

Hóa ra, nửa năm cô cố gắng chỉ là uổng công dã tràng?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.