Chết rồi…
Đầu óc Cao Hạnh Hạnh như nổ tung, giữa mùa hè nóng nực mà cô lại như rơi vào hầm băng.
Cô sững sờ nhìn điện thoại vài giây, lặp đi lặp lại mấy chữ đó đến mấy lần, sau đó tay run run gõ chữ.
Cao Hạnh Hạnh: [Cậu gõ sai chữ rồi đúng không?]
Tạ Trình nhấn mạnh.
Tạ Trình: [Chết rồi]
Cao Hạnh Hạnh muốn gõ tiếp, nhưng các khớp ngón tay cứng đờ, không điều khiển nổi.
Cô đặt điện thoại xuống, chà lòng bàn tay lên đùi rồi lại hỏi tiếp.
Cao Hạnh Hạnh: [Chết thế nào?]
Tạ Trình: [Tai nạn giao thông]
Ngay sau đó Tạ Trình gửi thêm vài tin nhắn.
Tạ Trình: [Cậu tin không?]
Tạ Trình: [Dù sao thì tớ không tin]
Tạ Trình: [Nhưng cũng chẳng ai quan tâm cả]
Cao Hạnh Hạnh không trả lời nữa.
Cô ngẩn người rất lâu mới hoàn hồn trở lại.
Bỗng dưng cô thấy bụng quặn lên một trận co thắt, chắc là vì tối chưa ăn gì, liền định xuống giường nấu một tô mì.
Vừa đặt chân xuống đất cô liền vô thức ngồi sụp xuống, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào.
Tâm trí cô như đứt dây, không thể kết nối lại được, cứ thế ngồi trên sàn nhà hồi lâu.
“Cốc—cốc—cốc—” Đột nhiên có tiếng gõ cửa nặng nề vang lên.
Cao Hạnh Hạnh xoa trái tim đang đập loạn nhịp, miễn cưỡng đứng dậy, chạy tới nhìn qua mắt mèo.
Bên ngoài, Trình Di Khả đang cắn môi, đôi mắt to chớp chớp, giơ tay gõ thêm hai cái nữa.
Cao Hạnh Hạnh mở cửa, mặt và mắt đều đỏ ửng: “Trình Di Khả, cậu muốn chết à! Có chuông cửa không bấm, hù chết tớ rồi!”
Trình Di Khả mặt nghiêm nghị, hờ hững “ừ” một tiếng rồi bước vào trong.
Không đúng lắm, rất không đúng!
Cao Hạnh Hạnh đóng cửa, xoay người lại thì thấy Trình Di Khả đang lấy rượu từ trong cặp ra.
Cao Hạnh Hạnh: “Trời ơi, cậu sao vậy?”
Trình Di Khả không nói lời nào, lôi hết rượu trong cặp ra, có rượu trắng, có bia, mấy chai liền.
Cao Hạnh Hạnh: “Cậu bị gì thế? Đừng dọa tớ nha.”
Trình Di Khả quay đầu lại, môi mím chặt, mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi: “Chúng ta là chị em phải không?”
Cao Hạnh Hạnh: “Hả?”
Trình Di Khả: “Là chị em thì uống!”
Cô đá văng giày, ngồi phịch xuống rồi bắt đầu rót rượu.
Cao Hạnh Hạnh: “Không phải chứ, cậu từ xa đến đây chỉ để uống rượu? Bị đánh trượt bảo vệ luận văn à? Hay mẹ kế bắt nạt? Hay cái ông bố khốn nạn kia?”
Mới uống mấy ngụm.
Trình Di Khả ngẩng mặt lên, ấm ức mím môi, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống: “Tớ thất tình rồi.”
Ánh mắt cô đã hơi mơ màng, ôm chầm lấy Cao Hạnh Hạnh, móng tay bấu chặt cánh tay cô: “Hạnh Hạnh, tớ thất tình rồi, hu hu…”
Thất tình?
Cao Hạnh Hạnh thấy buồn cười, an ủi: “Chỉ là thất tình thôi mà, mạnh mẽ lên.”
Rồi chợt cảm thấy không ổn.
Cô đẩy cái đầu nhỏ kia ra: “Chờ đã, cậu yêu đương hồi nào?”
Trình Di Khả vai run run, nói năng khó nhọc: “Chính là… ‘kẹo phủ đường’”.
Vãi chưởng!
Cái người bạn trên mạng nói chuyện suốt 6 năm đó hả?
Ông chú già đó?
Yêu qua mạng rồi gặp mặt à?
Cao Hạnh Hạnh giọng cao vút: “Cái ông chú biến thái đó hả?”
Trình Di Khả bỗng ngẩng đầu phản bác: “Không phải biến thái!”
Cao Hạnh Hạnh tức đến đập đùi, lại chọc trán cô: “Tớ nói bao nhiêu lần rồi, yêu qua mạng không đáng tin! Cậu không chịu nghe! EQ cậu thế này… không lẽ bị ông chú đó lợi dụng rồi?”
Trình Di Khả ôm chai rượu nằm sõng soài, im lặng.
Cao Hạnh Hạnh: “Hai người gặp mặt rồi hả?”
Trình Di Khả lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Anh ấy có bạn gái rồi.”
“……”
Cao Hạnh Hạnh thở dài, kéo cô lên ghế sofa.
Cao Hạnh Hạnh: “Chuyện này là gì đâu chứ? Anh ta chưa chết là may rồi.”
Vừa nói đến chữ “chết”, tim Cao Hạnh Hạnh lại co thắt.
Cô ôm Trình Di Khả vào lòng, vừa an ủi bạn vừa an ủi chính mình.
Trình Di Khả: “Chết?” Cô mở mắt, rên rỉ: “Tớ không muốn chết…”
Cao Hạnh Hạnh: “Đồ say rượu.”
Chờ Trình Di Khả ngừng khóc Cao Hạnh Hạnh mới đứng dậy rót ly nước.
Trình Di Khả bỗng giơ điện thoại lắc lắc trước mặt cô: “Anh ấy vẫn nhắn tin cho tớ, có bạn gái rồi còn nhắn!”
Cao Hạnh Hạnh ghé lại xem, là khung chat giữa Trình Di Khả và “kẹo phủ đường”.
Cô không hiểu nổi, người chưa từng gặp mặt mà nói chuyện 6 năm, lại sinh ra “tình cảm” thế này.
Thật nực cười.
Cô càng chắc rằng Trình Di Khả bị gã đàn ông cặn bã đó lừa rồi.
Trình Di Khả vuốt màn hình: “Tớ sẽ xóa anh ta.”
Cao Hạnh Hạnh lập tức ngồi xuống.
Rồi cô thấy ngón tay Trình Di Khả lơ lửng giữa không trung, mãi không nhấn nút “xóa bạn”.
Cao Hạnh Hạnh mím môi, ghé tai khích lệ: “Xóa đi… xóa đi… có bạn gái rồi còn giữ làm gì? Đợi anh ta gửi ảnh cưới cho xem à?”
Như bị câu nói kích thích, Trình Di Khả lưỡng lự thoát khỏi khung chat rồi gỡ cài đặt QQ.
Sau đó, trước mặt Cao Hạnh Hạnh, chặn luôn số điện thoại của gã đàn ông đó.
Cao Hạnh Hạnh xoa đầu cô: “Ngoan, mai tỉnh lại cậu sẽ cảm ơn tớ.”
Trình Di Khả lại khóc thêm một lát rồi ngủ thiếp đi.
Cao Hạnh Hạnh đắp chăn cho cô.
Nhìn bàn rượu, mới hết một chai mà Trình Di Khả đã say bất tỉnh.
Cao Hạnh Hạnh: “Trình Di Khả, mua nhiều thế, cậu tự tin vào tửu lượng của mình dữ ha.”
“Chắc là mua cho tớ rồi?”
“Cảm ứng tâm linh nên biết tớ cũng khó chịu?”
“Đúng là chị em tốt!”
Cao Hạnh Hạnh tự rót rượu, rượu trắng trôi qua cổ họng khiến cô rùng mình.
Uống thêm hai ly nữa.
Cô co người lại trên thảm, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Không gian yên tĩnh càng khiến lòng người đau hơn.
Thêm men rượu, cô không kìm chế nữa, trong đầu hiện lên từng khung cảnh ngày xưa.
Cô cảm giác mặt mình có dòng nước nóng lăn qua, lau đi thì đã lạnh ngắt.
Cao Hạnh Hạnh: “Sao lại chết rồi chứ…”
Ở độ tuổi của cô: “chết” luôn là chuyện xa vời.
Cô hít mũi, uống thêm lon bia rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Tỉnh dậy, thái dương đau nhức, choáng váng.
Nằm một lúc mới lấy lại ý thức, mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường.
Cao Hạnh Hạnh bước ra ngoài, thấy Trình Di Khả đã rời đi, phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ.
Sợ cô ấy có chuyện, Cao Hạnh Hạnh cuống cuồng tìm điện thoại khắp nhà.
Cuối cùng tìm thấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường, cô lập tức gọi cho Trình Di Khả.
Đầu dây bên kia là âm thanh ồn ào của ga tàu cao tốc.
Cao Hạnh Hạnh: “Cậu đi rồi à? Không sao chứ?”
Trình Di Khả: “Không sao.” Giọng khàn khàn, nặng nề.
Cao Hạnh Hạnh: “Tớ còn định dẫn cậu ăn lẩu, cậu lặng lẽ bỏ đi vậy là sao?”
Trình Di Khả: “Tụi tớ ở Ngọc Hòa cũng có lẩu ngon mà?”
Cao Hạnh Hạnh: “Ngọc Hòa? Cậu quên quê rồi à? Đặt Hoài Ngọ ở đâu hả?”
“À đúng rồi, vài hôm nữa tớ về Hoài Ngọ, cậu thì sao?”
Trình Di Khả: “Tớ không về, định ở lại Ngọc Hòa.”
Cao Hạnh Hạnh: “Vì bố cậu à?”
Trình Di Khả: “Một phần. Với lại tớ không đủ khả năng đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu. Ngành internet ở Ngọc Hòa mấy năm nay phát triển rất nhanh, nhà nước cũng có nhiều chính sách hỗ trợ, Ngọc Hòa đối với tớ là vừa đủ.”
Cao Hạnh Hạnh: “Ừ, cậu suy nghĩ cũng chu đáo ghê.”
Nói thêm vài câu, Cao Hạnh Hạnh bỗng nói: “Di Khả, cảm ơn cậu.”
Cảm ơn vì tối qua đã đến tìm tớ, đúng lúc tớ cần, không để tớ cô đơn.
Trình Di Khả: “Hả?”
Cao Hạnh Hạnh cười nhẹ: “Cảm ơn cậu đã dọn rác giúp tớ!”
Cúp máy Cao Hạnh Hạnh mới thấy có tin nhắn chưa đọc của Tạ Trình.
Tạ Trình: [Quay xe]
Tạ Trình: [Chưa chết]
Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, Cao Hạnh Hạnh suýt nữa không thở nổi.
Ngẩn người thật lâu, cô nhấn giữ nút thoại, giọng tức giận mà run rẩy: “Trả tớ hai trăm tệ! Lần sau, lần sau tớ nhất định đánh chết cậu!”
Bên kia chắc đang đêm khuya, không thấy trả lời.
Cao Hạnh Hạnh vào bếp nấu mì.
Cô đứng trước tủ bếp nhìn con đường và dòng sông uốn lượn ngoài cửa sổ.
Bỗng thấy sống mũi cay cay.
Chưa chết… thật tốt quá.
Nước M.
Lục Trạch Ngôn vừa đứng dậy đi bộ chừng mười phút, áo vải cotton trên người đã ướt sũng.
Anh ngồi lại xe lăn, hơi thở không đều.
Henry: “Lát nữa Duệ Chi sẽ đến.”
Lục Trạch Ngôn khẽ “ừ” rồi vào phòng tắm tắm sơ, thay quần áo.
Khi anh chỉnh tề bước ra thì Trọng Duệ Chi đã đến, đang đứng ở đình nhỏ bên cạnh vườn hướng dương.
Henry đẩy xe lăn đưa anh tới rồi rút lui.
Ánh mắt Trọng Duệ Chi dừng trên chân anh.
Lục Trạch Ngôn khẽ kéo tấm chăn trên chân lại.
Trọng Duệ Chi cười nhạt: “Nghe nói anh sắp về nước?”
“Sắp rồi.”
Lục Trạch Ngôn nhìn vườn hoa hướng dương. Mấy hôm trước có mưa nên hoa đã rụng gần hết.
Trọng Duệ Chi nói đùa: “Sao thế? Ngay cả vị hôn thê như tôi mà cũng không được biết lịch trình cụ thể sao?”
Lục Trạch Ngôn: “Xin lỗi.” Anh quay đầu, ánh mắt ôn hòa: “Đợi anh trai tôi ổn định xong tôi sẽ công bố quan hệ giữa chúng ta.”
Trọng Duệ Chi khẽ nhíu mày, nhìn anh thật sâu.
Trọng Duệ Chi chậm rãi khuấy muỗng sứ, giọng thong thả: “Cô gái họ Cao đó… là người thế nào?”
Lục Trạch Ngôn không ngờ cô sẽ hỏi câu này, anh nhìn cô một cái rồi thu ánh mắt lại, giọng nhẹ nhàng: “Cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng dễ mến.”
“Còn tôi thì sao?”
Lục Trạch Ngôn: “Cô là người phụ nữ xuất sắc nhất mà tôi từng gặp.”
Trọng Duệ Chi bỗng cười, nhìn theo ánh mắt anh: “Tặng tôi vài đĩa hạt hướng dương đi, bà tôi thích ăn.”
Lục Trạch Ngôn: “Muốn bao nhiêu cũng được.”
Trọng Duệ Chi: “Tất cả thì sao?”
Lục Trạch Ngôn lại quay đầu nhìn cô.
Lần này ánh mắt anh không còn bình thản mà mang chút lạnh lẽo xa cách. Trọng Duệ Chi hiểu, anh muốn phân rõ ranh giới với cô.
Trọng Duệ Chi cười: “Trạch Ngôn, anh yêu cô ấy lắm sao?”
Yêu?
Anh cũng từng tự hỏi mình câu này.
Chỉ là một khoảnh khắc rung động tuổi trẻ, không thể gọi là tình yêu.
Nhưng mỗi lần cảm thấy không chịu nổi mà muốn bỏ cuộc, anh đều nghĩ tới cô.
Chỉ cần nghĩ đến là anh lại có dũng khí đi tiếp.
Trước khi gặp cô anh luôn đứng ngoài lề, nhìn mọi thứ xung quanh như một người quan sát.
Ưu thế vượt trội của anh là có Lục Cẩn Hành đi trước thử sai. Mọi con đường sai lầm của Lục Cẩn Hành anh đều tránh được.
Lâu dần anh trở thành người thuận theo quy tắc của thế giới này.
Nhưng những ngày ở Hoài Ngọ…sống động, thú vị, khiến lòng người xao xuyến.
Những cảm xúc bùng lên khiến anh muốn thay đổi, muốn phản kháng.
Anh biết bản thân mình đã mất kiểm soát.
Sau khi trở về anh cố gắng quay lại quỹ đạo cũ.
Nhưng anh không thể quên được ngày hôm đó.
Cô nói: “Lục Trạch Ngôn, chúng ta sẽ không gặp lại nữa đúng không?”
Cô nói: “Vậy nên, không có lần sau nữa, anh đã thất hứa rồi.”
Mắt cô sắp khóc nhưng khóe môi lại cong lên.
Mỗi khi nhợ lại Lục Trạch Ngôn lại cảm thấy vô cùng tội lỗi, trái tim như bị ai đó nhẹ nhàng kéo lấy.
Tại sao một chuyện đơn giản vậy anh cũng không đủ tư cách để đưa ra một câu trả lời hay một lời hứa?
So với những gì anh có, điều đó thật châm biếm.
Sau ngày hôm đó, những khát khao sâu thẳm nhất trong tim anh bị đào lên, bị bóc trần.
Thật ra, không phải vì cô, mà là vì chính mình.
Để có thể gặp ai tùy ý, làm gì tùy thích, để có thể đưa ra câu trả lời cho mọi vấn đề theo trái tim.
Vậy nên chữ “yêu” không đủ để miêu tả cô.
Cô đứng ở điểm cuối của tất cả cửa ải.
Nhưng không phải phần thưởng.
Giống như ngọn đuốc dẫn đường, cũng giống như niềm tin tự do.
Trọng Duệ Chi thấy anh im lăng, lại hỏi: “Những năm qua anh chưa từng hỏi thăm tin tức về cô ấy, có khi cô ấy đã…”
Lục Trạch Ngôn ngắt lời: “Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy.”
Trọng Duệ Chi nghiền ngẫm bốn chữ “chỉ muốn nhìn thấy”.
Rồi nói: “Thật ra giờ chẳng ai kiềm chế được anh nữa, hay là chúng ta cứ vậy mà sống với nhau?”
Không đợi anh trả lời, Trọng Duệ Chi đưa ra cành ô liu: “Như vậy Lục thị và Trọng thị cũng sẽ…”
Lục Trạch Ngôn lại ngắt lời, sắc mặt không vui, giọng lạnh đi vài phần: “Những thứ miễn cưỡng thật sự rất vô vị.”
Trọng Duệ Chi im lặng.
Lời thử thăm dò kết thúc tại đây.
Điều khiến người ta đắm chìm nhất ở Lục Trạch Ngôn là sự dịu dàng của anh, nhất là khi người ta từng thấy sự lạnh lùng, tàn nhẫn và thủ đoạn của anh.
Ví dụ như lúc này, anh rõ ràng hiểu ý cô nhưng vẫn dịu dàng và chân thành nhìn cô, nói: “Duệ Chi, hãy tìm người thật lòng yêu cô, cô xứng đáng.”
Thấy chưa? Anh đâu có từ chối! Anh nói cô vẫn có thể tìm người tốt hơn, cô xứng đáng.
Nhưng…đã gặp anh rồi… thật khó để có thể rung động vì người khác.