Cao Hạnh Hạnh đương nhiên sẽ không nghĩ giữa Lục Trạch Ngôn và Trọng Duệ Chi có gì mập mờ.
Nếu có thì Lục Trạch Ngôn đã chẳng mời cô đến đây, hoặc trong lúc cô đang ở đây, anh cũng sẽ không mời Trọng Duệ Chi đến.
Trễ thế này, chắc hẳn là có việc quan trọng nên cô ấy mới tới.
Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới nhận ra, Lục Trạch Ngôn không mặc đồ ngủ, cũng không phải đồ ở nhà, càng không phải bộ đồ buổi chiều hôm nay.
Chắc là do Trọng Duệ Chi đột nhiên đến nên anh thay quần áo chỉnh tề để tiếp cô ấy.
Thật vậy, trạng thái vừa rồi của hai người đúng như anh từng nói, là quan hệ đối tác.
Không có sự thân mật nào hơn.
Hơn nữa, lúc Trọng Duệ Chi rời đi còn nói câu: “Hy vọng không làm phiền hai người.”
Rất rõ ràng, cô ấy đã tách mình ra khỏi Lục Trạch Ngôn.
Lục Trạch Ngôn cúp máy rồi mới bước lại gần.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cao Hạnh Hạnh, nắm lấy tay cô hỏi: “Còn thấy khó chịu chỗ nào không?”
Cao Hạnh Hạnh lắc đầu.
Lục Trạch Ngôn lại đứng dậy, không biết từ đâu lấy ra một cái nhiệt kế mới chưa bóc, mở ra rồi lại đo nhiệt độ cho cô.
Cao Hạnh Hạnh thấy mình có phần tiểu nhân, hóa ra Lục Trạch Ngôn thật sự chỉ lo cô sốt lại chứ không phải muốn “dụ” cô tới khách sạn.
Vừa nãy nghe Lục Trạch Ngôn gọi điện, Cao Hạnh Hạnh còn tưởng nửa đêm khách sạn chỉ chuẩn bị được đồ ăn đơn giản, nhưng không phải, món điểm tâm nhỏ cũng có đến năm sáu loại.
Cô lấy một cái bánh bao hình thỏi vàng, vừa xé ra vừa ăn: “Lục Trạch Ngôn, có phải anh cực kỳ bận không?”
Lục Trạch Ngôn vốn không có hứng ăn uống, anh ngẩng lên, dịu dàng đáp: “Không ra ngoài bàn công việc với cô ấy là vì sợ em nửa đêm khó chịu mà anh lại không có ở bên.”
Câu trả lời của Lục Trạch Ngôn hoàn toàn không ăn nhập gì.
Cao Hạnh Hạnh ngẩn người một lúc mới hiểu ra, anh chắc nghĩ cô đang ghen với Trọng Duệ Chi nên đang giải thích.
Cô cúi đầu cười lén, sao ăn bánh bao thôi mà cũng ngọt thế này.
Nhưng chiếc bánh bao trong tay cô không phải loại bình thường, bên trong là nhân trứng chảy, bị cô xé vỡ, nhân trào ra ngoài.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Lục Trạch Ngôn đã nhanh tay rút khăn giấy ướt, kéo tay cô lại, nhẹ nhàng tỉ mỉ lau sạch.
Cao Hạnh Hạnh nhìn anh, bỗng nhiên có một nỗi buồn tràn ngập không báo trước: “Anh sẽ quay lại nước M à?”
Giống như trước kia, đi một cái là mấy năm.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay lại nữa.
Trong những năm đó, nước M với Cao Hạnh Hạnh chính là khoảng cách rõ ràng nhất giữa cô và Lục Trạch Ngôn.
Cô từng dũng cảm đuổi theo đến tận nước M, nhưng cuối cùng chỉ có thể chia tay với anh.
Đó là khoảng cách cô không thể vượt qua, là nỗi ám ảnh cô chẳng dám đối diện.
Lúc này đây, cùng với sự khó chịu trong người, cộng thêm sự dịu dàng chu đáo của Lục Trạch Ngôn, cảm xúc cứ thế trào dâng.
Lục Trạch Ngôn khựng tay lại, lau sạch chỗ nhân trứng dính trên đầu ngón tay cô: “Chỉ quay lại khi có việc.”
Cao Hạnh Hạnh chớp mắt, vừa nhai món điểm tâm nghẹn cổ họng vừa suy nghĩ lời anh nói.
Lục Trạch Ngôn đặt khăn giấy xuống, nghiêm túc nhìn cô: “Hạnh Hạnh.”
Cô ngẩng đầu: “Hả?”
“Tháng sau…”
Lục Trạch Ngôn rất hiếm khi ấp a ấp úng như vậy, cộng với việc Trọng Duệ Chi đột ngột đến và ánh mắt bất lực của anh bây giờ, thực ra trong lòng Cao Hạnh Hạnh đã có đáp án.
Nhưng cô vẫn cố ăn tiếp điểm tâm, cười toe toét hỏi: “Tháng sau có việc đúng không? Sẽ phải về nước M đúng không?”
Hai người đều im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Vài giây sau Cao Hạnh Hạnh nhướng mày một cái, tiếp tục ăn, ánh mắt lướt qua bàn, khóe miệng còn vương nụ cười.
Cô nói rất nhẹ nhàng, hai tay chống lên bàn như một đứa trẻ tham ăn: “Nhìn món nào cũng ngon hết á.”
Lục Trạch Ngôn không chịu nổi dáng vẻ này của cô — vừa cứng đầu vừa yếu đuối — khiến anh cảm thấy bản thân thật đáng ghét.
Anh bây giờ đã không còn ở hoàn cảnh như trước nữa, anh sẽ không để cô phải tự mình tiêu hóa cảm xúc.
Anh đứng dậy, đi vòng qua bên cô.
Cao Hạnh Hạnh không dám nhìn, chỉ liếc bụng anh bằng khóe mắt: “Gì vậy? Món bên em ngon hơn hả?”
Lục Trạch Ngôn nhíu mày, vươn tay dài ra nâng cằm cô lên, cúi người hôn xuống.
Đó là một nụ hôn dịu dàng và triền miên từ đầu đến cuối.
Khi anh rời môi, Cao Hạnh Hạnh mới giật mình kêu lên: “Em bị cảm mà!”
Nhưng Lục Trạch Ngôn chẳng để tâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe môi cô, hỏi: “Còn ăn nữa không?”
Cô lắc đầu.
Anh xoa đầu cô: “Anh sẽ quay về nhanh thôi, anh không gạt em.”
“Anh đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Tin anh, được không?”
Cao Hạnh Hạnh không có lý do gì để không tin, huống chi gương mặt đầy tình cảm của anh lúc này là thứ cô không thể cưỡng lại nhất.
Sáng hôm sau Cao Hạnh Hạnh tỉnh dậy thì giọng khàn đặc, còn ho liên tục.
Lục Trạch Ngôn đo nhiệt độ cho cô, xác nhận là không sốt nữa.
Nhưng anh vẫn không yên tâm: “Ăn trưa xong đi bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.”
Cô khàn giọng nói: “Đây là quá trình cảm cúm bình thường, anh hiểu không?”
“……”
Cô lười để ý đến anh, chớp mắt long lanh: “Em muốn dùng máy tính.”
Lục Trạch Ngôn lấy một cái laptop trong phòng ra, nhập mật khẩu mở lên cho cô.
Cô đăng nhập WeChat, mở tư liệu Hạ Khiêm gửi, bắt đầu xem điểm ôn tập.
Cô không vội về, cứ nghĩ đến chuyện tháng sau Lục Trạch Ngôn phải quay lại nước M cô lại càng không muốn rời đi.
Đến sáng cuối tuần hai người cùng nhau đi nhà hàng ăn sáng.
Sau khi dọn đồ xong Lục Trạch Ngôn đưa cô về khu huấn luyện.
Cơn cảm cúm của Cao Hạnh Hạnh lui nhanh, chỉ còn lại chút ho nhẹ.
Lúc cô về đến phòng Diệp Tử vẫn đang ngủ.
Cao Hạnh Hạnh ném đại đồ đạc sang một bên rồi lao vào nhà vệ sinh.
Cô soi gương, vì không trang điểm nên khuôn mặt nhợt nhạt lại khiến đôi môi càng đỏ hơn. Cô mở vòi nước, dùng tay dấp nước lạnh lên môi, cố làm cho nó bớt đỏ đi.
Tâm trí lại bất giác nhớ về hình ảnh trước cổng khu huấn luyện lúc nãy.
Nụ hôn cuồng nhiệt của Lục Trạch Ngôn như dã thú chưa từng biết đủ.
Cô lắc đầu, tự nhủ không được nghĩ tiếp nữa.
Lúc cô ra khỏi nhà vệ sinh Diệp Tử đã tỉnh, tóc tai rối bù, đang ngồi trên giường thất thần.
Cô quay lưng về phía Diệp Tử sắp xếp đồ, thúc giục: “Cậu còn không dậy? Chiều còn bài kiểm tra nhỏ đấy.”
Nửa phút sau Diệp Tử như bừng tỉnh: “Này, cậu kể đi, hai hôm nay đi chơi vui vẻ thế nào?”
“Vui vẻ gì chứ? Khụ khụ…” Cao Hạnh Hạnh giả vờ ho mấy tiếng: “Tớ bị bệnh, sốt cao nên mới không về.”
“Tớ còn tưởng…” Diệp Tử chưa nói hết: “Thôi, để tớ đi rửa mặt trước.”
Cao Hạnh Hạnh trang điểm nhẹ rồi cùng Diệp Tử đi căn tin.
Từ xa đã thấy Hạ Khiêm đứng ở cửa.
Hạ Khiêm cũng thấy hai người họ, có chút ngẩn ngơ.
Diệp Tử liếc quanh: “Lăng Phúc đâu?”
Hạ Khiêm: “Tôi từ phòng huấn luyện qua, không thấy cậu ấy.”
Cao Hạnh Hạnh: “Chờ thêm chút đi, tớ nhắn WeChat cho cậu ấy rồi.”
Lăng Phúc nhanh chóng đến.
Cô đùa: “Mời cậu ăn cơm mà cũng không tích cực gì cả?”
“Tớ mà không tích cực à? Tớ chạy tới luôn đấy, nhìn mồ hôi nè…” Lăng Phúc chỉ trán mình: “Hôm nay tớ phải ăn sạch túi cậu!”
Ăn trưa xong Diệp Tử đề nghị không về phòng nghỉ nữa, mất thời gian, chi bằng đến phòng huấn luyện ôn thêm tí nữa.
Cao Hạnh Hạnh uống thuốc cảm, buồn ngủ rũ rượi, gục xuống bàn ngủ.
Đến sát giờ thi mới bị Diệp Tử đánh thức.
Thi xong hai người về phòng thu dọn hành lý.
Diệp Tử: “Cậu xem kho dự án lão Trương gửi chưa?”
Cuối năm nhiều công ty hết hợp đồng cũ, là thời điểm tốt để chen chân giành thị phần.
Cao Hạnh Hạnh gật đầu: “Xem rồi, hôm qua tớ nói với lão Trương rồi, tớ nhận dự án Thiên Vũ.”
Thiên Vũ là công ty PR nổi tiếng trong nước, từng làm nhiều chiến dịch lên hot search.
Diệp Tử: “Tỉ lệ thành công gần như bằng 0, cậu nghĩ gì vậy?”
Cao Hạnh Hạnh buông đồ, siết tay đầy khí thế: “Tớ! Muốn! Thử thách!”
Diệp Tử bĩu môi: “Ghê!”
Thật ra Cao Hạnh Hạnh chọn dự án này là vì trụ sở Thiên Vũ ở Dương Thành, gần HK nhất trong danh sách.
Dù đi xe vẫn phải gần ba tiếng.
Cô âm thầm hy vọng, khi Lục Trạch Ngôn rảnh có thể đến gặp cô.
Sắp xếp xong cô mang đồ đi tắm rồi nằm chơi điện thoại.
Từ trưa cô chưa xem, giờ WeChat toàn tin nhắn chưa đọc.
Cô mở lên, riêng Hạ Khiêm đã gửi cả chục tin.
Hạ Khiêm: [Hạnh Hạnh, tuy mới quen em chỉ một tuần ngắn ngủi, tuy những lời này có phần đường đột nhưng anh không muốn hối hận.]
Hạ Khiêm: [Anh thích em.]
Hạ Khiêm: [Thật sự rất thích em.]
Hạ Khiêm: [Anh chuẩn bị quà cho em, đại diện cho tấm lòng chân thành của anh.]
Hạ Khiêm: [Trưa nay em mời anh ăn, không ngờ Lăng Phúc và Diệp Tử cũng đến, anh ngại nên không dám tặng quà trước mặt.]
Hạ Khiêm: [Lúc em ngủ trong phòng huấn luyện, anh đã lén bỏ vào túi em, mong em sẽ thích.]
Hạ Khiêm: [Trước khi gặp em, anh không hiểu thế nào là tiếng sét ái tình, nhưng khi nhìn thấy em, anh bỗng hiểu rồi.]
Hạ Khiêm: [Từ cái nhìn đầu tiên anh đã bị em thu hút, chỉ cần em ở đó mắt anh chỉ có thể chứa mình em.]
Hạ Khiêm: [Em nhiệt tình, xinh đẹp, là cô gái hoàn hảo nhất anh từng gặp.]
Hạ Khiêm: [Hạnh Hạnh, em đồng ý làm bạn gái anh được không?]
Hạ Khiêm: [Em cũng thích anh đúng không?]
Hạ Khiêm: [Lúc huấn luyện em luôn ngồi cạnh anh, ăn cơm cũng tìm cách ngồi cạnh, còn bảo anh đến Ngọc Hòa.]
Hạ Khiêm: [Anh đều hiểu cả.]
Hạ Khiêm: [Nếu những lời đó em không dám nói thì để anh nói.]
Hạ Khiêm: [Anh muốn trở thành người bên cạnh em.]
Hạ Khiêm: [Cho anh được chăm sóc em cả đời, yêu em, được không?]
Cao Hạnh Hạnh đọc xong mà cả người cứng đờ.
Cô bắt đầu tự vấn: mình đã tạo ảo giác cho anh ta kiểu gì vậy?
Toàn ngồi cạnh? Nhưng còn Diệp Tử với Lăng Phúc nữa mà? Họ đâu phải ngồi riêng hai người?
Còn câu “đến Ngọc Hòa”?
Cô nghĩ mãi cũng không nhớ mình từng nói thế với Hạ Khiêm.
Cô đặt điện thoại xuống, xuống giường lục ba lô, quả nhiên tìm thấy một chiếc hộp nhỏ.
Cô mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn đồng kiểu cổ.
Cô không nhịn được cảm thán: “Mẹ ơi…”
“Nhẫn á???” Diệp Tử lướt qua, hét to, chạy lại: “Hạnh Hạnh, cậu chinh phục được đóa hoa cao lãnh rồi hả?”
Giá như là Lục Trạch Ngôn tặng thì tốt biết mấy…
Cô đậy nắp hộp lại, mặt mày khổ sở: “Không phải, cái nhẫn này là… Hạ Khiêm…”
“Hạ Khiêm?”
“Cậu cũng không ngờ đúng không? Tớ cũng vậy. Mà theo những gì anh ta nói thì có vẻ như chính tớ là người đã ám chỉ cho anh ta.”
Diệp Tử ngơ ngác: “Cái gì cơ?”
Cô bò lên giường, cầm điện thoại đưa cho Diệp Tử xem.
Diệp Tử đọc xong, sốc toàn tập: “Cái này thì…”
“……”
“À, tớ nhớ ra rồi!” Diệp Tử vỗ trán: “Hôm đó ở căn tin tụi mình chê đồ ăn Thâm Quyến nhạt quá, cậu có buột miệng bảo anh ta nên thử lẩu ở Ngọc Hòa.”
Cao Hạnh Hạnh nghĩ lại, hình như thật sự có chuyện đó.
Diệp Tử vỗ vai cô, cười đến không ngậm miệng: “Chuyện này… buồn cười chết mất.”
“Cậu đừng có đem đi kể lung tung đấy.”
Diệp Tử gật đầu: “Biết rồi! Biết rồi!”
Cô quay lại giường, suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại cho Hạ Khiêm.
Cao Hạnh Hạnh: [Hạ Khiêm, cảm ơn anh đã thích em. Em nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, xin lỗi vì đã để anh hiểu nhầm, nhưng em vẫn muốn nói: chúng ta không hợp. Hy vọng anh sớm gặp được người định mệnh của mình.]
Một lát sau…
Hạ Khiêm: [Không hợp là vì chúng ta xa nhau sao?]
Hạ Khiêm: [Anh nghĩ tới chuyện này rồi, đợi hết hai năm anh sẽ xin chuyển đến chi nhánh bên em.]
Hạ Khiêm: [Em yên tâm, anh có thể cho em một cuộc sống tốt, để em không phải lo lắng gì.]
Cô từng nhận được nhiều lời tỏ tình, nhưng chưa từng gặp kiểu như Hạ Khiêm.
Cô quyết định dứt khoát luôn.
Cao Hạnh Hạnh: [Anh thật sự hiểu lầm rồi, từ đầu đến cuối em không hề có ý đó.]
Cao Hạnh Hạnh: [Em không thể nhận chiếc nhẫn, ngày mai ra sân bay em sẽ trả lại anh.]
Hạ Khiêm: [Hạnh Hạnh, đừng sợ, tất cả khó khăn cứ để anh lo, được không?]
Hạ Khiêm: [Hãy để anh yêu em, được không?]
Cô trợn tròn mắt, nổi da gà khắp người.
Giây tiếp theo, cô ném điện thoại như cục than nóng rồi quỳ trên giường úp mặt vào gối.
Một lúc sau cô mới dám nhặt lại điện thoại.
Màn hình vẫn sáng, trong danh sách chat không hiện chấm đỏ, nghĩa là không có tin mới.
Cô mở lại cửa sổ chat với Hạ Khiêm, phát hiện có thêm một loạt tin mới — toàn mấy câu khiến người ta rợn người.
Bỗng nhiên cô nhớ ra điều gì, trở lại danh sách trò chuyện, ở trên cùng hiện rõ một biểu tượng máy tính kèm dòng chữ: “WeChat trên Windows đã đăng nhập”.
Chết rồi! Chết rồi! Chết rồi!
Cô đã đăng nhập WeChat ở chỗ Lục Trạch Ngôn mà quên thoát ra.
Vậy bây giờ bên đó… đã thấy hết rồi?