Lục Tổng, Xin Nhận Lấy Cẩm Nang Yêu Đương

Chương 47: Chương 47




Chỉ trong chớp mắt, dòng thông báo ở phía trên cùng biến mất.

Điều đó có nghĩa là gì?

Nghĩa là vào khoảnh khắc đó, Lục Trạch Ngôn vừa chủ động thoát đăng nhập WeChat trên máy tính.

Vì vậy, giờ đây Cao Hạnh Hạnh chắc chắn, Lục Trạch Ngôn đã nhìn thấy.

Sau đó còn rất lịch thiệp tự mình đăng xuất khỏi WeChat máy tính.

Cao Hạnh Hạnh cười gượng hai tiếng, trong lòng bỗng hoang mang một cách khó hiểu, nhưng cô không làm gì sai nên không rõ cảm giác hoang mang ấy đến từ đâu.

Cô muốn nhắn tin cho Lục Trạch Ngôn, lại không biết nên nói gì. Nhỡ đâu anh không để tâm chuyện này, thì lời giải thích của cô chẳng phải là “tự mình đa tình” sao?

Hôm sau có hai chiếc xe buýt lớn được điều đến cổng khu để đưa mọi người ra sân bay.

Trên xe Diệp Tử thấy Cao Hạnh Hạnh ngẩn người, liền chọc vào tay cô: “Sao thế? Vẫn chưa nghĩ ra phải nói gì à? Tớ vừa thấy Hạ Khiêm cười với cậu mãi đó.”

Chuyện từ chối Hạ Khiêm, Cao Hạnh Hạnh đã nói rõ ràng tối qua qua WeChat. Nhưng Hạ Khiêm cứ kiểu “mặt dày ăn vạ” khiến cô cũng thấy hết hồn.

Lúc nãy mọi người chen nhau ở cổng khu làm việc, cô sợ làm mất mặt anh ta nên quyết định lên đến sân bay sẽ gọi riêng ra nói rõ.

Đến sân bay Cao Hạnh Hạnh đứng cạnh xe buýt đợi hành lý, vừa nhận hành lý từ bác tài quay người lại thì thấy một người đứng ở cửa kính.

Lục Trạch Ngôn mặc áo khoác màu đỏ rỉ sắt, vẫy tay với cô.

Cao Hạnh Hạnh ngạc nhiên một lúc rồi giao vali cho Lăng Phúc.

Khi cô chạy tới Lục Trạch Ngôn mỉm cười rất ôn hòa.

“Sao anh lại tới đây? Tiễn em hả? Sớm vậy? Xem ra anh cũng không bận rộn đến mức không có thời gian nhỉ.”

Lục Trạch Ngôn dừng ánh mắt trên gương mặt cô, hỏi han: “Hết cảm rồi chứ?”

“Hết rồi.” Cao Hạnh Hạnh đảo mắt: “Mà sao anh biết em bay giờ này? Em nhớ là chưa nói với anh mà.”

“Muốn biết thì tự nhiên sẽ biết thôi.”

Cao Hạnh Hạnh giơ ngón cái: “Tổng giám đốc Lục lợi hại thật!”

Thực ra là Lục Trạch Ngôn quyết định đến vào phút cuối.

Anh từng bị mất ngủ, về nước dùng thuốc mới khá hơn, nhưng tối qua lại chẳng chợp mắt nổi – vì vô tình thấy có người đàn ông khác đang dai dẳng bám lấy cô.

Lục Trạch Ngôn nhấc mi mắt đang mỏi mệt lên, đưa mắt nhìn ra sau lưng Cao Hạnh Hạnh.

Cao Hạnh Hạnh ngoái đầu lại, nụ cười khựng lại.

Ngay khi nhìn thấy Hạ Khiêm, Cao Hạnh Hạnh dường như hiểu ra lý do Lục Trạch Ngôn tới.

Lục Trạch Ngôn khẽ vỗ vai cô, ý bảo cô qua đó đi.

Cao Hạnh Hạnh chậm rãi bước lại, lấy hộp nhẫn từ túi ra: “Hạ Khiêm, tối qua em nói rất rõ ràng qua WeChat rồi… Cái này, trả lại anh.”

Hạ Khiêm không nhận hộp nhẫn, lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn Lục Trạch Ngôn, gương mặt như bị tổn thương: “Là vì anh ta sao?”

Cao Hạnh Hạnh cũng liếc sang nhìn Lục Trạch Ngôn.

Cô nhìn anh, khẽ nói: “Hạ Khiêm, anh hiểu lầm rồi, em không thích anh.”

Lục Trạch Ngôn đứng bên cửa kính đông đúc người qua lại, nhưng lại là người nổi bất nhất trong mắt cô.

Không chỉ là trong mắt cô, Cao Hạnh Hạnh còn thấy hai cô gái trẻ bên cạnh cũng đang nhìn Lục Trạch Ngôn bằng ánh mắt long lanh.

Cao Hạnh Hạnh hếch mũi, thu lại ánh mắt, kiên định nói: “Nhưng có một điều không sai, em rất yêu anh ấy.”

Hạ Khiêm: “……”

Cao Hạnh Hạnh lại đưa hộp nhẫn ra: “Dù sao cũng cảm ơn anh đã thích em, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc.”

Hạ Khiêm nhìn chằm chằm vào hộp nhẫn, ngẩn người một lúc rồi quay người bước vào trong sân bay.

Cao Hạnh Hạnh thở dài, chạy tới bên cạnh Lục Trạch Ngôn, nghiêng đầu cười: “Anh ghen à?”

Lục Trạch Ngôn không trả lời, chỉ nhìn hộp nhẫn trên tay cô, cau mày: “Xử lý thế nào?”

“Ừm…” Cao Hạnh Hạnh nghĩ một lúc, rồi nảy ra ý hay: “Về gửi thẳng tới chi nhánh của anh ta là xong.”

Lục Trạch Ngôn nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, sau đó nắm cổ tay cô kéo vào trong sân bay.

Vì cơn ghen bất chợt ấy, bước chân của Cao Hạnh Hạnh cũng vui vẻ hẳn lên.

Cô còn nổi lên tâm tư nghịch ngợm, cười khẽ: “Đây là lần đầu tiên em nhận được nhẫn đấy.”

“……”

“Cũng đẹp thật.”

Lục Trạch Ngôn liếc cô một cái, ngón tay gãi lòng bàn tay cô: “Thích chiếc nhẫn đó?”

“Sao mà thích được, người em thích đâu có tặng.” Mắt cô ánh lên tinh ranh: “Anh nói có đúng không?”

Lúc trò chuyện Cao Hạnh Hạnh mới phát hiện ra Lục Trạch Ngôn đưa cô tới khu ký gửi đồ trong sân bay.

Cô ngẩn ra vài giây rồi ngoan ngoãn gửi hộp nhẫn đến chi nhánh của Hạ Khiêm.

Việc Lục Trạch Ngôn để tâm đến Hạ Khiêm như thế là điều cô không ngờ tới.

Vì vậy trước khi lên máy bay Cao Hạnh Hạnh vòng tay ôm cổ anh, nhón chân hôn nhẹ.

Về Ngọc Hòa được vài hôm Cao Hạnh Hạnh lại đi công tác ở thành phố lân cận.

Ngày nào cũng bận rộn đến mức không chạm đất, chỉ có thể dựa vào việc nhắn tin với Lục Trạch Ngôn để nạp năng lượng.

Cô đã quen với việc anh chủ động nhắn trước, nên tối đó không nhận được tin từ anh trong lòng cô lại có chút hụt hẫng.

Tin nhắn lại là từ Vu Giản, đồng nghiệp của Trình Di Khả, bình thường ba người hay cùng nhau chơi game.

Vu Giản: [Chị Hạnh Hạnh, chị biết chị Di Khả đang yêu đương không?]
Cao Hạnh Hạnh: [Biết chứ]
Vu Giản: [Là yêu online đấy, chị biết không?]
Cao Hạnh Hạnh: [Biết mà]
Vu Giản: [Chị ấy ngốc thì thôi, chị cũng ngốc theo à? Yêu online thì đáng tin sao?]
Cao Hạnh Hạnh: [Nói chuyện thì nói, đừng công kích cá nhân]
Vu Giản: [Chị không sợ chị ấy bị lừa à?]
Cao Hạnh Hạnh: […]
Vu Giản: [Em khuyên chị ấy rồi nhưng chị ấy không nghe, chị là bạn thân, chị khuyên thử xem?]

Cao Hạnh Hạnh khuyên Trình Di Khả mấy năm nay có ăn thua đâu?

Nhưng may mà không ăn thua, không thì đã phá hỏng nhân duyên tốt đẹp rồi.

Cao Hạnh Hạnh đoán chắc là Vu Giản không biết đối tượng yêu online của Trình Di Khả chính là sếp của họ nên mới sốt sắng như vậy.

Trình Di Khả không nói nên cô cũng không tiện nói thẳng, đành bóng gió:

Cao Hạnh Hạnh: [Đồng chí Vu Giản, em lo xa rồi, đối tượng yêu online của cô ấy rất đáng tin, chị đã kiểm chứng tận tay.]

Không biết Vu Giản có tin không, chỉ là không nhắn lại nữa.

Sau khi trở lại Ngọc Hòa Trình Di Khả hẹn cô ăn đồ nướng ở một trung tâm thương mại.

Trình Di Khả bị dị ứng hải sản mà vẫn gọi món tôm hùm: “Hạnh Hạnh, món Thái này cậu thích nhất, tớ gọi riêng cho cậu đấy.”

Cao Hạnh Hạnh ngửi ra mùi khả nghi, hếch mũi: “Có chuyện gì? Khai thật đi.”

Trình Di Khả đang canh đồ nướng: “Chẳng phải tớ đang tìm nhà ở sao?”

“Ừ?”

Trình Di Khả né ánh mắt cô, yếu ớt nói: “Đồng nghiệp của tớ… có một căn nhà lớn, nên anh ấy…cho tớ vào ở nhờ”

Đồng nghiệp?

Đồng nghiệp nào?

Nhìn vẻ mặt thẹn thùng ấy, Cao Hạnh Hạnh hừ một tiếng: “Trình Di Khả, cậu dọn đến ở cùng ‘kẹo phủ đường’ rồi à?”

Cao Hạnh Hạnh bức bối, đến Trình Di Khả mà cũng đi trước cô một bước rồi.

Cô giả vờ giận dỗi: “Sao giờ cậu mới nói cho mình biết?”

Trình Di Khả gắp tôm hùm sang đĩa cô, nịnh nọt: “Muốn nói trực tiếp với cậu mà.”

Cao Hạnh Hạnh “hừ” một tiếng, mắt lấp lánh tò mò: “Hai người… ngủ chung phòng à?”

“Không…”

“Là ai có vấn đề?”

“Đừng nói bậy!” Trình Di Khả đỏ mặt, vội vã gắp hết tôm sang cho cô: “Ăn nhanh đi!”

Cao Hạnh Hạnh thấy cô đỏ mặt quá rồi nên cũng không trêu nữa.

Ăn xong Trình Di Khả đi mua quà sinh nhật cho bạn trai.

Cao Hạnh Hạnh thấy cô ấy tiêu tiền như nước, chẳng tiếc chút nào.

Cô kéo vài lần cũng không ngăn được.

Lúc đó Lục Trạch Ngôn gọi tới, hỏi cô đã về Ngọc Hòa chưa.

Cao Hạnh Hạnh trêu: “Lục Trạch Ngôn, anh ở trong vòng bạn bè của em à? Em mới về mà anh biết luôn?”

Cô mới đăng ảnh ăn đồ nướng mà thôi.

Lục Trạch Ngôn không vòng vo: “Giờ em ở đâu?”

“Ở tạm khách sạn nào đó thôi, mấy hôm nữa lại phải đi công tác.”

“Anh bảo Tiểu Lý tới đón em.”

“Ừm, vậy phiền anh ấy nha!”

Ý của Lục Trạch Ngôn, cô hiểu hết. Cô cúp máy rồi gửi định vị trung tâm thương mại cho anh.

Cô rất vui khi được ở cùng anh, dù gì cũng không phải không trả nổi tiền phòng, việc gì phải khách sáo.

Trình Di Khả cũng nhận ra Cao Hạnh Hạnh có gì đó lạ, xách túi đồ hỏi: “Cậu yêu rồi à?”

“Không có.”

Trình Di Khả là người duy nhất biết năm đó Cao Hạnh Hạnh từng yêu và không thể buông bỏ Lục Trạch Ngôn ra sao.

Cô không kìm được, khoe khoang rằng Lục Trạch Ngôn đang theo đuổi cô.

Nghĩ lại thì, cũng chẳng tính là khoe khoang quá đâu nhỉ.

Cô liếc sang tiệm đồ lót nữ bên cạnh, đề nghị: “Mua một bộ đồ ngủ gợi cảm đi?”

Trình Di Khả lắc đầu.

Cao Hạnh Hạnh khoác tay cô ấy lôi vào trong: “Tớ nói cậu đi cùng tớ, có bảo cậu mua đâu. Cậu đỏ mặt như thế, giấu đầu lòi đuôi nha.”

Dạo phố xong, ăn tối ở phố ẩm thực rồi cô mới về khách sạn bằng xe của Tiểu Lý.

Khách sạn ở phía nam Ngọc Hòa, gần công ty Cao Hạnh Hạnh hơn.

Lục Trạch Ngôn hẳn đã sắp xếp đâu vào đấy, từ lúc cô xuống xe đã có người đón.

Vẫn là phòng suite tầng cao nhất, gồm nhiều phòng.

Cô xem hết các phòng, thấy căn trong cùng có bịt mắt, tinh dầu, và một hộp thuốc lá trên đầu giường.

Chắc đó là phòng của Lục Trạch Ngôn.

Cô chọn phòng cạnh bên sau đó đi sắp xếp đồ đạc của mình.

Hôm sau cô xuống hỏi lễ tân giá phòng suite tầng trên, rồi chia trung bình giá cả, chuyển khoản cho Lục Trạch Ngôn, ghi chú: Tiền phòng.

Lục Trạch Ngôn không nhận.

LU: [Sau này tính chung]

Còn tính thế nào? Dĩ nhiên là chủ nợ nói sao thì tính vậy.

Khi Cao Hạnh Hạnh theo tiền bối đi công tác ở Dương Thành thì đã là tháng 12, thực ra cô không chắc Lục Trạch Ngôn còn ở Hồng Kông không.

Có thể còn, cũng có thể đã sang nước M rồi.

Cô cảm nhận được tình cảm của Lục Trạch Ngôn, nhưng để nói là có cảm giác an toàn tuyệt đối thì chắc chắn là không.

Với cô, sự yêu thích ấy có thời hạn bao lâu cô không rõ.

Chủ động không nằm trong tay cô, điều đó khiến cô khó chịu.

Cô cũng tự nhủ không nên nghĩ nhiều, ít nhất giờ anh vẫn thích cô, có khi… cô có thể khiến anh yêu cô hơn.

Vì thế cô chưa bao giờ hỏi việc riêng của Lục Trạch Ngôn.

Nhưng cô vẫn cố tình đăng một status có định vị ở Dương Thành.

Lục Trạch Ngôn vẫn nhắn tin với cô mỗi ngày, có thời gian thì gọi điện.

Ở Dương Thành mấy ngày Cao Hạnh Hạnh cũng chẳng mong anh sẽ tới.

Nhưng vào một buổi hoàng hôn, khi cô theo tiền bối bước ra từ Thiên Ngự, thì thấy Lục Trạch Ngôn.

Nhiều năm sau, cô vẫn không quên được hình ảnh đó.

Hôm ấy là thứ sáu, lại qua giờ cao điểm nên chẳng mấy người qua lại.

Con đường rộng rãi trắng tinh, bầu trời nhuộm một màu lam thẳm.

Đèn đường vừa lúc bật sáng khi cô ngẩng đầu, ánh sáng cam ấm chiếu vào làn nước của đài phun.

Lục Trạch Ngôn mặc sơ mi xanh nhạt, khoác áo đen ngoài.

Gu ăn mặc của anh vẫn vậy, đơn giản không cầu kỳ, thậm chí không có logo thương hiệu.

Nhưng anh cao ráo, dáng người chuẩn nên mặc gì cũng toát lên vẻ sang trọng.

Tóc anh ngắn hơn lần trước, ngũ quan sắc nét, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, chứa đầy dịu dàng.

Anh bước về phía cô.

Cao Hạnh Hạnh quên cả chào hỏi, chạy ào tới, hai tay luồn vào trong áo khoác anh, vòng qua eo anh qua lớp sơ mi mỏng.

Cả hai người đều lạnh toát, nhưng ôm lấy nhau rồi dần dần ấm lại.

Một lúc lâu sau Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu, thấy chính mình trong đôi mắt anh.

Nụ cười trên mặt cô gần như tràn ra, cằm tựa lên ngực anh: “Tối nay anh về Hồng Kông không?”

Lục Trạch Ngôn hôn nhẹ lên trán cô: “Không về.”

Trong đầu Cao Hạnh Hạnh lóe lên một ý nghĩ.

Thật đúng dịp, lần đi công tác này cô đã tiện tay nhét bộ đồ ngủ gợi cảm mà cô mua hôm trước vào hành lý rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.