Không biết có thật sự bị mê hoặc hay là do lạnh, cả người Cao Hạnh Hạnh khẽ run lên.
Lục Trạch Ngôn bế ngang cô lên bước vào đại sảnh:
“Hạnh Hạnh, đóng cửa lại đi.”
“Ồ.” Cao Hạnh Hạnh một tay giữ lấy chiếc chăn quấn quanh người, tay kia kéo cửa lại.
“Ra ngoài làm gì?”
“Khát…”
Lục Trạch Ngôn cúi mắt nhìn cô một cái, đi đến gian bếp nhỏ, dùng chân khều một chiếc ghế cao màu đen rồi đặt cô ngồi lên đó.
“Uống… nước trái cây nhé?”
Cao Hạnh Hạnh ngẩng đầu lên nói:
“Có gì uống nấy.”
Dù sao cô cũng không kén chọn.
Ghế cao có độ cao nhất định, chân cô lơ lửng khá khó chịu. Cô trượt người về phía trước một chút, đầu ngón chân chạm vào khung thép bên dưới.
Lục Trạch Ngôn quay người lại với ly nước trái cây, liền thấy cô như vậy.
Cô một tay giữ chăn, một tay chống lên ghế, chăn không được giữ chặt, vai trái đã trượt xuống, cùng với chiếc áo hai dây màu đen bên trong cũng sắp tuột.
Chiếc chăn lộn xộn rũ xuống tới bắp chân, mũi chân cô duỗi thẳng, sơn móng màu hồng đất.
Thật ra cô đã che chắn rất kỹ so với lúc cô cố ý quyến rũ anh lúc nãy.
Thậm chí cô không nhìn anh lấy một cái, như thể đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cô quyến rũ mà không tự biết, trông như vừa muốn từ chối lại vừa như mời gọi.
Lục Trạch Ngôn hứng gió lạnh cả đêm, lúc này lông mày lại nhíu chặt.
Anh đưa ly nước cho cô.
Cao Hạnh Hạnh dùng hai tay nhận lấy, nhấp một ngụm. Vì lạnh nên cô khẽ co vai lại, xương quai xanh nổi bật.
Đôi mắt cô sáng lên, có chút tò mò:
“Sao lại có nước trái cây vậy?”
Lục Trạch Ngôn đứng trước mặt cô, một tay chống lên bệ bếp, giọng chậm rãi:
“Sợ em thật sự khát nên đã nhờ người mang đến.”
“…” Cao Hạnh Hạnh quay mặt đi một cách không tự nhiên, nhấp từng ngụm nhỏ, cuối cùng không nhịn được, nhỏ giọng hỏi:
“Có phải anh thấy lúc nãy em như vậy… không tốt?”
“Như thế nào?”
“…” Cao Hạnh Hạnh uống nốt nước còn lại: “Không có gì.”
Lục Trạch Ngôn thở dài, trong không gian yên tĩnh lại càng rõ ràng.
Anh bước lên một bước, hơi cúi người:
“Hạnh Hạnh, em có ghét mùi thuốc lá không?”
“???” Cao Hạnh Hạnh ngơ ngác nhìn anh rồi yếu ớt lắc đầu dưới ánh nhìn của anh.
Giây tiếp theo, gương mặt Lục Trạch Ngôn áp sát, mang theo mùi thuốc lá.
Anh cắn nhẹ đầu lưỡi cô rồi mới rút ra:
“Ghét không?”
Trong miệng Cao Hạnh Hạnh còn vương mùi thuốc nhè nhẹ, cùng với vị caramel ngọt dịu.
Đó chính là mùi thuốc lá của Lục Trạch Ngôn.
Cao Hạnh Hạnh mắt cong cong cười, mím môi lắc đầu.
Lục Trạch Ngôn kéo khóe miệng, đưa tay ôm lấy sau gáy cô, hôn sâu hơn.
Không còn kiềm chế, chỉ là bản năng chiếm hữu, khám phá từng tấc nơi cô.
Cao Hạnh Hạnh để mặc chiếc chăn rơi xuống, tụ ở eo, tay cô kéo lấy cổ áo Lục Trạch Ngôn.
Kéo gần lại, ngửa đầu lên, không cam lòng yếu thế đáp lại.
Tay Lục Trạch Ngôn lần xuống dọc theo lưng cô, như mang theo luồng điện.
Từng đợt, từng đợt.
Cao Hạnh Hạnh không chống lại anh nữa, xoay người né tránh.
Bàn tay anh áp vào lưng cô, không còn buông thả nữa.
Môi anh dần dần hạ xuống, từ cổ đến vai, rồi dừng bên tai cô, nhẹ nhàng chạm vào.
Ý thức được không thể tiếp tục, môi anh rời đi.
Cổ Cao Hạnh Hạnh vẫn ngẩng lên, cảm nhận được hơi thở nóng bỏng bên tai, cùng giọng nói khàn khàn của anh:
“Bad girl.”
Cao Hạnh Hạnh não ngừng hoạt động mấy giây rồi mới kịp phản ứng, nhíu mày đấm vào vai anh.
Lục Trạch Ngôn bế cô vào phòng.
Thấy anh định đi, Cao Hạnh Hạnh kéo áo anh:
“Ngày mai mấy giờ anh bay?”
“… Tám giờ.”
Cao Hạnh Hạnh mím môi, nói như đang thương lượng:
“Vậy em ngủ ở đây thêm một chút được không? Ngày mai em không phải đi làm, hôm nay cũng ngủ muộn.”
“…”
“Có khi em không dậy nổi đâu.” Cô nhìn anh, trong mắt phản chiếu gương mặt anh: “Nên, lúc đi anh đừng gọi em.”
Lục Trạch Ngôn chậm rãi ngồi bên giường cô, nắm tay cô, hôn lên đầu ngón tay:
“Được.”
Sau đó, anh đặt tay cô vào trong chăn, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng chúc ngủ ngon:
“Ngủ ngon nhé.”
Cao Hạnh Hạnh ngủ không ngon, cũng chẳng giấc mộng đẹp nào.
Cô mơ thấy mình đang chạy vòng vòng trong sân bay đông đúc như đang tìm ai đó.
Nhưng tìm ai thì chính cô trong mơ cũng không rõ.
Chỉ cảm thấy lo lắng, bất lực, tuyệt vọng sâu sắc.
Đột nhiên có người kéo tay cô, xung quanh liền trở nên yên tĩnh.
Có người lau mồ hôi trên trán cô.
Hôn lên trán cô an ủi…
…
Lúc Cao Hạnh Hạnh tỉnh lại thì trời đã sáng rõ.
Cô dụi mắt, ngẩng tay xem đồng hồ — đã gần mười hai giờ trưa.
Lục Trạch Ngôn… thật sự không gọi cô dậy.
Rõ ràng là do cô đề nghị, vậy mà vẫn cảm thấy không vui.
Cao Hạnh Hạnh rời giường rửa mặt rồi xuống nhà hàng ăn cơm, lúc tính tiền thì nhân viên nói toàn bộ chi phí của cô đã được tính vào tài khoản của “anh Lục”.
Anh Lục, chẳng phải Lục Trạch Ngôn sao?
Cao Hạnh Hạnh lại ngồi trong nhà hàng một lúc, chống cằm nhìn cô gái đang chơi đàn piano với vẻ mặt khó đoán.
Tiếng đàn êm dịu du dương như dòng suối róc rách.
Thật ra Lục Trạch Ngôn rất tốt, dịu dàng chu đáo, lại tôn trọng cô.
Thậm chí có thể cảm nhận được anh rất trân trọng cô.
Điều đó khiến cô cảm thấy rất vui.
Nghĩ kỹ lại, anh chỉ là chưa từng nói thích cô, chưa từng nói yêu cô mà thôi.
Ngay lúc này, Cao Hạnh Hạnh lại đặc biệt để tâm đến hai câu nói sến súa đó.
Cô suy nghĩ một hồi, nguyên nhân chủ yếu là vì cô là người yêu anh trước.
Còn anh thì, vừa mới rời khỏi thế giới của cô.
Cảm giác không nắm bắt được, không giữ nổi ấy lại trỗi dậy.
Buổi tối hôm đó Cao Hạnh Hạnh nhận được cuộc gọi từ Lục Trạch Ngôn.
Anh nói anh đã đến nơi, bảo cô đừng buồn, nói chắc chắn sẽ trở về cùng cô đón năm mới.
Cao Hạnh Hạnh tỏ ra dửng dưng:
“Em đâu có buồn, em cũng bận lắm, nếu anh muốn đón năm mới với em, phải đặt lịch trước nhé.”
Lục Trạch Ngôn cười bên đầu dây bên kia.
Mấy giây sau Cao Hạnh Hạnh hỏi:
“Anh nói đón năm mới là Tết Dương lịch hay là Giao thừa?”
Nghe Lục Trạch Ngôn nói là Giao thừa, Cao Hạnh Hạnh cười rạng rỡ, không chút thất vọng:
“Vậy thì xin lỗi nhé, em không rảnh đâu, em phải về nhà.”
Cúp máy, Cao Hạnh Hạnh mở lịch, nghiêm túc đếm xem còn bao nhiêu ngày đến Giao thừa.
Còn 41 ngày.
Cũng không dài lắm.
So với sáu năm thì chẳng là gì cả.
Cao Hạnh Hạnh đi công tác về Ngọc Hòa, Tiểu Lý đón cô ở sân bay rồi đưa thẳng đến khách sạn Lục Trạch Ngôn đang ở.
Thật ra mối quan hệ giữa cô và anh cũng không phải không tiến triển gì.
Ví dụ như, giờ cô không còn bóng gió ám chỉ về bản thân trên vòng bạn bè nữa mà sẽ nói thẳng với anh: cô sắp về Ngọc Hòa, chuẩn bị đi đâu công tác, dự án lại thất bại, khách hàng phiền chết đi được.
Lục Trạch Ngôn luôn yên lặng lắng nghe cô nói, cũng sẽ sắp xếp chỗ ăn ở cho cô.
Nhưng tuyệt đối không nhắc đến chuyện ở nước M của anh.
Lần này về Ngọc Hòa, Diệp Tử có ở đó nhưng Lăng Phúc đi theo dự án vẫn chưa về.
Lăng Phúc đi theo dự án của tập đoàn đầu tư Lục thị.
Cao Hạnh Hạnh phát hiện chỉ cần Lục Trạch Ngôn không có mặt thì cô sẽ không được sắp xếp tham gia dự án của Lục thị.
Cô cũng sẽ vì chuyện nhỏ nhặt không rõ ràng này mà vui thầm cả nửa ngày.
Buổi trưa ăn cùng Diệp Tử, vừa bưng khay cơm đến bàn thì Diệp Tử vô tình làm đổ cơm, còn đụng đổ cả phần của cô.
Thực ra trước đó Diệp Tử còn làm đổ cả canh.
Cao Hạnh Hạnh cùng cô ấy dọn dẹp, cũng không còn tâm trạng xếp hàng lại, hai người xuống cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn sẵn.
Trên đường về Cao Hạnh Hạnh hỏi:
“Diệp Tử, cậu sao thế?”
Diệp Tử nhìn cô một cái, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Hai người tìm một chỗ ít người.
Diệp Tử nói bạn trai cô ấy vốn có bạn gái cũ từ đại học, chưa từng chia tay, nên cô đột nhiên thành người thứ ba, còn bị bạn gái chính thức nhắn tin mắng chửi.
Diệp Tử nức nở:
“Tớ thậm chí còn chẳng có chỗ để nói lý, vì đúng là tớ đến sau, còn là tớ chủ động theo đuổi anh ta, bị chửi cũng đáng đời!”
“Phì!” Cao Hạnh Hạnh giận dữ,
“Tớ hỏi cậu, lúc cậu theo đuổi anh ta, anh ta có giấu việc mình đã có bạn gái không?”
Diệp Tử gật đầu:
“Tớ hỏi rồi, anh ta bảo, hiện tại sống một mình ở Ngọc Hòa.”
“…”
Diệp Tử tức đến giậm chân:
“Bây giờ nghĩ lại, anh ta đâu có phủ nhận đâu!”
“Thấy chưa! Anh ta cố ý trả lời mập mờ! Rõ ràng chính là đồ cặn bã! Làm tổn thương cả hai người!”
An ủi Diệp Tử xong Cao Hạnh Hạnh nghe điện thoại ngoài hành lang.
Là Tạ Trình gọi đến.
Giọng Tạ Trình có phần nặng nề:
“Hỏi cậu chuyện này, cậu với Lục Trạch Ngôn sao rồi?”
“Tốt lắm.”
“Ồ.” Tạ Trình ngừng một chút, lại hỏi,
“Lục Trạch Ngôn về nước M rồi đúng không?”
“Sao thế? Cậu chủ Tạ không phải thần thông quảng đại, chuyện gì cũng biết à? Sao lại hỏi tớ chuyện này?”
“Tức là về rồi?”
“Ừ.”
“Ừ! Được rồi, tớ cúp đây!”
“Đợi đã!” Cao Hạnh Hạnh chợt nhận ra có điều không ổn.
Tạ Trình dù luôn không ủng hộ cô với Lục Trạch Ngôn nhưng đa phần chỉ trêu chọc qua WeChat, bây giờ chức năng WeChat đầy đủ như vậy, đã lâu rồi không gọi điện thoại.
Vậy mà lần này gọi lại không đùa giỡn gì cả.
Hơn nữa lúc nãy cô còn trêu lại cậu ta mà Tạ Trình như không nghe thấy.
Cao Hạnh Hạnh nghi ngờ:
“Tạ Trình, cậu có chuyện gì? Tự dưng hỏi chuyện Lục Trạch Ngôn làm gì?”
“Sao thế?” Tạ Trình cười gượng: “Tớ hỏi anh ta mà cậu còn ghen à?”
Cao Hạnh Hạnh mất kiên nhẫn:
“Đừng lằng nhằng nữa, nói mau!”
“Haizz—” Tạ Trình thở dài cực kỳ bất đắc dĩ,
“Chuyện này thật ra không liên quan đến cậu, là mẹ tớ nghe được tin hành lang, nói Lục Trạch Ngôn và nhà họ Trọng hợp tác lập một tổ chức tài chính, nói là đã thiết lập quan hệ, đang kêu gọi cổ đông, mẹ tớ định dồn hết vốn vào đó.”
Cao Hạnh Hạnh thật ra không hiểu rõ nội tình, nhưng cũng làm trong ngành tài chính, nên đại khái hiểu được mức độ rủi ro, liền hỏi:
“Vậy… chuyện này Lục Trạch Ngôn làm thật à, đáng tin không?”
“Dừng lại! Cao Hạnh Hạnh, tớ đâu có bảo cậu đi hỏi! Dù chuyện này có thật hay không, mẹ tớ đã quyết rồi, tám con ngựa kéo cũng không quay đầu, tớ hỏi cậu Lục Trạch Ngôn có về nước M không chỉ là muốn chuẩn bị tâm lý trước.”
Cúp máy, Cao Hạnh Hạnh mở danh bạ, rất nhanh tìm ra số của Lục Trạch Ngôn.
Anh chưa từng kể chuyện của mình, cô cũng chưa từng hỏi.
Cô từng quyết tâm làm một cô gái hiểu chuyện.
Cảm giác thiếu hụt an toàn cũng vì vậy mà ra.
Ba chữ: không hiểu rõ.
Hoặc là: không tin tưởng.
Cao Hạnh Hạnh quay lại văn phòng, đồng nghiệp đã tắt đèn nghỉ trưa, cô rón rén quay về chỗ, nằm xuống nhắm mắt lại.
Tạ Trình nói, mẹ anh ấy dồn hết tiền vào rồi.
Nếu chuyện đó là giả thì nhà Tạ Trình… xong đời.
Cao Hạnh Hạnh không biết là mình muốn chứng minh bản thân có thể bước vào thế giới chưa biết của anh, hay thật lòng lo cho nhà Tạ Trình hơn.
Dù sao cô cũng bước ra khỏi văn phòng, gọi cuộc điện thoại quốc tế này.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu vẫn không ai bắt máy.
Cao Hạnh Hạnh chợt nhớ ra, bên đó giờ chắc là hơn hai giờ sáng.
Cô vừa định ngắt máy, thì trong ống nghe vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Trạch Ngôn:
“Hạnh Hạnh.”
Giọng anh rất rõ ràng, nghe ra được là chưa ngủ, chắc đang bận.
Cao Hạnh Hạnh nói một câu dư thừa:
“Lục Trạch Ngôn, anh bận không?”
“Không bận.”
Câu trả lời này giống như một sự khích lệ, như thể cô rất quan trọng.
Cao Hạnh Hạnh nhỏ giọng:
“Em muốn hỏi một chuyện, nếu anh thấy không tiện thì không cần trả lời.”
“Em hỏi đi.”
“Chuyện anh và nhà họ Trọng lập tổ chức tài chính, kêu gọi cổ đông, có thật không?”
Bên kia im lặng hai giây:
“Là Tạ Trình nói với em?”
“…”
“Em xem được thông tin nhà cậu ta rồi.” Lục Trạch Ngôn thở dài, giọng bình thản,
“Em đừng lo, là thật. Cậu ta là bạn em, cho dù em không nói anh cũng sẽ không để cậu ta thua thiệt.”
Cao Hạnh Hạnh như được uống viên thuốc an thần, nhẹ nhõm hẳn.
Cúp máy xong cô nhắn tin khoe với Tạ Trình.
Cao Hạnh Hạnh: [Tớ hỏi rồi, Lục Trạch Ngôn nói là thật]
Tạ Trình: [Cảm ơn lời tốt lành từ cậu]
Cao Hạnh Hạnh: [Anh ấy nói là thật thì chắc chắn là thật, cậu cứ yên tâm ngủ một giấc thật ngon đi]
Tết Dương lịch được nghỉ ba ngày, Cao Hạnh Hạnh dự định về Hoài Ngọa đón Tết.
Cô mở trang đặt vé mới phát hiện vé tàu hôm đó đã bán hết sạch.
Nhớ đến mình còn có ngày nghỉ bù, cô xin nghỉ sớm một ngày.
Chiều 30 tháng 12, trong nhóm tài chính quốc tế bắt đầu bàn tán về chuyện tài chính ở nước M, về nhà họ Trọng, về dòng tiền gì đó.
Sau khi tìm hiểu một vòng, tình hình không tốt.
Cao Hạnh Hạnh lập tức cầm điện thoại ra hành lang gọi cho Tạ Trình.
Tạ Trình đang ngủ, giọng buồn ngủ, thiếu kiên nhẫn:
“Cao Hạnh Hạnh, giữa đêm gọi điện làm gì?”
“Tạ Trình, cậu còn ngủ được à?”
“Trời sập tớ cũng ngủ được.”
“Tin tức truyền về nước rồi, tớ còn biết nữa là, sao… sao cậu không nói gì với tớ?”
Tạ Trình “hừ” một tiếng, giọng nói nghe có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút: “Nói cho cậu biết cái gì? Nói cho cậu biết rằng Lục Trạch Ngôn đã lừa cậu sao?”