Chữ “lừa” này quá nặng nề, đè ép đến mức Cao Hạnh Hạnh không thở nổi.
Đầu dây bên kia, giọng nói của Tạ Trình vang lên, có phần kìm nén:
“Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, nhà tớ thế nào cũng chẳng dính dáng đến cậu, đừng lo chuyện bao đồng.”
Cao Hạnh Hạnh đi vào cầu thang thoát hiểm, nắm lấy tay vịn lạnh buốt rồi ngồi xuống.
Trong cầu thang không có điều hòa, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, từng cơn lạnh lùa qua thấm tận tim gan.
Tạ Trình vẫn đang nói:
“Tớ nói thật với cậu, cho dù Lục Trạch Ngôn không lừa cậu, thành thật nói với cậu mọi chuyện, thì mẹ tớ cũng sẽ không quay đầu đâu. Lúc đó bà ấy đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, chắc chắn sẽ không rút vốn. Thế nên đừng nhận trách nhiệm vào mình, hiểu không?”
Cao Hạnh Hạnh chỉ trống rỗng nhìn ngón tay mình.
“Này, này, này, Cao Hạnh Hạnh, không lẽ cậu muốn khóc à?” Giọng Tạ Trình không vui, có chút tức giận: “Tớ sắp phá sản rồi, mẹ kiếp, cậu tốt nhất là khóc vì tớ đi, đừng khóc vì Lục Trạch Ngôn! Hôm nay tớ nói thẳng luôn nhé, với loại người như anh ta, phụ nữ là thứ rẻ mạt nhất, còn tình yêu lại là thứ đắt đỏ nhất. Anh ta không thiếu phụ nữ nhưng lại không gánh nổi tình yêu, cậu hiểu không?”
“…”
“Cậu và anh ta không giống nhau. Anh ta không xứng với cậu.”
Thực ra Cao Hạnh Hạnh hoàn toàn không có ý định khóc, trong lòng cô trống rỗng, cô thậm chí không phân biệt nổi mình nên tức giận hay buồn, hay thất vọng, hay là cảm xúc gì khác…
Khi cô mở miệng, giọng nói yếu ớt vang vọng trong cầu thang:
“Xảy ra chuyện như vậy sao cậu không nói cho tớ biết?”
“Nói cái gì chứ?” Tạ Trình trở mình xuống giường, châm một điếu thuốc: “Nói cho cậu biết là Lục Trạch Ngôn đã lừa cậu? Rồi hỏi cậu, cậu còn muốn tin hay không? Chọn Lục Trạch Ngôn hay chọn tớ? Chọn tình yêu hay chọn tình bạn?”
“…”
“Cái bộ não yêu đương nặng ba lạng của cậu ấy à… Thôi bỏ đi, tớ chửi mấy năm rồi mà cũng không thấy cậu tỉnh ra. Cúp máy đây, tớ muốn ngủ.”
Tạ Trình gào lên đòi cúp điện thoại nhưng mãi vẫn chưa cúp.
Cao Hạnh Hạnh cũng không cúp, cầm máy một cách vô cảm.
Nửa phút sau Tạ Trình bỗng cười nhẹ:
“Này, hay tớ nói cho cậu một chuyện vui cho cậu cười chút nhé?”
“Ừm.”
“Lần trước không phải tớ nói mẹ tớ tìm đối tượng cho tớ sao?”
“Ừm.”
“Nhà bên kia nghe ngóng tin tức xong thì không chịu nữa.”
Tạ Trình cười phá lên:
“Ha ha ha! Mẹ kiếp! Tớ lại tự do rồi!”
Cao Hạnh Hạnh: “…”
“Thế nên chuyện này cũng tính là chuyện tốt đúng không?”
…
Khi Cao Hạnh Hạnh trở lại chỗ làm thì đã hết giờ làm, trong văn phòng chỉ còn vài người.
Cô thu dọn đơn giản rồi chấm công tan làm.
Về đến khách sạn cô đá giày ra, chân trần đi vào phòng.
Cô cảm thấy mình kiệt sức, nằm ngửa trên giường.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại những lời của Tạ Trình:
— Tớ tự do rồi.
— Đừng nhận trách nhiệm vào mình.
— Lục Trạch Ngôn lừa cậu.
— Với anh ta, phụ nữ là thứ rẻ mạt, tình yêu là thứ đắt đỏ.
— Cậu và anh ta không giống nhau.
— Lục Trạch Ngôn không đáng.
— Anh ta không xứng với cậu.
— Chọn tình yêu hay chọn tình bạn?
…
Từ những lời đó Cao Hạnh Hạnh biết rằng nhà Tạ Trình đang gặp chuyện rất tệ, dù cậu ta cố tỏ ra nhẹ nhàng.
Trong hoàn cảnh như thế Tạ Trình vẫn chọn an ủi cô.
Có lẽ trên đời này chỉ có Tạ Trình mới nghĩ rằng giữa cô và Lục Trạch Ngôn là anh ta không xứng với cô, không xứng được cô yêu.
Cao Hạnh Hạnh thấy phiền, kéo chăn trùm kín đầu.
Bên kia đại dương, xa như thế, cô chẳng làm được gì cả.
Vì tối qua không ăn gì nên cô bị cơn đói đánh thức,.
Khi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã ngủ thiếp đi từ tối qua, rèm cửa còn chưa kéo, bầu trời ngoài kia đã lờ mờ sáng.
Cô nheo mắt nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi sáng.
Cao Hạnh Hạnh lập tức bật dậy, vội vàng thay đồ nhưng vẫn không kịp chuyến tàu cao tốc.
Cô bụng đói ngồi trong sảnh chờ, gọi điện cho Kỳ Lạc.
Kỳ Lạc thấy cô lỡ chuyến tàu thì tức điên:
“Em nói xem em làm được gì? Ngồi tàu cao tốc mà cũng trễ, anh còn trông cậy được gì ở em nữa?”
Cao Hạnh Hạnh cúi đầu nghịch móng tay, không đáp lời.
Kỳ Lạc:
“Từ nhỏ đã thế rồi, cái gì cũng không làm nên chuyện, chỉ biết lên mặt ở nhà thôi, ra ngoài xem có ai thèm quan tâm đến em không?”
“…”
Kỳ Lạc hít một hơi:
“Em đổi vé được không?”
Lúc này Cao Hạnh Hạnh mới trả lời:
“Vé bán hết rồi.”
“Vậy em không về nữa à?”
“Ừm.”
Kỳ Lạc trách móc:
“Là em nói muốn về, bố mẹ đã mua rất nhiều món em thích, món xương dê hầm đó từ hôm qua đã ninh rồi, vậy mà em lại…”
“Thì em biết làm sao được chứ?” Mũi cô cay cay, giọng cao lên: “Chỉ là ngủ quên thôi, em đâu có cố ý! Không có vé mà! Em còn chưa ăn sáng! Em còn đang đói nữa! Sao anh cứ phải chửi em?”
“…” Kỳ Lạc im lặng một chút, giọng dịu lại:
“Chưa ăn thì đi ăn đi, thiếu tiền thì anh chuyển cho em, giận dỗi gì chứ?”
“Em có tiền! Đây không phải vấn đề tiền!”
Kỳ Lạc nhận ra có điều gì đó lạ, ngừng làm việc, lo lắng hỏi:
“Em sao vậy?”
Cao Hạnh Hạnh hít mũi, cố kiềm nén nỗi chua xót trong lòng:
“Chỉ là… lâu rồi không gặp mọi người, nhớ mọi người, muốn về… nhưng mà… không về được…”
“Còn hơn hai mươi ngày nữa là Tết rồi…” Kỳ Lạc nhấp môi, tưởng cô gặp trục trặc công việc, an ủi:
“Nếu công việc không thích thì về nhà, nhà không cần em kiếm tiền mà.”
Nước mắt Cao Hạnh Hạnh lăn dài, cô giơ tay quẹt mạnh.
Sợ cảm xúc vượt khỏi tầm kiểm soát sẽ bị Kỳ Lạc phát hiện, cô ngẩng đầu nói nhanh:
“Biết rồi, em đói sắp chết rồi, đi ăn đây, bye.”
Cô cúp máy, lúc này cảm xúc mới dồn dập kéo đến.
Mọi chuyện đều không suôn sẻ, vậy thì cứ để mình buồn thêm chút nữa cũng chẳng sao.
Cô không muốn tự mình tiêu hóa những cảm xúc này nữa, cả đêm qua cô đã thử nhưng không thể.
Cô hít sâu một hơi, trực tiếp gọi cho Lục Trạch Ngôn.
Cô muốn hỏi rõ, hỏi cho minh bạch.
Hỏi một lý do, hỏi một kết cục.
Điện thoại vừa reo chưa đến hai tiếng đã có người nghe máy.
Cô nghe thấy giọng anh mơ hồ nói:
“Duệ Chi, tôi nghe điện thoại đã.”
Sau đó giọng anh rõ ràng hơn, dịu dàng gọi cô: “Hạnh Hạnh.”
Mọi lời chất vấn nghẹn lại nơi cổ họng, cô thấy chữ “Duệ Chi” kia thật chói tai.
Cô gọi cuộc điện thoại này để chất vấn anh vì sao lại lừa cô, là vì cô không đáng tin sao?
Nhưng lúc này lại bị một cảm xúc khác khống chế.
Giữa sảnh chờ ồn ào, cô chẳng quan tâm gì nữa, lớn tiếng chửi:
“Lục Trạch Ngôn, anh là đồ khốn!”
Anh không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng thở dài, giọng vẫn ôn hòa:
“Em biết rồi à? Chuyện tổ chức tài chính rất phức tạp, Tạ Trình…”
“Em không muốn nghe chuyện của Tạ Trình!” Cô cắt ngang.
Chuyện của Tạ Trình, suy cho cùng chỉ là ba chữ “không tin tưởng”.
Cô không muốn nghe những lời giải thích như “kế hoãn binh”, “có nỗi khổ riêng”.
Những lý do đó chẳng qua là ngăn cách cô khỏi thế giới của anh.
Sự dịu dàng mấy tháng qua như bong bóng vỡ tan.
Cô bật khóc, những lời trách móc trở thành than thở, toàn là uất ức:
“Anh biết rõ em thích anh, rõ ràng biết mà.”
“Vậy nên anh không cần nói thích em, không cần nói yêu em, cũng không cần hứa hẹn gì.”
“Mọi chuyện của anh, em đều không cần biết, em đều không xứng đáng để biết.”
“Anh nghĩ rằng, chỉ cần ngoắc tay một cái là em sẽ nhào đến thích anh sao?”
“Anh đang bắt nạt em!”
Cuối cùng, cô nói ra một câu khiến cả hai đều đau lòng:
“Anh về chắc không chỉ vì công việc đúng không? Cô Trọng không phải luôn bên anh sao?”
Cao Hạnh Hạnh nói lời tuyệt tình, vô lý đến mức như gây sự.
Cô chỉ muốn nghe một câu phủ nhận từ anh.
Phủ nhận rằng: không phải cô không quan trọng.
“Hạnh Hạnh.” Giọng Lục Trạch Ngôn trở nên trầm thấp hơn, rồi anh hít một hơi, dịu giọng lại: “Cô ấy là đối tác làm ăn của anh, đừng vì chuyện này mà cãi nhau.”
“Đối tác?” Giọng cô châm chọc, truy hỏi: “Vậy em thì sao? Em là gì? Một kiểu đối tác khác của anh à?”
Giọng anh trở nên lạnh:
“Em bình tĩnh lại trước đi.”
Thấy chưa, cô ép anh đến mức này nhưng anh vẫn không chịu nói một câu “yêu em” để dỗ dành.
Dù chỉ là lời giả dối anh cũng không muốn nói.
Cao Hạnh Hạnh lạnh lùng hừ một tiếng:
“Lục Trạch Ngôn, em không muốn làm món gia vị trong cuộc sống của anh, người yêu em còn nhiều, em chưa bao giờ cần anh!”
“Hạnh Hạnh!” Giọng anh đã thấp đi rõ rệt, đầy tính cảnh cáo: “Đừng nói mấy lời như thế!”
Cô đâu phải chưa từng nghe giọng đó, lần trước là trên đường từ Bắc Đô về Ngọc Hòa, anh dùng giọng đó bàn công việc, rồi ngay sau đó lại nhẹ nhàng gọi cho Duệ Chi.
Thì ra, cô luôn để tâm.
Cô không phải cô gái hiểu chuyện, cô muốn nhiều thứ.
Nhưng Lục Trạch Ngôn không cho cô được nhiều đến vậy.
Cùng lắm thì chia tay thôi mà.
Nhưng Cao Hạnh Hạnh chợt nhận ra, mối quan hệ này nếu muốn cắt đứt, ngay cả “chia tay” cũng không gọi được.
Lúc này, càng thêm mỉa mai.
“Đồ khốn nạn!” Chửi xong ba chữ ấy, cô cúp máy.
Mặt cô đã đẫm nước mắt.
Dưới ánh nhìn của những người xung quanh, Cao Hạnh Hạnh rút khăn giấy lau nước mắt, xì mũi, rồi kéo vali rời đi.
Về khách sạn, điều đầu tiên cô thấy là những bông hướng dương nhỏ nơi cửa ra vào được cắm trong bình sứ trắng tinh.
Ngày nào cũng là hoa tươi nhất.
Cô chẳng buồn ngắm nữa, thu dọn toàn bộ đồ đạc, thứ không bỏ vừa thì vứt đi.
Cô tháo vòng tay ném lên tủ đầu giường, chỉ còn giữ lại chiếc đồng hồ Tạ Trình tặng.
Thu dọn xong cô đặt phòng khách sạn hạng sang khác, chọn hạng phòng đắt nhất.
Rồi vào nhà hàng gọi món ăn đắt nhất.
Một cách trẻ con để chứng minh: không có Lục Trạch Ngôn, cô vẫn sống tốt.
Cô ăn đến no căng bụng, về phòng nằm trên chiếc giường thoải mái rơi nước mắt. Điện thoại reo mấy lần cô cũng không nhìn, sợ thấy tin nhắn của anh, sợ mình quay đầu lại.
Không biết nằm bao lâu, cô ngồi dậy, rửa mặt, cầm lấy điện thoại.
Cô định đẩy mình thêm một bước nữa: chặn số Lục Trạch Ngôn.
Chấm dứt hoàn toàn.
Mở điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ, tin nhắn WeChat cũng không phải của anh.
Cao Hạnh Hạnh bật cười.
Rốt cuộc cô còn đang mong đợi điều gì?
Buổi sáng cô đã chửi mắng anh…
Có khi anh chưa từng bị ai chửi trước mặt như vậy.
Cho dù còn chút thích cô thì chắc bây giờ cũng không còn nữa rồi?
Cô còn mong anh gọi lại, nhắn tin, đúng là vọng tưởng!
Cô lần lượt đọc hết tin nhắn chưa đọc rồi mở khung chat với Tạ Trình.
Tạ Trình gửi rất nhiều tin nhắn từ trưa:
[Nói cho cậu biết, tổ chức tài chính đã phê duyệt thuận lợi rồi]
[Mấy tin trước có khi là giả, cố ý tung ra ấy, vì dòng tiền lớn như vậy, Lục Cẩn Hành chắc chắn sẽ chen chân]
[Mẹ tớ vui tới mức định tổ chức tiệc]
[Trời không tuyệt đường tớ, nhất quyết bắt tớ làm một thằng phá gia chi tử, cậu ghen tị không?]
Cao Hạnh Hạnh ngồi trên mép giường đọc đi đọc lại tin nhắn mấy lần.
Thì ra Lục Trạch Ngôn không lừa cô.
Thì ra tất cả những cơn giận của cô đều không có căn cứ, hoàn toàn vô lý.
Cô còn… nói những lời rất khó nghe.
Cao Hạnh Hạnh đập mạnh vào đầu mình.
Rõ ràng khoảnh khắc trước còn quyết tâm không yêu anh nữa, khoảnh khắc này lại ngập tràn cảm giác tội lỗi.
Cô lập tức gọi cho Lục Trạch Ngôn, muốn xin lỗi.
Gọi mấy lần nhưng đều báo máy bận.
“Chắc là đang bận…”
Lo lắng, cô gọi thêm vài cuộc nữa, cho đến khi trời tối cũng không gọi được.
Bị chặn rồi sao?
Lúc này cô mới nhận ra một sự thật rõ ràng:
Người muốn chấm dứt…
Không phải cô.
Là Lục Trạch Ngôn!