Chương 11: Tu luyện giả
Trần Kỳ Nam khẽ ngượng ngùng gãi gãi đầu, thấy đại ca trêu chọc cuối cùng mới nói:
“Bọn con cũng tâm đầu ý hợp, chỉ cần nhà mình đồng ý là được ạ.”
Trần Hữu Dương bảo hắn đến đón Dương đại phu, chờ ông ấy an vị mới lên tiếng hỏi:
“Gia gia, ông thấy Diệp cô nương kia như thế nào ạ?”
Dương đại phu cũng biết hắn muốn hỏi gì, dù sao ông lão cũng thanh nhàn, lại vì Diệp Y Y lòng mang ơn vì thế chủ động xin được chăm sóc Dương đại phu.
“Cũng là một cô nương tốt, cũng phối với tiểu Nam, lại hai năm qua cũng không thấy có kẻ thù tìm đến cũng có thể an tâm.”
“Vâng ạ, con hiểu rồi.”
Trần Hữu Dương đáp lời sau đó nhìn về Trần Kỳ Nam nói:
“Được rồi, để mai mẫu thân sẽ hỏi chuyện Diệp cô nương.”
Trần Kỳ Nam nghe thấy thế nét mặt vui mừng không thôi, sau đó một vài lời Trần Hữu Dương dặn dò cũng không biết hắn có nghe vào tai không, chỉ thấy vừa kết thúc họp cuối năm hắn phấn khởi đưa Dương đại phu trở về sau đó vui mừng tìm đến Diệp Y Y báo tin vui.
-------
“Oa, oa …” một tiếng em bé kêu khóc từ phía Trần gia.
Đã một năm trôi qua từ lúc Trần Kỳ Nam cùng Diệp Y Y kết thành vợ chồng, đứa trẻ này chính là bọn họ con đầu lòng.
“Chúc mừng chúc mừng, là một bé trai.” Bà đỡ vui mừng báo tin cho bọn hắn.
Trần Kỳ Nam nhờ mẫu thân bế lấy con sau đó nhanh chóng vào phòng xem xét nương tử tình hình.
Bởi vì nàng thân thể trước đây bị tổn thương nên hắn rất lo lắng nàng mang thai nguy hiểm, nhưng không chịu nổi nàng yêu cầu mới mạo hiểm để nàng mang thai.
Cũng là may mắn mẹ tròn con vuông.
Kể từ ngày có con, Diệp Y Y càng thấy mình có sự gắn bó sâu sắc với Trần gia, thế là một ngày này, khi mà hai vợ chồng bọn hắn ôm nhau quấn quýt, nàng bèn thủ thỉ với Trần Kỳ Nam:
“Phu quân, nhiều năm nay th·iếp vẫn giấu chàng một việc.”
Thấy nàng ngập ngừng, Trần Kỳ Nam khẽ vuốt vuốt nàng khuôn mặt đáp:
“Ai cũng có chính mình bí mật, nếu là việc gì khó nói nàng cũng không cần nói ra, cũng đừng nghĩ ngợi gì, quá khứ của nàng không ảnh hưởng chúng ta hạnh phúc.”
Nàng ngước mắt lên nhìn gương mặt tuấn tú của Trần Kỳ Nam lắc đầu nói:
“Cũng không phải việc khó nói gì, chỉ là việc này có chút khó tin mà thôi.”
Thấy Trần Kỳ Nam nghi hoặc, nàng nhanh chóng hỏi:
“Chàng có từng nghe về tiên nhân không?”
“Tiên nhân?” Trần Kỳ Dương nghi hoặc sau đó nói: “Ta chưa từng nghe thấy.”
Diệp Y Y gật đầu nói:
“Cũng không phải điều bất ngờ gì, dù sao mấy quốc gia chỗ này đều nằm ở vô cùng mỏng manh linh khí khu vực, cũng không có nhiều tu tiên giả tiến tới vì thế không có tin tức gì cũng là bình thường.
Nhưng trên đời này thực sự có tu tiên người, hay cũng là tiên nhân.”
Thấy Trần Kỳ Nam vẻ mặt không tin, nàng khẽ cười rồi vung tay lên, một tia sáng từ đầu ngón tay nàng lóe lên, ngay lập tức một dòng nước từ đó bắn ra lao thẳng về phía bàn trà.
Thấy phu quân vẻ mặt kinh ngạc, Diệp Y Y tươi cười vỗ vỗ hắn khuôn mặt nói:
“Th·iếp là một tu luyện giả, bởi vì khi xưa tranh đấu bị tổn thương kinh mạch mà gần như phế đi, so với người bình thường chỉ hơn việc có thể làm ra một chút đùa nghịch pháp thuật mà thôi.”
Sau đó nàng cười hì hì vùi đầu vào Trần Kỳ Nam ngực để cho hắn thời gian cùng khoảng trống tiêu hóa những tin tức này.
Một lúc sau, Trần Kỳ Nam mới mở miệng:
“Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nàng hồi phục vượt ngoài thái gia gia dự đoán, cũng hiểu vì sao nàng khẳng định bản thân đủ sức mang thai.
Nàng hại ta lo lắng biết bao nhiêu.”
Cả đêm hôm đó hai người tâm sự với nhau rất nhiều, Diệp Y Y giải thích cho Trần Kỳ Nam rất nhiều chuyện về tu luyện giới, cũng giải thích cho hắn tại sao mà mọi người ở Lũng Tây thôn lại khỏe mạnh như vậy, khiến cho hắn dù được Dương đại sư chân truyền cũng không có nhiều dịp luyện tay.
Buổi trưa, bởi vì đêm qua hai vợ chồng tâm sự muộn mà Trần Kỳ Nam thức dậy trễ hắn vội vã tìm lấy Trần Hữu Dương cùng đại ca Trần Kỳ Trung hẹn lấy buổi họp gia đình.
Tối hôm đó, Trần gia từ đường, ba người đàn ông ngồi lắng nghe Diệp Y Y giảng thuật lại những gì nàng đã nói với Trần Kỳ Nam hôm trước.
“Phụ thân, đại ca Lũng Tây thung lũng nằm ở phần cuối của An Dương sơn mạch, bởi vì An Dương sơn mạch quá cao ngăn trở đại bộ phận linh khí dẫn tới tại mấy cái quốc gia này càng xa An Dương sơn mạch linh khí càng mỏng manh.
Lại còn Lũng Tây thung lũng thiên nhiên hình thành một cái tụ khí trận hấp dẫn đại lượng linh khí vượt qua An Dương sơn mạch vì thế mà linh khí ở đây cũng đủ để mười cái Luyện khí tầng hai tu sĩ duy trì.”
Trước đó nàng đã dựa theo trí nhớ viết ra ba môn phổ biến tại tu luyện giới công pháp, cũng chỉ toàn là tu luyện tới luyện khí năm tầng công pháp, một loại là nàng chủ tu, hai loại là trước kia tranh đấu thu được, có nghiên cứu qua nên nhớ.
“Con dâu, con nói rằng bên kia An Dương sơn mạch có tụ tập tu sĩ đúng chứ?” Trần Hữu Dương hỏi.
Diệp Y Y đáp lời:
“Vâng ạ, bên kia An Dương sơn mạch linh khí tràn đầy, thậm chí ở một số nơi có linh mạch cung cấp đủ linh khí còn thành lập từng cái tiểu trấn, phường thị thậm chí là thành trì.”
Ba người mở ra một thế giới mới, đánh vỡ bọn hắn thế giới quan, lúc này Trần Kỳ Trung lên tiếng:
“Em dâu, vậy em tiến đến nơi này như thế nào?”
Diệp Y Y thuật lại:
“Muội lúc đó vì tranh đấu với tu sĩ khác bị trọng thương chạy trốn, về sau tìm thấy một cái hang động bèn trốn vào đó ngất đi.
Khi muội tỉnh lại thì cảm nhận dòng chảy linh khí nên nghĩ rằng sâu bên trong có đồ vật bèn lần mò tiến vào, cuối cùng u u mê mê bèn tới Lũng Tây thôn.”
Ba người nghe nàng kể lại hết sức nhẹ nhàng nhưng đều hiểu trong đó hung hiểm, chưa kể trạng thái như vậy mà không gặp phải dã thú mà còn được Trần Kỳ Nam cứu được đủ để thấy nàng mạng lớn.
Lúc này, nàng chỉ vào ba cuốn công pháp trên bàn sau đó nói:
“Phụ thân, đại ca, phu quân, đây là ba bộ tu luyện công pháp mà ta biết cũng viết ra.
Ba người thử nghiên cứu xem có thể cảm nhận được linh lực hay không.
Đáng tiếc ta không có trắc linh thạch nên không thể chính xác biết được mọi người có sở hữu linh căn hay không, đành phải dùng cách đơn giản nhất là dựa theo công pháp tu luyện.
Nếu sau ba tháng không cách nào cảm nhận linh khí thì hoặc là tư chất quá kém không cách nào tu luyện, hoặc cũng là không sở hữu linh căn cũng không cách nào tu luyện.”
Ba tháng sau, Trần gia nhà chỉ có Trần Kỳ Nam là có linh căn, những người khác không có, còn trẻ con trong nhà chưa đến tám tuổi chưa hiển lộ linh căn cũng không nói lên được điều gì.
Kể từ ngày hiểu được về tu luyện thế giới, ba người Trần gia đều rất kỹ càng bàn luân việc này, đôi lúc lại nhờ Diệp Y Y giải thích một số nghi hoặc của bọn họ cuối cùng đúc kết ra tương lai phát triển.
Trần Hữu Dương ngồi ở chủ tọa nói:
“Thời gian qua, nhờ Y Y hỗ trợ rút ra trong công pháp hô hấp pháp, chúng ta có thể phổ biến cho học sinh cùng đội liệp thú học tập.
Lấy thông tin là hô hấp pháp được gia gia sáng tạo, phối hợp với mấy bài thể dục có thể cường thân kiện thể, luyện lâu dài có thể khỏe mạnh cùng sống lâu như gia gia.
Kể từ đó nếu người nào có thể cảm nhận linh khí có thể thu nạp vào làm gia nhân, nếu người ta không nguyện ý thì có thể đánh dấu lại để tộc nhân cưới người đó hoặc người đó hậu nhân.”
Mọi người đều tán thành, dù sao người có linh căn cùng người có linh căn kết hôn sinh con càng có tỷ lệ sinh ra có linh căn hậu nhân.
Trần Hữu Dương lại nói:
“Việc sở hữu tu luyện pháp môn là việc bí mật của gia tộc ta, để lộ ra khó tránh khỏi có người đỏ mắt, ta tin các con đều hiểu.”
Sau khi nhìn một lượt mọi người, hắn tiếp tục:
“Hiện nay thôn ta đã đủ người, cũng đã không còn phải có đồ nào cũng chia đều theo đầu người nữa mà ai làm ra thứ gì là của người đó.
Ta sẽ thúc đẩy việc chỉ những người có đầy đủ cống hiến mới được định cư trong thôn, từ đó tạo tiền lệ cho người của gia tộc ta âm thầm biến Lũng Tây thôn thành của mình.
Chuyện này cần giữ bí mật, giang hồ vì mấy cái đỉnh cấp võ công đã ngươi sống ta c·hết, nếu chúng ta nắm giữ tiên pháp chưa biết chừng trong đêm bị tiêu diệt rồi.”
---