Chương 10: Trần gia
Dương đại phu ngồi bên cạnh, xem Trần Kỳ Nam bắt mạch cho Diệp Y Y, khẽ vuốt râu sau đó hỏi:
“Tiểu Nam, con thấy tình trạng của Diệp cô nương thế nào?”
Trần Kỳ Nam khẽ chau mày đáp:
“Thái gia gia, con thấy kinh mạch yếu ớt, không thông thuận, đập ngắt quãng …”
Hắn cũng không nói tiếp, mà nhìn về phía Dương đại phu sau đó lại nhìn về gương mặt tái nhợt của Diệp Y Y, cũng không gặp nàng có ngoài ý muốn.
Dương đại phu gật đầu đồng ý, bởi vì ông không tiện thể hiện sự hài lòng trước mặt người bệnh.
Ông cũng nhìn về phía Diệp Y Y, nhìn thẳng ánh mắt của cô ấy ý muốn bảo cô có gì cần nói không, vì ông biết tổn thương bên trong nghiêm trọng như vậy có lẽ là trong giang hồ nhân sĩ.
Lại thêm Diệp Y Y là một cái nữ nhi thân mà một thân thương tổn tại khu vực xa xôi như thế quá phi lý, nên việc này mười phần chắc chín rồi.
Diệp Y Y chỉ mở miệng đáp:
“Cảm tạ hai vị đại phu, trên thân không có vật giá trị không biết bằng cách nào báo đáp.”
Trần Kỳ Nam khẽ xua tay nói:
“Lương y như từ mẫu, chữa trị cho cô cũng toàn từ dược thảo có sẵn trong thôn.
Cô nương cứ yên tâm ở đây trị bệnh.”
Sau đó bèn đỡ lấy Dương đại phu đi ra ngoài, dẫu ông ấy nhiều năm dưỡng khí công phu tuy đi lại cũng có chút nhẹ nhàng nhưng không cản trở Trần Kỳ Nam hiếu thảo hành động.
So với Dương đại phu, những bậc lão nhân cùng nhau đồng hành hai mươi năm trước đã lần lượt q·ua đ·ời, nhiều năm trôi qua, Lũng Tây thôn thôn dân tăng lên nhiều lắm.
Cũng bởi vì bọn họ đánh bậy đánh bạ trồng trọt được rất nhiều dược thảo mà mở ra nguồn cung dược thảo ổn định cùng với buôn bán thuận lợi mà kiếm được rất nhiều tiền, vì thế hấp dẫn khá nhiều người xin được cùng thương đội về thôn.
Trải qua nhiều lần họp hành, Trần Hữu Dương lựa chọn những người khỏe mạnh, lại phẩm tính đoan chính tuyển mộ lớp đầu tiên nhập cư ở tại Lũng Tây thung lũng.
Sau đó, lại từ những người đó lập nên trong thôn những tổ đội liệp thú, nòng cốt lấy trai tráng trong thôn làm chủ, phối hợp với hai người mới mục đích chia để trị.
Các tổ đó hợp lại thành một đội liệp thú.
Ngày trước ít người không chiếm lấy bao nhiêu đất ven hồ nên không ngăn trở dã thú uống nước, cùng lắm vòng qua thôn mà đi vì không leo tường được.
Hiện tại bởi vì dược điền mở rộng dẫn tới dã thú muốn tới Lũng Tây hồ uống nước nếu không phải vị trí hơi trắc trở thì cũng là đi vòng khá xa dẫn tới nhiều nguy hiểm dã thú liều mình xông qua làng, chưa kể nhiều người cùng gia súc, gia cầm cũng hấp dẫn bọn chúng.
Thêm nữa, Trần Hữu Dương lo lắng hắn bản địa người số lượng ít không dễ áp chế người nhập cư, mà Lũng Tây thung lũng những chỗ thuận lợi mở dược điền có hạn, sư nhiều cháo ít khó tránh khỏi bị tranh giành.
“Trưởng thôn, những chỗ dược điền kia đều do chúng ta vất vả mở rộng cùng đảm bảo an toàn nhưng tại sao lại cấp cho những người sắp tới kia?”
Trần Hữu Dương nhìn một lượt những chủ hộ có mặt trong buổi họp làng, sau đó ôn tồn giải thích:
“Mọi người, hiện tại trong thôn đến tuổi trưởng thành cũng nhiều, nhưng xét theo gia phả có những người là anh chị em họ, không thể làm l·oạn l·uân chuyện.
Vả lại chúng ta cũng chẳng ngăn trở được bọn hắn mạo hiểm tiến đến thôn, từ đấy thuận theo lựa chọn những người phẩm hạnh đoan chính lại càng thêm an tâm.
Chưa kể, nam thì yêu cầu ở rể, nữ cũng cưới về nhà cũng chẳng mất đi đâu được.”
Một cái thôn dân gật gù phụ họa lại khéo léo vỗ Trần Hữu Dương mông ngựa:
“Trưởng thôn nói đúng đấy, chúng ta một nhóm người ít học tầm nhìn không so được với trưởng thôn đâu, xưa nay trưởng thôn có dẫn chúng ta đi sai bao giờ.”
Rồi mỉm cười nhìn Trần Hữu Dương, hắn khẽ gật đầu rồi nói:
“Chúng ta tuyển mộ như vậy, sau đó thành lập liệp thú đội bởi vì hiện nay nhiều dã thú đã bất chấp có ý định t·ấn c·ông thôn ta, nếu không chuẩn bị khó tránh khỏi nguy hiểm.
Chờ chậm rãi để bọn hắn dung nhập vào thôn, tráng chúng ta sức mạnh thì về sau cũng không cần lo có thêm người ngoài đến thôn nữa.”
Mọi người gật đầu thông qua, rồi nghe lấy Trần Hữu Dương dặn dò bọn họ đừng khó xử người mới, để bọn họ nhận thức được thời gian tới thôn dân sẽ thành thiểu số nhóm nếu không có liệp thú đội khó tránh khỏi bị dân di cư đảo khách thành chủ.
Lần này tuyển chọn, toàn bộ thôn dân đến tuổi dựng vợ gả chồng đều được móc nối cho phù hợp hôn phối, trong số người di cư đợt này cũng có vài cái nhỏ tuổi mồ côi cũng thông qua phẩm tính xem xét được Trần Hữu Dương nhận nuôi.
Cũng bởi vì vậy mà Trần gia lại càng thêm nhộn nhịp.
Diệp Y Y là một người ngoài, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của Lũng Tây thôn.
Nàng vì được Dương đại phu cùng Trần Hữu Nam không tiếc công sức chữa bệnh từ yếu ớt dần có thể nhẹ nhàng sinh hoạt rồi.
“Diệp cô nương, nghỉ ngơi thế nào?” Trần Kỳ Nam lên tiếng hỏi.
Bởi vì phụ thân cực lực yêu cầu toàn bộ những đứa trẻ con được Trần gia thu nhận đều phải được học chữ, lại thêm hắn cũng thanh nhàn dẫn tới được giao nhiệm vụ dạy học.
Còn Trần Hữu Dương tất nhiên vẫn là trong thôn thầy đồ nhưng những đứa trẻ khác đã theo học hắn từ lâu, lại không tiện chia lớp nên đành phải để Trần Kỳ Nam vất vả.
Lúc này vừa là lúc tan học, lại thấy Diệp Y Y vẫn đứng bên cửa sổ xem hắn dạy học mới lên tiếng hỏi.
Diệp Y Y nhẹ nhàng đáp:
“Tạ Trần công tử quan tâm, tôi thân thể khỏe hơn rồi, cũng không nghĩ nằm nhiều vì thế muốn đi lại một chút cho khuây khỏa đầu óc.”
Trần Kỳ Nam gật đầu:
“Cũng tốt, cô nương thân thể suy yếu, thích hợp vận động để khí huyết lưu thông cũng tốt cho cơ thể.”
“Chữ viết của huynh đẹp lắm, mà dạy cũng dễ hiểu nữa.”
Trần Kỳ Nam xua xua tay khách khí đáp:
“Cô nương quá khen rồi, nhưng so với phụ thân ta thì thua xa nhiều lắm.”
Sau đó hắn nhanh nhẹn xách từ trong lớp học ra một băng ghế bằng tre cẩn thận đặt trong sân, mời Diệp Y Y ngồi xuống rồi cả hai vừa ngồi nhìn trong sân vườn hoa vừa trò chuyện.
Sau một tháng ổn định, cuối cùng Lũng Tây thôn thuận lợi hấp thụ một nhóm thôn dân, từ đấy mà trong thôn sinh khí rực rỡ hẳn lên, bọn hắn còn chuyên môn mở rộng thêm đình làng sân ra gấp hai lần.
Chỗ sân này được để cho liệp thú đội luyện tập.
Bởi vì có ý định tổ kiến liệp thú đội mà Lũng Tây thôn thương đội chú ý tuyển chọn lấy một vị cựu binh về huấn luyện liệp thú đội.
Từng ngày trôi qua, Lũng Tây thôn họp làng theo định kỳ mở ra, Trần Hữu Dương mở lời nói:
“Mọi người, hiện nay trong thôn chúng ta khu vực được quy hoạch để ở và sinh hoạt đã có đủ người ở, thời gian tới sẽ không tiếp tục nhận thêm người mới.
Chờ chúng ta ổn định về sau có thêm người muốn vào thôn có thể để bọn họ ở ngoài Vành Đai dãy núi bên ngoài dọc theo thương lộ sinh hoạt.
Chưa kể về sau trong thôn chúng ta muốn lập hộ mới cũng phải chuyển ra đó sinh hoạt nên thời gian tới chúng ta cần phải mở rộng lấy thương lộ đảm bảo vừa có thể thuận lợi sinh hoạt lại vừa không cản trở giao thương.”
Mọi người cũng hiểu tình hình vì thế mà không ai phản đối.
Cứ vậy, Lũng Tây thôn trải qua hai năm bình đạm phát triển.
Tại Trần gia từ đường, Trần gia mọi người tiến hành một năm tổng kết.
Đại nhi tử Trần Kỳ Trung lúc này đang báo cáo:
“Phụ thân, trong mười đứa nhỏ được thu nhận hai năm trước có Trần Từ, Trần Du cùng có thiên phú trong kinh thương vì thế kể từ năm sau con sẽ để bọn chúng theo con làm việc.”
Mười đứa nhóc năm xưa thu nhận trải dài từ tám tuổi đến mười hai tuổi, sau một năm trải qua cơ bản học chữ, Trần Hữu Dương để bọn họ học tập lấy trong thôn nghề nghiệp, y thuật, thương nghiệp, trồng dược thảo, chăn nuôi, làm nông, ngư nghiệp.
Sau một năm đánh giá bọn hắn xem thích hợp hướng đi nào sẽ làm việc đó.
Khẽ gật đầu, Trần Hữu Dương lại ra hiệu cho Trần Kỳ Nam báo cáo:
“Trần Hổ thân hình khỏe mạnh, lại chịu được khổ ở Liệp Thú đội chung đụng rất tốt.
Trần Hoa, Trần Mộng cùng Trần Diệp lần lượt là trồng dược thảo, chăn nuôi cùng làm nông vì vậy theo đại tỷ phân phó.
Trần Điền, cùng Trần Thái hiền lành cần cù lại có chút thông tuệ cũng là chế thuốc cùng học y chất liệu tốt.
Trần Mục thì đối với lên rừng đi săn như cá gặp nước còn Trần Tú lại học được rất tốt Lý gia tay nghề đánh cá.”
Nghe bọn hắn báo cáo xong công việc, Trần Hữu Dương bèn nhìn Trần Kỳ Nam hỏi:
“Con cùng Diệp cô nương ý định thế nào?”
---