Mặc kệ tại tiểu thuyết hay hiện thực, việc đám người Lương Sơn chỉ là một đám ô hợp chi chúng là điều không phải bàn cãi.
Nghĩ đến việc này, Đỗ Anh Vũ không khỏi lần nữa khâm phục Tống Giang khi hắn có thể dựa vào ba tấc lưỡi giữ một đám không rễ phiêu bình này tụ thành một khối lâu như vậy...
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nguyên do Tống Triều vua quan đủ thối nát, ép dân làm phỉ, khiến đám người kia không còn đường nào để sống, buộc phải lên núi làm tặc...
Hiện tại Đỗ công tử muốn diệt Lương Sơn, cách tốt nhất phá vỡ cái khối này đi, giết nó từ bên trong...
Trong mắt Đỗ Anh Vũ, cái thứ gọi là tụ nghĩa Lương Sơn, chữ “nghĩa” ở đây mỏng như tờ giấy, chỉ cần lực đạo đủ mạnh, đâm đúng lúc đúng chỗ, Đỗ Anh Vũ hắn tin tưởng có thể dễ dàng đâm thủng.
Hắc hắc, trên đời này, sợ rằng chẳng có ai hiểu Lương Sơn bọn hắn hơn chính Đỗ Anh Vũ nữa!
Lý Sư Sư đột nhiên thấy Đỗ tiểu công tử bần thần rồi cười kỳ quái liền có chút lạnh người, nàng chớp chớp đôi mắt, có phần không chắc chắn nói:
- Thiếu soái, ngài thật sự muốn làm như vậy? Ta sợ các nàng ấy... sẽ không nghe ta đâu, đặc biệt là Tam Nương, nàng ta...
Đỗ Anh Vũ xua tay cắt ngang, trong lòng lén thở dài, chỉ cười nhạt rồi đáp:
- Nói cho nàng ấy biết, nếu không muốn Ô gia trại gặp phải kết cục như Hỗ gia trang thì hãy nghe ta, chỉ cần lui lại một bước trời cao biển rộng, ta cam đoan trong vòng 1 năm sẽ giúp nàng ấy hủy diệt đám Lương Sơn ác tặc, để cho chính tay nàng băm xác bọn hắn thành vạn đoạn.
Đối với Hỗ Dung, Đỗ Anh Vũ là thật lòng thương tiếc hoàn cảnh của nàng ta, giữa hai người xem như cũng có nhân duyên quen biết một hồi, lời cần nói hắn đã nói hết, còn lại thì mặc kệ nàng ta lựa chọn.
Là sống hay là chết, Đỗ Anh Vũ để tự Hổ Tam Nương lựa chọn, mặc kệ là gì hắn cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng.
Lời của họ Đỗ nhẹ như sương khói, cộng với bộ dạng non trẻ khiến nó giống như một với nói đùa viển vông thơ trẻ, thế nhưng Lý Sư Sư biết thiếu niên này là ai, biết hắn lúc còn non nớt hơn nữa đã từng làm cái gì, tự nhiên nàng sẽ không coi nhẹ, trầm ngâm một lát rồi nàng khẽ nhu nhu gật đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, ánh đèn bên trong thư phòng tắt ngúm, Đỗ Anh Vũ cùng Lý Sư Sư người trước người sau lén lút bước ra khỏi thư phòng như thể vừa mới làm chuyện gì đó mờ ám, Đỗ Anh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua chỗ nàng, cười mỉm nói:
- Từ Đại Việt đến Biện Kinh xa xôi ngàn dặm, Ô gia trại lần này không biết có thể cứu viện kịp thời hay không, thế nhưng vẫn là nên thử một chút, còn lại...haizzz, tuỳ thuộc mệnh trời đi!
Lý Sư Sư thoáng động dung, khe khẽ gật đầu một cái, nàng lần nữa thể hiện bản lĩnh khinh công của mình, nhẹ nhấc người một cái liền băng tường vượt nóc rời đi, Đỗ Anh Vũ đứng tại cửa viện, chắp tay sau lưng nhìn theo mông đít của nàng biến mất trong, không biết là đang liên tưởng tới cái gì trong đầu.
Thông qua Lý Sư Sư, Đỗ Anh Vũ có thể nắm bắt được một chút thông tin về Lương Sơn cũng như tình hình phương Bắc.
Đương nhiên nó chỉ mang giá trị tham khảo, Đỗ Anh Vũ không thể đặt trọn niềm tin trăm phần trăm vào lời nói của nàng.
Mặc kệ Độc Long Cương Lý gia có là quân bài ẩn mà Lý Kế Nguyên năm xưa cắm tại phương Bắc thì các người con của lão Lý cũng không phải công cụ người mặc cho Đỗ Anh Vũ tùy tiện sử dụng, hắn hiểu rõ điều này.
Là người tất sẽ có Lý tưởng riêng, sẽ có tư tâm, chỉ khi còn chung một mục đích thì mới có thể làm việc cùng nhau.
Đỗ Anh Vũ cùng Lý Ứng lẫn Lý Sư Sư mặc kệ có quan hệ thế nào thì cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không nắm rõ ràng ý muốn thực sự của đôi huynh muội này, mọi thứ tốt nhất chỉ dừng tại mức độ hợp tác, quân tử chi giao nhạt như nước...
Còn cái thứ gọi là hậu nhân của Tàn Hồng Doanh tất sẽ nghe lời thiếu chủ răm rắp, tuyệt đối trung thành?
Ha ha, lừa gạt ai vậy?!
“Uhm?!”
“Mà Lý Sư Sư cô nàng này thể chất nhìn thoáng qua thì thuộc dạng mình hạc sương mai, yểu điệu mĩ nữ...”
“Vậy tại sao bàn toạ của nàng lại có thể lớn đến như vậy được nhỉ?”
“Lớn như vậy mà lại không hề ảnh hưởng đến thân pháp?! Thật sự là phi lô gích!!”
Khụ khụ!!
Đang mãi miên man suy nghĩ về vấn đế tương quan giữa trọng lượng với võ học, chợt bên cạnh họ Đỗ phát ra một tiếng hắng giọng làm y giật bắn cả mình.
Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn sang, chẳng hiểu Quách Ngọc Như đã đứng đó từ bao giờ, khuôn dung xinh đẹp cười như không cười, nói:
- Người ta đã sớm đi khuất rồi, sao vậy? Không nỡ nàng ta sao?
Ách!
Thanh âm nữ nhân mềm mại như lụa, thế nhưng bên trong tuyệt không có một tia cảm xúc nào cả, ánh mắt Quách Ngọc Như híp lại, dùng ánh nhìn phán xét nhìn hắn chằm chằm, thong thả không vội giục giã, chờ Đỗ Anh Vũ tự hướng nàng giải thích.
Đỗ Anh Vũ thì tiếp tục giả ngu, xoa xoa ngực nhỏ, làm bộ hốt hoảng giật mình nói:
- Cô cô, người cầm tinh con mèo sao? Làm sao đi mà không phát ra tiếng động hay vậy?!
Quách Ngọc Như vẫn một mực nhìn hắn không thả, tiếu dung cũng không có đổi qua, nhẹ nhàng nói:
- Là do ngươi quá mức tập trung vào thứ khác mà không chú ý đến ta thôi!
Nói thật thì họ Quách nàng đã xuất hiện từ lâu, ngay từ khi cảm nhận được khí tức của Lý Sư Sư thì nàng đã âm thầm xuất hiện, chỉ là một mực không có hiện thân mà thôi.
Toàn bộ hội thoại lén lút giữa hai người Quách Ngọc Như cũng nghe thấy hết thẩy, có chỗ hiểu, có chỗ không, thế nhưng nàng vẫn muốn Đỗ Anh Vũ chủ động nói ra ý đồ của hắn.
Đỗ tiểu tử le lưỡi, cũng không muốn cùng nàng tiếp tục đấu võ mồm, giống như một đứa trẻ ương ạch tiếp tục giả ngu.
Quách Ngọc Như nhìn hắn một hồi lâu, thở dài, cũng không chủ động dò hỏi nữa, nàng chỉ đơn giản nói:
- Tiệc tối sắp bắt đầu, ngươi cũng nên sớm đi ra đi, đừng để mọi người chờ lâu!
Đỗ Anh Vũ nhoẻn cười, bất ngờ lắc đầu, nói:
- Cô cô ngài tạm thời giúp ta chủ trì một chút, ta có chút việc muốn chuẩn bị, rất nhanh liền quay lại...
- Nhất định phải là hiện tại sao? Không thể chờ đợi được sao? - Quách Ngọc Như liền hỏi:
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, Quách tài nữ nhìn biểu lộ của hắn có điểm gấp gáp, thái độ dấu dấu diếm diếm thì có chút không thoải mái.
Ngay cả ta... ngươi cũng không thể tin tưởng được sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, nữ nhân thoảng thở dài, sau cũng quay người rời đi.
Đứng tại phía sau lưng nàng, Đỗ Anh Vũ thái độ lập tức thay đổi, sắc mặt hơi đanh lại nhưng lại rất nhanh giãn ra, đáy lòng cũng có chút thở dài, thầm nhủ:
- Cô cô, nén lòng một chút, đợi sắp đặt mọi chuyện xong xuôi thì... sẽ thật lòng giải đáp cho ngài!
Đỗ Anh Vũ trong lòng độc thoại một hồi rồi cũng quay đầu rời đi, một mạch chạy ra hậu viện, theo lối cửa sau chuồn đi mất.
...
Tại hậu viện có chuẩn bị sẵn một toa xe ngựa, vừa thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện, gã phu xe đẩy lên cái nón rơm che mặt, khẽ hô:
- Công tử! Ta ở đây!
Đỗ Anh Vũ nhìn tên xa phu, thật sự đã lâu không gặp lại cái bộ dạng này, miệng khẽ cười nói:
- Lão Trần, thời gian qua thật khổ cho ngươi!
Người chờ Đỗ Anh Vũ không phải ai khác chính là Trần Kình, chủ tớ hai người tính ra cũng đã gần hai năm không có gặp mặt, lần này Trần Kình là nhận lệnh lén của họ Đỗ lút trở lại.
Trần Kình hai năm này sinh hoạt tại Quan Lạn Đảo, tại đó lấy cớ giúp Đỗ công tử xây dựng cơ sở hạ tầng của Vân Đồn Trang, thế nhưng mục đích chính là Đỗ Anh Vũ muốn phủi bụi tên thuộc hạ này.
Cái này thì phải nói từ ngày Bệ Hạ biết Đỗ Anh Vũ tại Đông Hải làm cái gì, công thành đoạt đất ra sao thì người đã có sự bố trí.
Không chỉ mình Đỗ Anh Vũ mà tất cả những người liên quan đến họ Đỗ đều sẽ bị người lén lút theo dõi, chỉ có Trần Kình đã được Đỗ Anh Vũ sớm một bước cho ra đảo mới tránh được tai mắt của lão Nội Thị, thuận lợi giúp họ Đỗ làm việc.
Không có cách, rút kinh nghiệm lần trước, Đỗ Anh Vũ càng phải thận trọng làm việc.
Đỗ tiểu tử hướng lão Trần gật gù rồi xoay người nhảy tót lên xe, Trần Kình hiểu ý đánh xe rời đi.
Lão Trần lúc này có điểm hoài niệm ngày trước, ngoái đầu vào trong xe nói:
- Công tử, hiện tại chúng ta không bị người theo dõi sao?
Đỗ Anh Vũ nhắm mắt, vận dụng thần thức quen một đợt, cảm thấy không có người mới khẽ gật đầu đáp:
- Không có người, an tâm đi...
Từ sau lần trước rời đi kinh thành, tâm cảnh của Đỗ Anh Vũ càng lúc càng mở rộng, thần thức có thể so với cao thủ Tông Sư Tam Phách Cảnh, thế nên trừ khi lão Nội Thị có thể mang cao thủ từ Tứ Phách đổ lên theo dõi hắn, còn không thì đừng mơ đến chuyện che dấu.
Tứ Phách Cảnh có thể xem như Cảnh Giới Tông Sư Trung kì, thiện hạ hiếm thấy, ngoại trừ lão sư phụ Dương Không Lộ của hắn ra thì Đỗ Anh Vũ chỉ mới biết có bốn người đạt được là bản thân Lão Nội Thị, Thần Tăng Nguyễn Minh Không, thần bí Thư Viện Thủ Các Lão cùng Huyền Chân lão đạo.
Thoả thoả Đại Việt tứ đại cao thủ, Đỗ Anh Vũ không tin những đại nhân vật Đức cao vọng trọng như thế sẽ ngồi xổm tại nơi này chỉ để theo dõi hắn
Thế nên hắn lúc này đã có thể tự tin triệu tập Trần Kình trở lại giao phó nhiệm vụ.
Trần Kình một bên đánh xe, một bên thống báo:
- Công tử, lão Lục hắn có tin tức...
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, nhoẻn cười:
- Nghe thái độ của ngươi... hẳn là tin mừng đi!
...
Mời đọc , truyện cổ điển tiên hiệp hay, chuẩn phàm nhân tu tiên.
Nghĩ đến việc này, Đỗ Anh Vũ không khỏi lần nữa khâm phục Tống Giang khi hắn có thể dựa vào ba tấc lưỡi giữ một đám không rễ phiêu bình này tụ thành một khối lâu như vậy...
Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nguyên do Tống Triều vua quan đủ thối nát, ép dân làm phỉ, khiến đám người kia không còn đường nào để sống, buộc phải lên núi làm tặc...
Hiện tại Đỗ công tử muốn diệt Lương Sơn, cách tốt nhất phá vỡ cái khối này đi, giết nó từ bên trong...
Trong mắt Đỗ Anh Vũ, cái thứ gọi là tụ nghĩa Lương Sơn, chữ “nghĩa” ở đây mỏng như tờ giấy, chỉ cần lực đạo đủ mạnh, đâm đúng lúc đúng chỗ, Đỗ Anh Vũ hắn tin tưởng có thể dễ dàng đâm thủng.
Hắc hắc, trên đời này, sợ rằng chẳng có ai hiểu Lương Sơn bọn hắn hơn chính Đỗ Anh Vũ nữa!
Lý Sư Sư đột nhiên thấy Đỗ tiểu công tử bần thần rồi cười kỳ quái liền có chút lạnh người, nàng chớp chớp đôi mắt, có phần không chắc chắn nói:
- Thiếu soái, ngài thật sự muốn làm như vậy? Ta sợ các nàng ấy... sẽ không nghe ta đâu, đặc biệt là Tam Nương, nàng ta...
Đỗ Anh Vũ xua tay cắt ngang, trong lòng lén thở dài, chỉ cười nhạt rồi đáp:
- Nói cho nàng ấy biết, nếu không muốn Ô gia trại gặp phải kết cục như Hỗ gia trang thì hãy nghe ta, chỉ cần lui lại một bước trời cao biển rộng, ta cam đoan trong vòng 1 năm sẽ giúp nàng ấy hủy diệt đám Lương Sơn ác tặc, để cho chính tay nàng băm xác bọn hắn thành vạn đoạn.
Đối với Hỗ Dung, Đỗ Anh Vũ là thật lòng thương tiếc hoàn cảnh của nàng ta, giữa hai người xem như cũng có nhân duyên quen biết một hồi, lời cần nói hắn đã nói hết, còn lại thì mặc kệ nàng ta lựa chọn.
Là sống hay là chết, Đỗ Anh Vũ để tự Hổ Tam Nương lựa chọn, mặc kệ là gì hắn cũng sẽ tôn trọng quyết định của nàng.
Lời của họ Đỗ nhẹ như sương khói, cộng với bộ dạng non trẻ khiến nó giống như một với nói đùa viển vông thơ trẻ, thế nhưng Lý Sư Sư biết thiếu niên này là ai, biết hắn lúc còn non nớt hơn nữa đã từng làm cái gì, tự nhiên nàng sẽ không coi nhẹ, trầm ngâm một lát rồi nàng khẽ nhu nhu gật đầu.
Khoảng nửa canh giờ sau, ánh đèn bên trong thư phòng tắt ngúm, Đỗ Anh Vũ cùng Lý Sư Sư người trước người sau lén lút bước ra khỏi thư phòng như thể vừa mới làm chuyện gì đó mờ ám, Đỗ Anh Vũ quay đầu nhìn thoáng qua chỗ nàng, cười mỉm nói:
- Từ Đại Việt đến Biện Kinh xa xôi ngàn dặm, Ô gia trại lần này không biết có thể cứu viện kịp thời hay không, thế nhưng vẫn là nên thử một chút, còn lại...haizzz, tuỳ thuộc mệnh trời đi!
Lý Sư Sư thoáng động dung, khe khẽ gật đầu một cái, nàng lần nữa thể hiện bản lĩnh khinh công của mình, nhẹ nhấc người một cái liền băng tường vượt nóc rời đi, Đỗ Anh Vũ đứng tại cửa viện, chắp tay sau lưng nhìn theo mông đít của nàng biến mất trong, không biết là đang liên tưởng tới cái gì trong đầu.
Thông qua Lý Sư Sư, Đỗ Anh Vũ có thể nắm bắt được một chút thông tin về Lương Sơn cũng như tình hình phương Bắc.
Đương nhiên nó chỉ mang giá trị tham khảo, Đỗ Anh Vũ không thể đặt trọn niềm tin trăm phần trăm vào lời nói của nàng.
Mặc kệ Độc Long Cương Lý gia có là quân bài ẩn mà Lý Kế Nguyên năm xưa cắm tại phương Bắc thì các người con của lão Lý cũng không phải công cụ người mặc cho Đỗ Anh Vũ tùy tiện sử dụng, hắn hiểu rõ điều này.
Là người tất sẽ có Lý tưởng riêng, sẽ có tư tâm, chỉ khi còn chung một mục đích thì mới có thể làm việc cùng nhau.
Đỗ Anh Vũ cùng Lý Ứng lẫn Lý Sư Sư mặc kệ có quan hệ thế nào thì cho đến thời điểm hiện tại, hắn vẫn không nắm rõ ràng ý muốn thực sự của đôi huynh muội này, mọi thứ tốt nhất chỉ dừng tại mức độ hợp tác, quân tử chi giao nhạt như nước...
Còn cái thứ gọi là hậu nhân của Tàn Hồng Doanh tất sẽ nghe lời thiếu chủ răm rắp, tuyệt đối trung thành?
Ha ha, lừa gạt ai vậy?!
“Uhm?!”
“Mà Lý Sư Sư cô nàng này thể chất nhìn thoáng qua thì thuộc dạng mình hạc sương mai, yểu điệu mĩ nữ...”
“Vậy tại sao bàn toạ của nàng lại có thể lớn đến như vậy được nhỉ?”
“Lớn như vậy mà lại không hề ảnh hưởng đến thân pháp?! Thật sự là phi lô gích!!”
Khụ khụ!!
Đang mãi miên man suy nghĩ về vấn đế tương quan giữa trọng lượng với võ học, chợt bên cạnh họ Đỗ phát ra một tiếng hắng giọng làm y giật bắn cả mình.
Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn sang, chẳng hiểu Quách Ngọc Như đã đứng đó từ bao giờ, khuôn dung xinh đẹp cười như không cười, nói:
- Người ta đã sớm đi khuất rồi, sao vậy? Không nỡ nàng ta sao?
Ách!
Thanh âm nữ nhân mềm mại như lụa, thế nhưng bên trong tuyệt không có một tia cảm xúc nào cả, ánh mắt Quách Ngọc Như híp lại, dùng ánh nhìn phán xét nhìn hắn chằm chằm, thong thả không vội giục giã, chờ Đỗ Anh Vũ tự hướng nàng giải thích.
Đỗ Anh Vũ thì tiếp tục giả ngu, xoa xoa ngực nhỏ, làm bộ hốt hoảng giật mình nói:
- Cô cô, người cầm tinh con mèo sao? Làm sao đi mà không phát ra tiếng động hay vậy?!
Quách Ngọc Như vẫn một mực nhìn hắn không thả, tiếu dung cũng không có đổi qua, nhẹ nhàng nói:
- Là do ngươi quá mức tập trung vào thứ khác mà không chú ý đến ta thôi!
Nói thật thì họ Quách nàng đã xuất hiện từ lâu, ngay từ khi cảm nhận được khí tức của Lý Sư Sư thì nàng đã âm thầm xuất hiện, chỉ là một mực không có hiện thân mà thôi.
Toàn bộ hội thoại lén lút giữa hai người Quách Ngọc Như cũng nghe thấy hết thẩy, có chỗ hiểu, có chỗ không, thế nhưng nàng vẫn muốn Đỗ Anh Vũ chủ động nói ra ý đồ của hắn.
Đỗ tiểu tử le lưỡi, cũng không muốn cùng nàng tiếp tục đấu võ mồm, giống như một đứa trẻ ương ạch tiếp tục giả ngu.
Quách Ngọc Như nhìn hắn một hồi lâu, thở dài, cũng không chủ động dò hỏi nữa, nàng chỉ đơn giản nói:
- Tiệc tối sắp bắt đầu, ngươi cũng nên sớm đi ra đi, đừng để mọi người chờ lâu!
Đỗ Anh Vũ nhoẻn cười, bất ngờ lắc đầu, nói:
- Cô cô ngài tạm thời giúp ta chủ trì một chút, ta có chút việc muốn chuẩn bị, rất nhanh liền quay lại...
- Nhất định phải là hiện tại sao? Không thể chờ đợi được sao? - Quách Ngọc Như liền hỏi:
Đỗ Anh Vũ lắc đầu, Quách tài nữ nhìn biểu lộ của hắn có điểm gấp gáp, thái độ dấu dấu diếm diếm thì có chút không thoải mái.
Ngay cả ta... ngươi cũng không thể tin tưởng được sao?
Nghĩ nghĩ một hồi, nữ nhân thoảng thở dài, sau cũng quay người rời đi.
Đứng tại phía sau lưng nàng, Đỗ Anh Vũ thái độ lập tức thay đổi, sắc mặt hơi đanh lại nhưng lại rất nhanh giãn ra, đáy lòng cũng có chút thở dài, thầm nhủ:
- Cô cô, nén lòng một chút, đợi sắp đặt mọi chuyện xong xuôi thì... sẽ thật lòng giải đáp cho ngài!
Đỗ Anh Vũ trong lòng độc thoại một hồi rồi cũng quay đầu rời đi, một mạch chạy ra hậu viện, theo lối cửa sau chuồn đi mất.
...
Tại hậu viện có chuẩn bị sẵn một toa xe ngựa, vừa thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện, gã phu xe đẩy lên cái nón rơm che mặt, khẽ hô:
- Công tử! Ta ở đây!
Đỗ Anh Vũ nhìn tên xa phu, thật sự đã lâu không gặp lại cái bộ dạng này, miệng khẽ cười nói:
- Lão Trần, thời gian qua thật khổ cho ngươi!
Người chờ Đỗ Anh Vũ không phải ai khác chính là Trần Kình, chủ tớ hai người tính ra cũng đã gần hai năm không có gặp mặt, lần này Trần Kình là nhận lệnh lén của họ Đỗ lút trở lại.
Trần Kình hai năm này sinh hoạt tại Quan Lạn Đảo, tại đó lấy cớ giúp Đỗ công tử xây dựng cơ sở hạ tầng của Vân Đồn Trang, thế nhưng mục đích chính là Đỗ Anh Vũ muốn phủi bụi tên thuộc hạ này.
Cái này thì phải nói từ ngày Bệ Hạ biết Đỗ Anh Vũ tại Đông Hải làm cái gì, công thành đoạt đất ra sao thì người đã có sự bố trí.
Không chỉ mình Đỗ Anh Vũ mà tất cả những người liên quan đến họ Đỗ đều sẽ bị người lén lút theo dõi, chỉ có Trần Kình đã được Đỗ Anh Vũ sớm một bước cho ra đảo mới tránh được tai mắt của lão Nội Thị, thuận lợi giúp họ Đỗ làm việc.
Không có cách, rút kinh nghiệm lần trước, Đỗ Anh Vũ càng phải thận trọng làm việc.
Đỗ tiểu tử hướng lão Trần gật gù rồi xoay người nhảy tót lên xe, Trần Kình hiểu ý đánh xe rời đi.
Lão Trần lúc này có điểm hoài niệm ngày trước, ngoái đầu vào trong xe nói:
- Công tử, hiện tại chúng ta không bị người theo dõi sao?
Đỗ Anh Vũ nhắm mắt, vận dụng thần thức quen một đợt, cảm thấy không có người mới khẽ gật đầu đáp:
- Không có người, an tâm đi...
Từ sau lần trước rời đi kinh thành, tâm cảnh của Đỗ Anh Vũ càng lúc càng mở rộng, thần thức có thể so với cao thủ Tông Sư Tam Phách Cảnh, thế nên trừ khi lão Nội Thị có thể mang cao thủ từ Tứ Phách đổ lên theo dõi hắn, còn không thì đừng mơ đến chuyện che dấu.
Tứ Phách Cảnh có thể xem như Cảnh Giới Tông Sư Trung kì, thiện hạ hiếm thấy, ngoại trừ lão sư phụ Dương Không Lộ của hắn ra thì Đỗ Anh Vũ chỉ mới biết có bốn người đạt được là bản thân Lão Nội Thị, Thần Tăng Nguyễn Minh Không, thần bí Thư Viện Thủ Các Lão cùng Huyền Chân lão đạo.
Thoả thoả Đại Việt tứ đại cao thủ, Đỗ Anh Vũ không tin những đại nhân vật Đức cao vọng trọng như thế sẽ ngồi xổm tại nơi này chỉ để theo dõi hắn
Thế nên hắn lúc này đã có thể tự tin triệu tập Trần Kình trở lại giao phó nhiệm vụ.
Trần Kình một bên đánh xe, một bên thống báo:
- Công tử, lão Lục hắn có tin tức...
Đỗ Anh Vũ ồ lên một tiếng, nhoẻn cười:
- Nghe thái độ của ngươi... hẳn là tin mừng đi!
...
Mời đọc , truyện cổ điển tiên hiệp hay, chuẩn phàm nhân tu tiên.