- Nghe thái độ của ngươi... hẳn là tin mừng đi?! - Đỗ công tử nhoẻn cười hỏi;
Lão Trần khà khà cười, gật gù đáp:
- Không sai, chúng ta mài hai năm nhuệ khí của bọn hắn, hiện tại Quỳnh Châu đám người cũng có kẻ bị lắc lư, Độc Cô thị bản ý cũng lung lay rồi, thế nhưng...
- Ồ! Nhưng sao? - Thấy tên thuộc hạ đột ngột ợm ừ, Đỗ Anh Vũ hắn liền gặng hỏi:
Trần Kình thành thành thật thật đáp:
- Độc Cô thị bọn hắn nói... giết quan phạm thượng bọn hắn không dám làm, nhưng nếu công tử chủ động ra tay, bọn hắn ngược lại sẽ lựa chọn sống chết mặc bay, thậm chí còn có thể nho nhỏ trợ lực!
- Con mẹ nó! Đám này muốn không công hưởng lộc sao? Nghĩ khá lắm! - Đỗ Anh Vũ bật cười, nén không nổi chửi tục một câu
Quỳnh Châu đảo xét theo hiện đại chính là đảo Hải Nam, đảo này rộng lớn vô cùng, xem như là một châu độc lập của Tống quốc, tại nơi này các mỏ sắt nhiều vô kể, Đỗ Anh Vũ sớm đã thèm thuồng từ lâu, hơn thế nữa kế hoạch Vành Đai Trên Biển của hắn sớm đã gom cả Quỳnh Châu vào trong đó, vậy nên nơi này Đỗ Anh Vũ hắn nhất định phải có được.
Mặc dù Đỗ Anh Vũ rất muốn chiếm lấy Quỳnh Châu, thế nhưng rõ ràng việc động binh đao không phải là thượng sách, Đảo Quỳnh Châu vốn một nơi lưu đày của nhà Tống, binh mã bố trí tại nơi này tương đối đông đảo, quân đội của Đỗ Anh Vũ bố trí tại Đông Hải cũng không phải quá nhiều, muốn dùng vũ lực cướp đoạt trừ khi dốc hết sức, chấp nhận trả giá thảm trọng mới ăn thua, còn không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tất nhiên hắn có thể giống như trước mượn ngoại lực trợ giúp một phen, thế nhưng hiện tại hắn có thể mượn của ai bây giờ?
Mượn Tráng Quân?
Ha ha, đừng nghĩ, đối với bọn hắn nơi này là miếng gân gà, Nguỵ Bàng không phải kẻ ngu, chắc chắn sẽ không chấp nhận không công giúp đỡ, hơn nữa nhờ một đám Sơn Tộc ra biển đánh nhau rõ ràng là không khôn ngoan.
Tìm Bệ Hạ sao?
Không nói đến vấn đề Bệ Hạ có thể tại chỗ đánh chết hắn hay không, thế nhưng giả sử Bệ Hạ thật có hứng thú thì Đỗ Anh Vũ hắn còn có thể sơ múi được cái gì nữa?!
Hắn trước có đó thể thoải mái buông ra Khâm Liêm cho Bệ Hạ, đơn giản vì bên trong kế hoạch của hắn còn có Quỳnh Châu là vật thay thế, thế nên lần này hắn không thể tiếp tục nhường.
Đỗ Anh Vũ thầm nhủ!
Mặc kệ Bệ Hạ có thẻ móc ra thêm được 3 Lý An Bình bó lại một chỗ ném cho hắn, Đỗ Anh Vũ hắn một tấc cũng không thể nhường!
Nói tóm lại là đánh không có lời, lợi dụ mới là tốt nhất, đám trên đó nếu không biết điều, vậy thì tiếp tục phong tỏa bọn hắn thêm đôi ba năm, Đỗ công tử hắn không vội nhất thời.
Đỗ Anh Vũ day day sống mũi, lạnh nhạt nói:
- Nói với Trần Lục bảo lại với Độc Cô thị rằng, đây là cơ hội bản công tử cho bọn hắn, không phải thỏa thuận làm ăn, là Độc Cô thị bọn hắn cần bản công tử chứ không phải ngược lại, chúng ta tiếp tục phong tỏa cửa biển, tiếp tục mài, bản công tử muốn xem không có tiếp tế từ Tống quốc, bọn hắn có thể trụ được thêm bao lâu được nữa!
- Rõ, thưa công tử!
Cuộc đối thoại ngắn ngủi chấm dứt, Đỗ Anh Vũ ngồi trong xe nhắm mắt định thần, bộ dạng không có ý muốn tiếp tục nói chuyện, Trần Kình thấy vậy cũng không có nhiều lời thêm nữa, tập trung vào việc đánh xe.
“Hai năm không gặp, công tử... thay đổi thật nhiều?” Lão Trần len lén liếc vào trong xe một chút, trong lòng thầm nghĩ.
Đỗ Anh Vũ ngày xưa lúc rảnh rỗi có thể cùng thuộc hạ hi hi ha ha, vui vẻ tám đủ chuyện trên đời, thế nhưng thiếu niên 12-13 trong xe kia dường như không còn là kẻ thích nhiều lời như trước nữa.
Lão Trần nhìn Đỗ Anh Vũ lớn lên, hiện tại đột nhiên có điểm lạ lẫm.
Bất chi bất giác, không biết công tử là thay đổi từ lúc nào?
Có lẽ...
Là từ lúc Công Đàm rời đi đi?!
Trần Kình tự hỏi rồi cũng tự đáp, lắc đầu cười khổ, chẳng mấy chốc hắn đã mang Đỗ Anh Vũ đến trung tâm của Yên Hưng thành.
- Công tử, đến nơi rồi?!
Xe ngựa đỗ lại, lão Trần kéo xuống cái mũ rơm, ngoái đầu thông báo, Đỗ Anh Vũ nghe xong từ từ mở mắt, chân ngắn tiểu công tử nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn cao lớn vĩ ngạn Nghênh Phượng Các hiện ra trước mắt.
Vừa thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện, hai tên lão binh mặc trên thân trang phục bảo vệ xuất hiện, cẩn trọng chắp tay vấn:
- Công tử...
Đỗ Anh Vũ vẫn một mực ngẩng đầu nhìn lên gian phòng cao nhất của toà lâu các, bình thường bỏ không, này treo đèn báo hiệu có khách nhân đến, hắn nhàn nhạt hỏi thăm:
- Khách của ta đã tới rồi sao?
- Vâng thưa công tử, dựa theo dặn dò của công tử chúng ta đã mang khách nhân lên Thượng Lầu.
- Tốt, dẫn ta đi lên!
...
Quay trở lại bữa tiệc, nhóm của Tô Hiến Thành là những người đến đầu tiên, sau thì rất nhanh những người khác cũng lục đục chạy tới.
Phạm Thiết Hổ cùng vợ hắn A Lam ăn vận đơn giản song hành chạy đến, họ Phạm tự nhiều cùng đám Phí Công Tín khoác vai bá cổ vui vẻ chuyện trò, lựa chọn chỗ ngồi bên phải, A Lam nép mình ngồi đó, so với A Hổ tự tin phóng khoáng thì nàng ngược lại lại có phần nhút nhát thấp thỏm.
Phí Công Tín nhìn thấy A Hổ đã cưới vợ liền có mấy phần mất mát, nói như vậy tại Yên Hưng lúc này chưa có mảnh tình vắt vai chỉ còn hắn cùng Hoàng mập mạp mà thôi.
“Mẹ kiếp, đến cả một thẳng nhãi con như Đỗ Anh Vũ tám tuổi còn đã nạp thiếp, tại sao anh tư uy vũ như Phí gia ta vẫn là hàng ế, tại sao? Tại sao?!!” Phí Công Tín âu sầu ủ rũ nghĩ thầm trong lòng:
Nghĩ đến đây, hắn trìu mến liếc sang chỗ Hoàng Nghĩa Hiền, từ tên đạo sĩ dỏm tìm lại một chút an ủi, cười như kẻ ngốc.
Hoàng Nghĩa Hiền không hiểu chuyện gì, đột nhiên nhìn nụ cười của Phí Công Tín dành cho mình thì chính là toàn thân không thoải mái, không tự chủ ngồi nhích ra xa tên này một chút.
Sau đó khoảng một nén hương, Lưu Văn Tiến cùng gã to xác Nông Chí Cường cũng đi tới, gã Hải tặc họ Lưu ngày nào hiện tại xưa đây bằng nay, sau hai năm cống hiến cho họ Đỗ cuối cùng cũng ngoi lên được vị trí Cục trưởng cục Cảnh Vệ, chịu trách nhiệm trị an tại Yên Hưng thành.
Họ Lưu chủ động hướng mọi người chắp tay, vấn an một chút rồi tìm một chỗ ngồi xuống, Nông Chí Cường con hàng này thì càng trực tiếp ngồi, gần như không quan tâm ai với ai.
Họ Nông ban đầu được sắp xếp trong đội cận vệ của Đỗ Anh Vũ do Trần Kình quản, sau này Trần Kình phải chuyển ra thủ tại đảo Quan Lạn, gần như chẳng ai có đủ khả năng quản hắn nữa trừ Đỗ Anh Vũ, thế là Đỗ tiểu tử cảm thấy tên này quá nhàn, mà cổ nhân nói nhàn cư vi bất thiện, để hắn suốt ngày ăn ăn uống uống rồi tìm người đánh lộn liền không tốt, vậy nên đầu năm nay Đỗ Anh Vũ quyết định ném Nông Chí Cường đến Cục cảnh vệ của họ Lưu, xem như cho hắn một công việc đường hoàng.
Tại tên bàn tiệc, Lưu Văn Tiến cùng Nông Chí Cường ngồi tại một góc, ngoài trừ cùng Phạm Thiết Hổ thỉnh thoảng nói chuyện ra thì cũng rất ít cùng những người còn lại giao lưu.
Ngay sau đó ít phút, Vi Oánh Phi bộ dạng ngái ngủ xúng xính áo quần chạy tới, nàng hôm nay lựa chọn một bộ váy Phượng lấy màu đỏ là chủ đạo, nhìn hệt như cô dâu xuất giá nửa đường quay xe đến nơi này ăn tiệc, Vi thị liếc qua một đám nam nhân đang ngồi bên dưới rồi không nói một lời đi thẳng tới ngồi bên cạnh Đoàn Thiên Hương, tại Yên Hưng thì Đoàn thị cùng nàng có quan hệ tốt nhất, cả hai rảnh rỗi thường xuyên tán nhảm đủ chuyện đông tây.
Nhìn qua chỗ Tô thư sinh, sau lại nhìn anh Đoàn Thiên Hương, Vi thị trực tiếp không cho mặt mũi nói:
- A Hương, tướng công nhà ngươi có chút gầy, cái này làm sao tốt, nam nhân là nên cường tráng một chút, vậy mới phục thị được nữ nhân chúng ta chứ?
Tô Hiến Thành bất ngờ bị người đâm, trợn tròn mắt nhìn, không biết nói gì, Đoàn Thiên Hương thì đỏ mặt tía tai, huých vai Vi Oánh Phi một cái, nhỏ giọng nói:
- Vi tỷ... Chúng ta còn chưa có thành thân đâu...
À, kỳ thực trên bàn còn một người nữa, Cao Tùng hắn cũng đã sớm tới, còn tới lúc nào thì chẳng ai để ý.
Tên này hắn chính là thuộc dạng người vô hình trong đám đông, ném vào một đám người liền mắt tăm mất tích, không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, Đỗ Anh Vũ ban đầu còn cảm thấy tên này có thiên phú dị bẩm đi làm sát thủ nữa cơ.
Cao Tùng tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống, gần như thụ động không cùng người giao lưu, tên này mấy năm nay vùi đầu vào nghiên cứu sáng tạo, càng ngày càng trở nên quái gở, có thể nói từ lúc Quách Vân rời đi, họ Cao giống như một người tự kỷ, Đỗ Anh Vũ biết, thế nhưng cũng chẳng có cách nào giúp hắn.
Bàn tròn mỗi lúc một đông đảo, chủ tọa thì vẫn chưa thấy đâu, lúc này từ phía hậu viện, Quách Ngọc Như dắt tay Tô Mạc Ly từ phía xa đi tới, nàng vừa xuất hiện thì mọi người liền ngưng lại trò chuyện, đồng thời nhìn lên khẽ hô:
- Quách tế tửu!
Suốt thời gian tại Yên Hưng, không biết từ lúc nào Quách Ngọc Như đã để lại trong lòng người khác một loại uy vọng khó diễn tả, trên lý thuyết thì Tô Hiến Thành mới là nhân vật số hai tại Yên Hưng, thế nhưng thực tế địa vị cùng trách nhiệm của Quách Ngọc Như cùng Tô Hiến Thành là tương đồng, chưa kể việc nàng xuất thanh danh môn khiến người khác luôn có cảm giác kém nàng ta một đầu, mặc kệ nàng chỉ là một phận nữ nhân.
Quách thị liếc nhìn qua đám người đang ngồi, nhận ra tất cả đều ra người nhà, Mizukune cùng Phương Thiên Hoa thì giống như dự đoán của Đỗ Anh Vũ, đều cho người chạy tới cáo lỗi không thể tới.
Khoan thai bước tới bàn tiệc, nàng mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi rồi quay sang nói nhỏ điều gì đó cho mấy tên hạ nhân, cuối cùng mới trang nhã tiến vào chỗ ngồi.
Vị trí Quách Ngọc Như ngồi xuống tại bên trái bàn tròn, ngồi bên cạnh Tô Hiến Thành, cách chủ tọa chính giữa đúng một cái ghế ngồi, mà ngồi tại chỗ trống này không ai khác ngoài tiểu la lỵ A Ly đang mặt mày ngơ ngác.
Tô Hiến Thành thấy Quách Ngọc Như ngồi xuống liền thấp giọng hỏi:
- Quách Tế Tửu, sứ quân đi đâu?
Quách Ngọc Như nhẹ giọng đáp:
- Sứ quân có chút việc, hắn sẽ đến sau, chúng ta cứ dùng bữa trước, không cần phải đợi hắn!
- Vậy sao?
Tô Hiến Thành nhíu mày thầm nghĩ, trong lòng dấy lên một trận suy tư phức tạp.
...
Mời đọc , truyện cổ điển tiên hiệp hay, chuẩn phàm nhân tu tiên.
Lão Trần khà khà cười, gật gù đáp:
- Không sai, chúng ta mài hai năm nhuệ khí của bọn hắn, hiện tại Quỳnh Châu đám người cũng có kẻ bị lắc lư, Độc Cô thị bản ý cũng lung lay rồi, thế nhưng...
- Ồ! Nhưng sao? - Thấy tên thuộc hạ đột ngột ợm ừ, Đỗ Anh Vũ hắn liền gặng hỏi:
Trần Kình thành thành thật thật đáp:
- Độc Cô thị bọn hắn nói... giết quan phạm thượng bọn hắn không dám làm, nhưng nếu công tử chủ động ra tay, bọn hắn ngược lại sẽ lựa chọn sống chết mặc bay, thậm chí còn có thể nho nhỏ trợ lực!
- Con mẹ nó! Đám này muốn không công hưởng lộc sao? Nghĩ khá lắm! - Đỗ Anh Vũ bật cười, nén không nổi chửi tục một câu
Quỳnh Châu đảo xét theo hiện đại chính là đảo Hải Nam, đảo này rộng lớn vô cùng, xem như là một châu độc lập của Tống quốc, tại nơi này các mỏ sắt nhiều vô kể, Đỗ Anh Vũ sớm đã thèm thuồng từ lâu, hơn thế nữa kế hoạch Vành Đai Trên Biển của hắn sớm đã gom cả Quỳnh Châu vào trong đó, vậy nên nơi này Đỗ Anh Vũ hắn nhất định phải có được.
Mặc dù Đỗ Anh Vũ rất muốn chiếm lấy Quỳnh Châu, thế nhưng rõ ràng việc động binh đao không phải là thượng sách, Đảo Quỳnh Châu vốn một nơi lưu đày của nhà Tống, binh mã bố trí tại nơi này tương đối đông đảo, quân đội của Đỗ Anh Vũ bố trí tại Đông Hải cũng không phải quá nhiều, muốn dùng vũ lực cướp đoạt trừ khi dốc hết sức, chấp nhận trả giá thảm trọng mới ăn thua, còn không nghĩ cũng đừng nghĩ.
Tất nhiên hắn có thể giống như trước mượn ngoại lực trợ giúp một phen, thế nhưng hiện tại hắn có thể mượn của ai bây giờ?
Mượn Tráng Quân?
Ha ha, đừng nghĩ, đối với bọn hắn nơi này là miếng gân gà, Nguỵ Bàng không phải kẻ ngu, chắc chắn sẽ không chấp nhận không công giúp đỡ, hơn nữa nhờ một đám Sơn Tộc ra biển đánh nhau rõ ràng là không khôn ngoan.
Tìm Bệ Hạ sao?
Không nói đến vấn đề Bệ Hạ có thể tại chỗ đánh chết hắn hay không, thế nhưng giả sử Bệ Hạ thật có hứng thú thì Đỗ Anh Vũ hắn còn có thể sơ múi được cái gì nữa?!
Hắn trước có đó thể thoải mái buông ra Khâm Liêm cho Bệ Hạ, đơn giản vì bên trong kế hoạch của hắn còn có Quỳnh Châu là vật thay thế, thế nên lần này hắn không thể tiếp tục nhường.
Đỗ Anh Vũ thầm nhủ!
Mặc kệ Bệ Hạ có thẻ móc ra thêm được 3 Lý An Bình bó lại một chỗ ném cho hắn, Đỗ Anh Vũ hắn một tấc cũng không thể nhường!
Nói tóm lại là đánh không có lời, lợi dụ mới là tốt nhất, đám trên đó nếu không biết điều, vậy thì tiếp tục phong tỏa bọn hắn thêm đôi ba năm, Đỗ công tử hắn không vội nhất thời.
Đỗ Anh Vũ day day sống mũi, lạnh nhạt nói:
- Nói với Trần Lục bảo lại với Độc Cô thị rằng, đây là cơ hội bản công tử cho bọn hắn, không phải thỏa thuận làm ăn, là Độc Cô thị bọn hắn cần bản công tử chứ không phải ngược lại, chúng ta tiếp tục phong tỏa cửa biển, tiếp tục mài, bản công tử muốn xem không có tiếp tế từ Tống quốc, bọn hắn có thể trụ được thêm bao lâu được nữa!
- Rõ, thưa công tử!
Cuộc đối thoại ngắn ngủi chấm dứt, Đỗ Anh Vũ ngồi trong xe nhắm mắt định thần, bộ dạng không có ý muốn tiếp tục nói chuyện, Trần Kình thấy vậy cũng không có nhiều lời thêm nữa, tập trung vào việc đánh xe.
“Hai năm không gặp, công tử... thay đổi thật nhiều?” Lão Trần len lén liếc vào trong xe một chút, trong lòng thầm nghĩ.
Đỗ Anh Vũ ngày xưa lúc rảnh rỗi có thể cùng thuộc hạ hi hi ha ha, vui vẻ tám đủ chuyện trên đời, thế nhưng thiếu niên 12-13 trong xe kia dường như không còn là kẻ thích nhiều lời như trước nữa.
Lão Trần nhìn Đỗ Anh Vũ lớn lên, hiện tại đột nhiên có điểm lạ lẫm.
Bất chi bất giác, không biết công tử là thay đổi từ lúc nào?
Có lẽ...
Là từ lúc Công Đàm rời đi đi?!
Trần Kình tự hỏi rồi cũng tự đáp, lắc đầu cười khổ, chẳng mấy chốc hắn đã mang Đỗ Anh Vũ đến trung tâm của Yên Hưng thành.
- Công tử, đến nơi rồi?!
Xe ngựa đỗ lại, lão Trần kéo xuống cái mũ rơm, ngoái đầu thông báo, Đỗ Anh Vũ nghe xong từ từ mở mắt, chân ngắn tiểu công tử nhảy xuống xe, ngẩng đầu nhìn cao lớn vĩ ngạn Nghênh Phượng Các hiện ra trước mắt.
Vừa thấy Đỗ Anh Vũ xuất hiện, hai tên lão binh mặc trên thân trang phục bảo vệ xuất hiện, cẩn trọng chắp tay vấn:
- Công tử...
Đỗ Anh Vũ vẫn một mực ngẩng đầu nhìn lên gian phòng cao nhất của toà lâu các, bình thường bỏ không, này treo đèn báo hiệu có khách nhân đến, hắn nhàn nhạt hỏi thăm:
- Khách của ta đã tới rồi sao?
- Vâng thưa công tử, dựa theo dặn dò của công tử chúng ta đã mang khách nhân lên Thượng Lầu.
- Tốt, dẫn ta đi lên!
...
Quay trở lại bữa tiệc, nhóm của Tô Hiến Thành là những người đến đầu tiên, sau thì rất nhanh những người khác cũng lục đục chạy tới.
Phạm Thiết Hổ cùng vợ hắn A Lam ăn vận đơn giản song hành chạy đến, họ Phạm tự nhiều cùng đám Phí Công Tín khoác vai bá cổ vui vẻ chuyện trò, lựa chọn chỗ ngồi bên phải, A Lam nép mình ngồi đó, so với A Hổ tự tin phóng khoáng thì nàng ngược lại lại có phần nhút nhát thấp thỏm.
Phí Công Tín nhìn thấy A Hổ đã cưới vợ liền có mấy phần mất mát, nói như vậy tại Yên Hưng lúc này chưa có mảnh tình vắt vai chỉ còn hắn cùng Hoàng mập mạp mà thôi.
“Mẹ kiếp, đến cả một thẳng nhãi con như Đỗ Anh Vũ tám tuổi còn đã nạp thiếp, tại sao anh tư uy vũ như Phí gia ta vẫn là hàng ế, tại sao? Tại sao?!!” Phí Công Tín âu sầu ủ rũ nghĩ thầm trong lòng:
Nghĩ đến đây, hắn trìu mến liếc sang chỗ Hoàng Nghĩa Hiền, từ tên đạo sĩ dỏm tìm lại một chút an ủi, cười như kẻ ngốc.
Hoàng Nghĩa Hiền không hiểu chuyện gì, đột nhiên nhìn nụ cười của Phí Công Tín dành cho mình thì chính là toàn thân không thoải mái, không tự chủ ngồi nhích ra xa tên này một chút.
Sau đó khoảng một nén hương, Lưu Văn Tiến cùng gã to xác Nông Chí Cường cũng đi tới, gã Hải tặc họ Lưu ngày nào hiện tại xưa đây bằng nay, sau hai năm cống hiến cho họ Đỗ cuối cùng cũng ngoi lên được vị trí Cục trưởng cục Cảnh Vệ, chịu trách nhiệm trị an tại Yên Hưng thành.
Họ Lưu chủ động hướng mọi người chắp tay, vấn an một chút rồi tìm một chỗ ngồi xuống, Nông Chí Cường con hàng này thì càng trực tiếp ngồi, gần như không quan tâm ai với ai.
Họ Nông ban đầu được sắp xếp trong đội cận vệ của Đỗ Anh Vũ do Trần Kình quản, sau này Trần Kình phải chuyển ra thủ tại đảo Quan Lạn, gần như chẳng ai có đủ khả năng quản hắn nữa trừ Đỗ Anh Vũ, thế là Đỗ tiểu tử cảm thấy tên này quá nhàn, mà cổ nhân nói nhàn cư vi bất thiện, để hắn suốt ngày ăn ăn uống uống rồi tìm người đánh lộn liền không tốt, vậy nên đầu năm nay Đỗ Anh Vũ quyết định ném Nông Chí Cường đến Cục cảnh vệ của họ Lưu, xem như cho hắn một công việc đường hoàng.
Tại tên bàn tiệc, Lưu Văn Tiến cùng Nông Chí Cường ngồi tại một góc, ngoài trừ cùng Phạm Thiết Hổ thỉnh thoảng nói chuyện ra thì cũng rất ít cùng những người còn lại giao lưu.
Ngay sau đó ít phút, Vi Oánh Phi bộ dạng ngái ngủ xúng xính áo quần chạy tới, nàng hôm nay lựa chọn một bộ váy Phượng lấy màu đỏ là chủ đạo, nhìn hệt như cô dâu xuất giá nửa đường quay xe đến nơi này ăn tiệc, Vi thị liếc qua một đám nam nhân đang ngồi bên dưới rồi không nói một lời đi thẳng tới ngồi bên cạnh Đoàn Thiên Hương, tại Yên Hưng thì Đoàn thị cùng nàng có quan hệ tốt nhất, cả hai rảnh rỗi thường xuyên tán nhảm đủ chuyện đông tây.
Nhìn qua chỗ Tô thư sinh, sau lại nhìn anh Đoàn Thiên Hương, Vi thị trực tiếp không cho mặt mũi nói:
- A Hương, tướng công nhà ngươi có chút gầy, cái này làm sao tốt, nam nhân là nên cường tráng một chút, vậy mới phục thị được nữ nhân chúng ta chứ?
Tô Hiến Thành bất ngờ bị người đâm, trợn tròn mắt nhìn, không biết nói gì, Đoàn Thiên Hương thì đỏ mặt tía tai, huých vai Vi Oánh Phi một cái, nhỏ giọng nói:
- Vi tỷ... Chúng ta còn chưa có thành thân đâu...
À, kỳ thực trên bàn còn một người nữa, Cao Tùng hắn cũng đã sớm tới, còn tới lúc nào thì chẳng ai để ý.
Tên này hắn chính là thuộc dạng người vô hình trong đám đông, ném vào một đám người liền mắt tăm mất tích, không ai chú ý đến sự tồn tại của hắn, Đỗ Anh Vũ ban đầu còn cảm thấy tên này có thiên phú dị bẩm đi làm sát thủ nữa cơ.
Cao Tùng tuỳ tiện chọn một chỗ ngồi xuống, gần như thụ động không cùng người giao lưu, tên này mấy năm nay vùi đầu vào nghiên cứu sáng tạo, càng ngày càng trở nên quái gở, có thể nói từ lúc Quách Vân rời đi, họ Cao giống như một người tự kỷ, Đỗ Anh Vũ biết, thế nhưng cũng chẳng có cách nào giúp hắn.
Bàn tròn mỗi lúc một đông đảo, chủ tọa thì vẫn chưa thấy đâu, lúc này từ phía hậu viện, Quách Ngọc Như dắt tay Tô Mạc Ly từ phía xa đi tới, nàng vừa xuất hiện thì mọi người liền ngưng lại trò chuyện, đồng thời nhìn lên khẽ hô:
- Quách tế tửu!
Suốt thời gian tại Yên Hưng, không biết từ lúc nào Quách Ngọc Như đã để lại trong lòng người khác một loại uy vọng khó diễn tả, trên lý thuyết thì Tô Hiến Thành mới là nhân vật số hai tại Yên Hưng, thế nhưng thực tế địa vị cùng trách nhiệm của Quách Ngọc Như cùng Tô Hiến Thành là tương đồng, chưa kể việc nàng xuất thanh danh môn khiến người khác luôn có cảm giác kém nàng ta một đầu, mặc kệ nàng chỉ là một phận nữ nhân.
Quách thị liếc nhìn qua đám người đang ngồi, nhận ra tất cả đều ra người nhà, Mizukune cùng Phương Thiên Hoa thì giống như dự đoán của Đỗ Anh Vũ, đều cho người chạy tới cáo lỗi không thể tới.
Khoan thai bước tới bàn tiệc, nàng mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi rồi quay sang nói nhỏ điều gì đó cho mấy tên hạ nhân, cuối cùng mới trang nhã tiến vào chỗ ngồi.
Vị trí Quách Ngọc Như ngồi xuống tại bên trái bàn tròn, ngồi bên cạnh Tô Hiến Thành, cách chủ tọa chính giữa đúng một cái ghế ngồi, mà ngồi tại chỗ trống này không ai khác ngoài tiểu la lỵ A Ly đang mặt mày ngơ ngác.
Tô Hiến Thành thấy Quách Ngọc Như ngồi xuống liền thấp giọng hỏi:
- Quách Tế Tửu, sứ quân đi đâu?
Quách Ngọc Như nhẹ giọng đáp:
- Sứ quân có chút việc, hắn sẽ đến sau, chúng ta cứ dùng bữa trước, không cần phải đợi hắn!
- Vậy sao?
Tô Hiến Thành nhíu mày thầm nghĩ, trong lòng dấy lên một trận suy tư phức tạp.
...
Mời đọc , truyện cổ điển tiên hiệp hay, chuẩn phàm nhân tu tiên.