Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 42: Xông pha tiền tuyến




Hàn Chấn vừa thấy giọng điệu của cụ Lịch đã biết ông cụ không nổi giận thật, có lẽ vì bọn họ muốn mời cao nhân rời núi cho nên lão thủ trưởng có điều kiện gì muốn nói với ông ấy.

Hàn Chấn cực kỳ biết điều nói: “Lão thủ trưởng, anh có chuyện gì cứ dặn dò em, đảm bảo em sẽ làm được.”

Cụ Lịch khẽ “hừ” một tiếng: “Cậu đừng có nói suông.”

Hàn Chấn cười nói: “Lão thủ trưởng, con người của em anh còn không rõ sao? Chỉ cần một câu của anh, mặc kệ lên núi đao hay là xuống biển lửa, em đều không nói hai lời.”

Cụ Lịch bị Hàn Chấn chọc cười: “Thằng nhóc nhà cậu, cậu đã từng này tuổi rồi mà sao miệng vẫn ngọt thế. Thôi, tôi cũng không nói nhiều với cậu, chúng ta nói chuyện chính đi!”

Hàn Chấn trở nên nghiêm túc: “Anh nói đi!”

Cụ Lịch vào chủ đề chính: “Lịch Mãnh đã nói chuyện bên phía cậu cho tôi nghe, tôi cũng đã lập tức liên lạc với vị cao nhân chế thuốc kia, chứng minh quân đội có ý muốn mời cô bé xuống núi cứu người.”

Hàn Chấn vội vàng hỏi: “Vậy cao nhân kia nói như thế nào?”

Cụ Lịch nghiêm túc nói với ông ấy: “Tiểu Hàn à, cao nhân lòng mang nghĩa lớn, vừa nghe nói mời cô bé ra tiền tuyến cứu người, cô bé đã không nói hai lời mà đồng ý ngay, nhưng quân đội chúng ta cũng không thể bạc đãi cao nhân, dù sao cậu cũng phải cho cao nhân thứ gì đó phòng thân chứ, đúng không?”

Hàn Chấn không đoán được ý của lão thủ trưởng, cảm thấy hơi đau đầu.

Ông ấy dứt khoát hỏi thẳng: “Lão thủ trưởng, anh muốn em sắp xếp cho cao nhân cái gì? Anh cứ nói thẳng là được, chỉ cần cao nhân chịu rời núi, em sẽ hoàn toàn nghe theo anh, nhất định cung cấp đầy đủ cho cao nhân!”

Cụ Lịch ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì tôi nói thẳng, mọi người sắp xếp cho cô bé ấy một chức vụ tự do một chút, nếu được thì cho cô bé ấy một chỗ dựa, không được khống chế tự do của cô bé, càng không thể để người khác ức hiếp cô bé, hiểu chưa?”

Hàn Chấn sửng sốt: “Lão thủ trưởng, anh đang nói giỡn với em hả, cao nhân lợi hại như vậy sao có thể bị người ta ức hiếp chứ?”

Cụ Lịch lạnh lùng hừ một tiếng: “Chuyện này có gì mà không thể, cậu ở tiền tuyến có lẽ không biết, bây giờ người làm xằng làm bậy ở thủ đô rất nhiều, tôi thường hay thấy tận mắt.”

“Tiểu Hàn, tôi nói với cậu, cao nhân không chỉ có kỹ năng chế thuốc lợi hại, cô bé còn có rất nhiều bản lĩnh, cậu nói xem ngộ nhỡ cấp trên của cậu chụp cho cái mũ phong kiến mê tín, đến lúc đó cậu tính làm gì đây?”

Hàn Chấn vừa nghe thấy ông nói vậy là biết ông lo lắng chuyện gì rồi.

Tuy rằng ông ấy đang ở tiền tuyến, nhưng luôn có người mật báo tình hình ở thủ đô cho ông ấy.

Hàn Chấn lập tức hứa hẹn với cụ Lịch: “Lão thủ trưởng, vậy thế này có được không, tụi em cấp cho cao nhân một chức danh bác sĩ cố vấn quân đội, đãi ngộ cấp bậc doanh trưởng, ai cả gan chụp mũ cho cao nhân ở chỗ em, thì phải bước qua xác Hàn Chấn em, anh cảm thấy thế nào?”

Lúc này cụ Lịch mới hài lòng: “Được, vậy cũng tạm được, Tiểu Hàn, cao nhân là do tôi mời xuống núi, nếu cao nhân ở chỗ cậu xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm cậu tính sổ đó.”

Hàn Chấn trả lời không chút do dự: “Không thành vấn đề, có việc gì anh cứ tìm đến em.”

Ông cụ Lịch lại nói: “Được, vậy tôi bảo cao nhân xuất phát vào sáng ngày mai, bên phía cậu nhớ để ý một chút, nếu cao nhân có chuyện gì cậu phải liên lạc với tôi ngay lập tức.”

Sau khi Ông cụ Lịch cúp điện thoại của Hàn Chấn thì nhanh chóng gọi điện thoại đến quân khu, bảo Dung Thanh Du sáng mai đi nhờ máy bay trực thăng bốc xếp và vận chuyển vật tư bay đến quân khu Lịch Mãnh.

Dung Thanh Du có tiên phủ tùy thân, bên trong thứ gì cũng có.

Cô cũng thu dọn một ít đồ thường dùng, rồi lấy hành lý ra để sắp xếp gọn gàng.

Buổi tối lúc ăn cơm, cô nói với người nhà chuyện cô muốn ra tiền tuyến cứu người.

Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân, còn ba anh trai và hai chị dâu đều rất lo lắng, nhưng bọn họ cũng đều có trái tim yêu nước, về chuyện này thì chỉ có thể ủng hộ, không thể phản đối.

Tuy Phó Anh và Phó Thịnh đã ở nhà họ Dung được một thời gian, nhưng Dung Thanh Du vừa đi, chúng đã có cảm giác như không còn người đáng tin cậy.

Đối với việc Dung Thanh Du phải đi, chúng không những không nỡ, mà còn lo lắng có khi nào cô sẽ đi rồi mãi mãi không về nữa hay không?

Dường như Dung Thanh Du biết nỗi lo của chúng, sau khi ăn cơm tối xong, lại tâm sự riêng với hai chị em một chút, an ủi hai đứa nhóc này, rồi đảm bảo cô nhất định sẽ sớm về nhà.

Chờ đến lúc cả nhà đi ngủ, Dung Thanh Du lén lút để lại ở nhà không ít lương thực.

Còn cả các loại thịt khô cô đã làm xong trong tiên phủ tùy thân, thịt sườn khô, cá khô, thịt gà khô, thịt vịt khô, thịt ngỗng khô, thịt thỏ khô, thịt khô và trứng gà, trứng muối, bánh ngọt gì đó cũng lấy ra một đống lớn, chất đầy trong kho ở nhà.

Còn đầy một nhà kho nguyên liệu nấu ăn, có lẽ người trong nhà sẽ đủ ăn đến lúc cô trở về.

Như vậy thì cô đi cũng không cần lo lắng ở nhà sẽ không có thịt ăn.

Sáng sớm hôm sau.

Dung Thanh Du làm xong bữa sáng cho cả nhà, cả gia đình ăn cùng cô xong thì tiễn cô ra cửa.

Tống Huệ Trân không ngừng dặn dò cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, nhất định không thể để mình bị thương, cả nhà họ đều đang chờ cô về.

Dung Thanh Du cũng đảm bảo lần nữa, nhất định cô sẽ trở về an toàn, dặn dò họ đừng lo lắng.

Sau khi bịn rịn chia tay với người nhà, Dung Thanh Du ngồi trên chiếc xe Jeep của ông cụ Lịch, được ông cụ Lịch tự mình hộ tống cô đến sân bay quân dụng.

Ông cụ Lịch tận mắt nhìn thấy Dung Thanh Du bước lên phi cơ, lại nhìn phi cơ từ từ bay lên bầu trời, bay về hướng thằng cháu cả Lịch Mãnh đang ở, lúc này ông cụ mới quay người lên xe.

Về lại thôn, ông cụ Lịch lại đến đại đội gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Hàn Chấn, sáng nay cao nhân đã lên máy bay bay qua đó, có lẽ khoảng vài tiếng sau là tới, bảo ông ấy chờ đón người.

Ông cụ Lịch lại dặn dò Hàn Chấn lần cuối cùng, nhất định phải tiếp đón cao nhân thật tốt, không được để cao nhân chịu uất ức, nếu không ông cụ nhất định sẽ tính sổ với ông ấy.

Hàn Chấn lại bảo đảm lần nữa, tuyệt đối sẽ không để cao nhân chịu uất ức.

Sau khi cúp điện thoại, Hàn Chấn định cho người đi tìm Lịch Mãnh đến, rồi đột nhiên nhớ ra Lịch Mãnh đã dẫn đội đi xuất chiến rồi, chỉ đành thôi vậy.

Có lời dặn và mối quan hệ với ông cụ Lịch, Hàn Chấn không dám lơ là cao nhân.

Tính thời gian cũng sắp đến lúc cao nhân tới rồi, Hàn Chấn chuẩn bị tự mình đi đón người.

Ngay khi Hàn Chấn nhìn thấy Dung Thanh Du bước xuống từ máy bay, ông ấy lập tức trợn tròn mắt.

Không ngờ cao nhân lại là một cô gái trẻ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.