Chuyện này thực sự khiến ông ấy cảm thấy kinh ngạc.
Một cô bé trẻ măng như thế, sao mà cô có thể học được bản lĩnh chế thuốc cao siêu đến thế?
Chẳng lẽ cô đã bắt đầu học y từ trong bụng mẹ?
Hay cô là một thiên tài y học chăng?
Tuy rằng nội tâm cảm thấy không đáng tin, nhưng Hàn Chấn vẫn chọn tin tưởng vào nhân cách của cụ Lịch.
Cấp trên cũ tuyệt đối không thể đem một người vô dụng lên tiền tuyến để cứu người.
Hàn Chấn suy nghĩ cẩn thận trong nháy mắt, ngay lập tức nhiệt tình chào đón Dung Thanh Du: “Xin chào! Xin hỏi ngài đây là vị cao nhân chế thuốc mà cấp trên Lịch giới thiệu đến đây có phải không?”
Hàn Chấn sợ nhận sai người, cho nên mới xác nhận lại một lần nữa.
Dung Thanh Du cười bắt tay với Hàn Chấn, trả lời: “Xin chào! Ngài là Hàn tướng quân đúng không? Tôi tên là Dung Thanh Du, ngài đừng gọi tôi là cao nhân nữa, gọi Tiểu Dung là được rồi.”
“Tôi là Hàn Chấn.” Hàn Chấn nào dám gọi cô là Tiểu Dung, ông ấy chuyển đổi một chút: “Hay là tôi gọi ngài là bác sĩ Dung nhé!”
Dung Thanh Du thấy sao cũng được: “Được.”
Hàn Chấn lại nhiệt tình mà nói: “Bác sĩ Dung, tôi đại diện cho toàn bộ các chiến sĩ ở chiến khu hoan nghênh ngài đến chiến khu của chúng tôi, thực sự vô cùng cảm ơn vì ngài đã đến!”
Dung Thanh Du nở nụ cười nhẹ: “Hàn tướng quân không cần khách sáo, chúng ta vẫn nên về bệnh viện quân khu trước đi!”
Thông qua sự học tập và rèn luyện khắc khổ trong khoảng thời gian này, thuật y dược của cô tiến bộ rất nhanh.
Kể cả là vấn đề mà kiến thức y dược không giải quyết được, cô cũng có thể dùng pháp thuật hệ Mộc để cứu người.
“Được, bác sĩ Dung, mời lên xe.”
Hàn Chấn đưa Dung Thanh Du đến thẳng viện quân y dã chiến.
Dung Thanh Du nhìn bốn phía xung quanh, viện quân y dã chiến được làm gấp gáp này vô cùng đơn sơ, chỉ dựng một cái lều trại giản dị lên để làm phòng bệnh.
Dung Thanh Du còn có thể nghe được từng tiếng rên trầm thấp của người bệnh vọng ra từ trong phòng bệnh một cách rõ ràng, từng tiếng rên đau đớn áp lực.
Trong tình huống vô cùng thiếu nhân lực, bác sĩ và y tá ở đây đều hận bản thân không thể mọc ra ba đầu sáu tay, đến cả bước chân cũng vội vội vàng vàng.
Có đôi khi vội vàng, đến cả thời gian uống nước bọn họ cũng chẳng có.
Hàn Chấn nhìn hoàn cảnh lộn xộn trước mắt, nói lời xin lỗi với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, nơi này là viện quân y dã chiến mà tiền tuyến dựng lên tạm thời, khá là đơn sơ tạm bợ, xin ngài thông cảm ít nhiều.”
Dung Thanh Du trả lời: “Hàn tướng quân, tôi có thể hiểu được, nếu tôi đã đồng ý tới thì tất nhiên sẽ chấp nhận mọi thứ ở nơi này, cũng sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa những chiến sĩ bị thương kia.”
“Bác sĩ Dung, cảm ơn ngài.”
Hàn Chấn lại nói thêm một tiếng cảm ơn, sau đó nói với cô: “Đi, tôi mang ngài đi gặp đồng chí viện trưởng Trần Ngưng của bệnh viện dã chiến.”
Bọn họ đến văn phòng lâm thời của Trần Ngưng, lại được y tá trực báo lại rằng viện trưởng Trần Ngưng đã đi phẫu thuật cho bệnh nhân rồi.
Đúng lúc đó bên quân bộ lại có người sang tìm Hàn Chấn: “Hàn tướng quân, bên thủ đô điện báo, nói có chuyện gấp tìm ngài, mời ngài gửi điện trả lời ngay lập tức.”
“Được, tôi biết rồi.”
Hàn Chấn quay đầu lại hỏi Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, hay là ngài đi với tôi về văn phòng nghỉ một chút? Lát nữa tôi mang ngài đến đây tìm viện trưởng Trần sau.”
Dung Thanh Du lắc đầu, cười nói với ông ấy: “Hàn tướng quân, ngài cứ đi làm việc đi, tôi đi dạo qua nơi đây đã, lát nữa rồi đi gặp viện trưởng Trần.”
Hàn Chấn vội vã trở về nhận điện thoại, cũng không khách sáo với cô nữa: “Được, vậy ngài cứ ở nơi này xem xét trước đi, tôi về giải quyết một số chuyện, có chuyện gì thì ngài cứ sang bên kia tìm tôi, văn phòng của tôi ở ngay bên kia, nếu không tìm được thì ngài cứ hỏi người mà ngài gặp được.”
Hàn Chấn lại chỉ đường cho Dung Thanh Du.
Tuy rằng tuổi tác của Dung Thanh Du không lớn, nhưng cô có bản lĩnh chế thuốc, Hàn Chấn vẫn kính trọng cô như cũ, vẫn dùng “ngài” để gọi cô.
Dung Thanh Du nhớ kỹ chỗ kia, gật đầu với ông ấy: “Được, tôi biết rồi.”
Bấy giờ Hàn Chấn mới xoay người, bước nhanh rời khỏi.
Dung Thanh Du cũng không đi lung tung mà xuất thần thức ra ngoài, quan sát tình hình của các người bệnh ở trong viện quân y dã chiến này.
Cô phát hiện ra rằng đại bộ phận người bị thương ở đây đều tương đối nặng, có không ít người bệnh bị nổ mất tay chân, hoặc bị mảnh vỡ từ vụ nổ văng mù mắt, điếc tai.
Những tiếng rên áp lực mà cô nghe được ban nãy đến từ chính những binh lính đứt tay đứt chân kia.
Đây là sự tàn khốc của chiến tranh.
Mỗi một cuộc chiến, không biết có bao nhiêu chiến sĩ đã hy sinh, người có thể sống sót đã xem như may mắn rồi.
Khi Dung Thanh Du đang nghĩ ngợi thì cô nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ y tá đi đến trước mặt cô, có vẻ cảnh giác mà nhìn cô hỏi: “Cô là ai? Sao cô lại ở đây?”
Dung Thanh Du liếc nhìn cô một cái để đánh giá, đối diện với cặp mắt chứa đựng địch ý không rõ nguyên nhân của người kia, cũng lạnh lùng trả lời cô ta: “Tôi được điều đến đây để làm tạm thời.”
Người kia nhìn Dung Thanh Du từ trên xuống dưới, nhìn đến khuôn mặt đẹp đẽ đến mức không thể bắt bẻ của Dung Thanh Du, một chút ghen ghét bỗng loé lên trong mắt của cô ta: “Giấy phép của cô đâu? Lấy ra cho tôi xem!”
Dung Thanh Du rất không thích thái độ hùng hổ doạ người của cô ta, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi vừa đến đây, còn chưa làm xong giấy phép!”
Cô mới vừa xuống phi cơ đã đi cùng Hàn Chấn đến đây, Hàn Chấn cũng không nói gì về giấy phép tạm thời với cô.
Y tá kia vừa nghe thấy Dung Thanh Du không có giấy phép, cô ta cảm thấy bản thân bắt được nhược điểm của cô ngay.
Cô ta lạnh lùng nhìn Dung Thanh Du nói: “Cô không có giấy phép? Vậy cô đi với tôi đến chỗ bảo vệ, đây không phải chỗ mà con chó con mèo nào cũng đến được.”
Dung Thanh Du cười nhẹ trong lòng.
Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng có chuyện gì, xem xem rốt cuộc là cô y tá này muốn làm gì thôi.
Cô y tá này tên Liễu Ái Hồng, năm nay 21 tuổi, hoàn cảnh gia đình là công nhân.
Cô ta xin được điều đến viện quân y dã chiến nguy hiểm này, vì hai mục đích.
Một là muốn tìm kiếm cơ hội thăng chức ở chỗ này.
Hai là muốn tìm một sĩ quan quân đội có thể lập quân công, có tiền đồ tốt ở nơi đây, sau đó tìm cách gả cho anh ta.
Sau khi tới nơi này, cô ta xác định mục tiêu rất nhanh, chính là đồng chí Lịch Mãnh có xuất thân hơn người.
Đương nhiên lúc này Vệ Ái Hồng không biết Dung Thanh Du chính là người yêu của đồng chí Lịch Mãnh.
Cô ta căm thù Dung Thanh Du, đơn giản chính là vì khuôn mặt của Dung Thanh Du quá đẹp.
Nếu như thực sự như lời của Dung Thanh Du nói, cô được điều tới đây để đi làm thì lấy diện mạo xinh đẹp kia của Dung Thanh Du, chắc chắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của những sĩ quan ưu tú giống như Lịch Mãnh.
Đến khi đó thì Lịch Mãnh và các sĩ quan khác làm sao có thể để ý đến một y tá diện mạo thường thường, xuất thân cũng bình thường như cô ta.
Nguyên nhân chính là vì như thế, Liễu Ái Hồng mới gấp gáp xua đuổi Dung Thanh Du ra ngoài, mặc kệ chuyện cô có được điều đến đây một cách đúng quy trình hay không.
Kể cả Dung Thanh Du thực sự được điều đến đây để làm bác sĩ hoặc y tá, nhưng đến cả giấy phép hành nghề cô cũng không có.
Liều Ái Hồng cô ta cũng có lý do để hoài nghi cô có phải gian tế hay không? Cô ta dẫn cô gái này đến chỗ bảo vệ cũng rất bình thường, ai có thể nói cô ta làm không đúng cơ chứ?
Trên đường đưa Dung Thanh Du đi đến chỗ bảo vệ, Liễu Ái Hồng đã suy đoán trong đầu không biết là Dung Thanh Du bị đuổi ra ngoài hoặc bị bắt lại, khoé môi của cô ta lại gợi lên một nụ cười sung sướng.
Cô ta chẳng dùng não để suy nghĩ hay sao đó, nếu thực sự là gian tế thì sẽ ngoan ngoãn đi theo cô ta ư?
Dung Thanh Du bình tĩnh đi theo Liễu Ái Hồng, đến chỗ bảo vệ.
Biểu cảm của Liễu Ái Hồng kích động mà nói với quân nhân ở chỗ bảo vệ: “Đồng chí Tống Tương, tôi bắt được một gian tế núp vào trong đội ngũ của chúng ta, anh mau bắt cô ta lại đi.”
Đồng chí sĩ quan Tống Tương tuy rằng xuất thân bình thường nhưng biểu hiện rất xuất sắc ở chỗ bảo vệ này là mục tiêu thứ hai của Vệ Ái Hồng.
Diện mạo của Tống Lôi thuộc loại thanh tú, làn da của anh ta trắng nõn, có một đôi mắt phượng lóe lên ánh sáng sắc bén, cả người lộ ra một loại khí chất xa cách lạnh lùng.
Nghe được lời của Liễu Ái Hồng, ánh mắt sắc bén của anh ta nhanh chóng quét về phía Dung Thanh Du.
Khi nhìn rõ diện mạo của Dung Thanh Du, đáy mắt của Tống Lôi lóe lên một sự kinh ngạc.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, anh ta lại khôi phục bình thường.
Anh ta lạnh lùng mà nhìn Liễu Ái Hồng nói: “Được, tôi biết rồi, giao chuyện này cho chúng tôi, cô về đi!”
Liễu Ái Hồng vội vàng hỏi: “Đồng chí Tống Tương, vậy mọi người định xử cô ta thế nào vậy? Có phải sẽ nhốt lại thẩm vấn không?”
Tống Lôi nhíu mày, lạnh lùng trả lời: “Đây là chuyện của chúng tôi, đồng chí Liễu, cô nói nhiều quá đấy, đi nhanh đi, đừng cản trở chúng tôi làm việc!”
Nghe thấy lời đuổi người của Tống Lôi, Liễu Ái Hồng bĩu môi: “Đi thì đi, hừ!”
Tống Lôi nhìn thấy Liễu Ái Hồng xoay người đi rồi, bấy giờ mới hỏi Dung Thanh Du: “Đồng chí này, không biết nên gọi cô là gì?”
Dung Thanh Du thấy Tống Lôi không coi cô như nghi phạm, cũng dùng giọng điệu bình thường trả lời anh ta: “Tôi tên là Dung Thanh Du, là bác sĩ mà tướng quân Hàn Chấn mời đến, nếu như anh nghi ngờ thì có thể dẫn tôi đến chỗ tướng quân Hàn Chấn để chứng thực.”
Tống Lôi lại hỏi: “Cô đã là bác sĩ mà Hàn tướng quân mời đến, vậy giấy phép của cô đâu?”
Dung Thanh Du trả lời: “Tôi vừa mới đến đây, Hàn tướng quân còn chưa làm cho tôi.”
Tống Lôi cũng tin lời của Dung Thanh Du, nhưng quy định vẫn là quy định, anh ta mang Dung Thanh Du đi tìm Hàn tướng quân để chứng thực.
Anh ta nói ngay với Dung Thanh Du: “Đồng chí Dung, vậy bây giờ tôi sẽ dẫn cô đến chỗ của tướng quân Hàn Chấn, nơi đây là trọng địa của quân khu, nếu cô muốn đi làm ở đây thì hãy làm giấy phép trước đã, cũng đỡ làm người khác hiểu lầm.”
Dung Thanh Du gật đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Tống Lôi lại nói chuyện với đồng chí trực ban một lát, bấy giờ anh tata mới nói với Dung Thanh Du: “Xin hãy đi theo tôi, tôi mang cô đi tìm Hàn tướng quân!”
“Cảm ơn!”
Dung Thanh Du đi đằng sau Tống Lôi, cùng nhau đi về phía bộ chỉ huy.
Ở chỗ của bộ chỉ huy.
Hàn Chấn vừa báo cáo tình hình ở chiến khu với người ở kinh thành xong thì đã nghe được cảnh vệ đi vào báo cáo: “Báo cáo, đồng chí Tống Tương ở khu bảo vệ có việc xin gặp.”
Hàn Chấn trả lời: “Cho anh ta vào.”
“Vâng.”
Chờ khi Hàn Chấn nhìn thấy Dung Thanh Du đi cùng Tống Lôi vào thì bỗng chốc nghĩ ra mọi chuyện: “Đồng chí Tống Tương này, anh không xem bác sĩ Dung như phạm nhân đấy chứ?”
Tống Lôi kính cẩn đứng chào Hàn Chấn, trầm giọng trả lời: “Báo cáo cấp trên, là đồng chí Liễu Ái Hồng coi bác sĩ Dung là gian tế, đưa đến khu bảo vệ của chúng tôi, bởi vì bác sĩ Dung không có giấy phép chứng minh thân phận của cô ấy, được bác sĩ Dung kiến nghị, tôi mang bác sĩ Dung đến chỗ ngài để chứng thực, xin chỉ thị của cấp trên.”
Hàn Chấn vừa nghe đến vấn đề giấy chứng nhận, lập tức vỗ đầu ông ấy: “Ai da, là tôi hồ đồ.”
Ông ấy lập tức xin lỗi Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, thực sự rất xin lỗi! Chuyện này là do tôi sơ suất, tôi phải làm giấy phép cho ngài trước đã.”
Dung Thanh Du cười cười: “Không có gì, dù sao thì tôi cũng không bị tổn thương gì.”
“Bây giờ tôi sẽ sai người xử lý giấy phép cho ngài ngay.”
Hàn Chấn nói xong thì kêu người canh gác vào ngay, bảo anh ta đi mời đồng chí quản lý nhân sự đến đây ngay, làm giấy phép ra vào quân khu cho Dung Thanh Du.
Tống Lôi thấy Dung Thanh Du thực sự là bác sĩ mà Hàn Chấn mời đến, ở đây cũng chẳng còn chuyện của anh ta nữa, anh ta nói với Hàn Chấn ngay: “Cấp trên, vậy tôi xin về trước.”
Hàn Chấn cười nói với anh ta: “Đồng chí Tống Tương, cảm ơn anh đã đưa bác sĩ Dung đến đây.”