Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 6: Che chở cho người bình an




Một nhà họ Hạ năm miệng ăn bôn ba suốt nửa buổi tối, sau khi thu xếp ổn thỏa trong phòng nhỏ dưới khoang tàu thì từng người một lần lượt ngồi xuống ghế đẩu để hít thở.

Những người như bọn họ không đi qua biên giới qua đường chính ngạch, ở thời đại này, muốn đi qua biên giới phải làm thủ tục vô cùng phức tạp.

Vé tàu mà bọn họ mua cũng không hợp pháp, nếu không có quan hệ đủ rộng thì sẽ không thể mua nổi.

Vé tàu được mua dưới điều kiện như vậy thì tất nhiên không thể thoải mái được, bọn họ chỉ có thể trốn trong khoang thuyền phía dưới, ngồi lên băng ghế cứng ngắc, cứ phải chịu đựng như vậy cho đến khi đặt chân được lên Hương Giang.

Những người trẻ hơn một chút như vợ chồng Hạ Bác Lâm và Hạ Lâm thì còn đỡ, có thể chịu được.

Nhưng với những người cao tuổi như ông Hạ bà Hạ mà phải đi qua cuộc bôn ba cực khổ đến vậy thì phải chịu khổ nhiều rồi.

Bây giờ hai ông bà Hạ cảm thấy xương khớp khắp người đang nhói đau, dạ dày đang quay cuồng, vô cùng khó chịu.

Hạ Lâm thấy sắc mặt của bà nội không được tốt, anh ấy vội vàng lấy một bình giữ ấm mà anh ấy mang theo ra, rót một cốc nước ấm ra để đưa cho bà: “Đây, bà ơi, bà uống chút nước ấm đi, sẽ thoải mái hơn một chút.”

Bà Hạ nhận lấy nước mà cháu nội đưa tới, uống từng ngụm một cho đến khi hết, sau đó trả cốc lại cho Hạ Lâm: “Lâm Nhi, rót thêm một cốc cho ông cháu đi.”

Hạ Lâm cười đáp: “Cháu biết rồi, cháu rót ngay đây.”

Anh ấy lại rót một cốc nước rồi đưa cho ông Hạ.

Chờ cho đến khi ông Hạ uống hết, anh ấy lại hỏi bố mẹ xem có muốn uống nước hay không, lại hỏi ông bà xem họ có muốn ăn thêm gì nữa không.

Bà Hạ lắc đầu: “Không ăn, không thấy ngon miệng.”

Hạ Bác Lâm và vợ cũng uống một chén nước, nhìn giờ thì thấy đã là đêm khuya, ai cũng tựa vào ghế rồi nhắm mắt nghỉ một lúc.

Bóng đêm, càng ngày càng đậm.

Ba bốn giờ sáng, tất cả hai mươi mấy người đang vô cùng mệt nhọc đều đã chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết rằng lưỡi hái của tử thần đã từ từ hạ xuống.

“A!!!”

“A!!!”

Từng tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, làm năm người nhà họ Hạ choàng tỉnh vì bị làm cho giật mình.

Khi bọn họ mở mắt ra thì thấy ngay ba người đàn ông che mặt ngay, người nào cũng cầm một cây đao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, điên cuồng gi*t ch*t từng hành khách ở trong cái khoang thuyền này.

Hai tròng mắt của Hạ Bác Lâm trừng to lên trong nháy mắt.

Ông ấy ngay lập tức liên tưởng đến lời nhắc nhở và cảnh cáo của Dung Thanh Du dành cho mình, cả cơ thể bắt đầu run rẩy.

Hạ Bác Lâm nói ngay với Hạ Lâm: “Lâm Nhi, bảo vệ ông bà và mẹ con cho tốt vào, bố đi liều mạng với bọn chúng.”

Sau khi nhận được lời cảnh cáo của Dung Thanh Du, ông ấy đã âm thầm giấu một con dao vào trong người, cũng chọn một cây dao cho con trai là Hạ Lâm.

Hạ Lâm nhìn hai tên gi*t người kia, một ánh sáng lạnh lóe lên trong hai tròng mắt.

Anh ấy ngăn Hạ Bác Lâm lại: “Bố, để con chặn bọn chúng lại, bố bảo vệ ở phía sau đi.”

Nói xong, Hạ Lâm rút con dao được giấu ở phía sau thắt lưng ra rồi vọt về phía một trong số những sát thủ kia.

Anh ấy còn hét to lên với những hành khách còn lại trên thuyền: “Mọi người đứng lên nhanh đi, mau cầm vũ khí lên, đánh ch*t đám súc sinh này! Nếu cứ không dám phản kháng như thế thì kẻ ch*t chính là chúng ta! Mau đứng lên!”

Những khách đi thuyền là nam chưa ch*t hoặc chỉ bị thương khác trong khoang thuyền vốn đang bị những tên sát thủ đột nhiên xuất hiện trong khoang thuyền và cảnh tượng máu me thảm thiết trước mắt dọa sợ ch*t đứng.

Lúc này họ thấy được Hạ Lâm đã bắt đầu phản kháng và gầm rú thì bọn họ cũng hoảng hốt tỉnh táo lại.

Nhìn những hành khách ngã ở bên cạnh thuyền và người thân của bọn họ, lòng họ vừa chua xót, vừa giận, vừa tức, vừa hận, cũng vừa đau.

Bọn họ cũng ngầm hiểu trong lòng rằng ngày hôm nay bọn họ cứ không phản kháng như thế này, không đánh bại những tên sát thủ kia thì cả đám bọn họ nhất định sẽ chôn thây ở nơi này.

Nhất định là những tên súc sinh này thấy bọn họ kéo theo một số lượng lớn rương hành lý vượt biên, hoặc là nghe ngóng được thân phận và lai lịch của những người khách đi qua biên giới này, biết rằng bọn họ mang không ít tiền tài cho nên mới có cái ý định gi*t người cướp của!

Bọn họ đều là những người dám chọn cách len lén vượt biên, tất nhiên cũng là những người có can đảm, bấy giờ mỗi người cầm lấy mỗi thứ bên cạnh có thể dùng làm vũ khí để đánh móc sau gáy của hai tên sát thủ kia.

Nhưng bọn người Hạ Lâm này còn lâu mới so được với những kẻ cướp của gi*t người kia, bất kể là về mặt thể lực hay là kinh nghiệm chiến đấu.

Rất nhanh, một trong số bọn họ bị tên côn đồ dùng đao chém một phát, người này bị thương nối tiếp người kia.

Chỉ có Hạ Lâm vẫn còn miễn cưỡng đánh lại được với đám côn đồ kia.

Nhưng thời gian dần trôi, cuối cùng thì Hạ Lâm cũng không địch nổi.

Rốt cuộc thì tên côn đồ kia cũng nắm được một chỗ sơ hở của anh ấy, giơ cao đao lên vung mạnh về phía cổ của Hạ Lâm.

Ông Hạ bà Hạ và Hạ Bác Lâm theo dõi cuộc chiến từ đầu đến giờ, tất cả bọn họ cùng hét lên: “Lâm Nhi, cẩn thận!”

Mắt thấy đao sắp chém vào cổ của Hạ Lâm, mấy người nhà họ Hạ sợ đến run người.

Hạ Bác Lâm cũng đứng phắt lên, rút dao vọt về phía bọn côn đồ kia.

Nhưng vẫn không kịp.

Bọn họ trơ mắt nhìn đao của tên côn đồ kia kề sát vào cổ của Hạ Lâm.

Ngay khi bọn họ cho rằng Hạ Lâm sẽ phun máu ngã xuống mặt đất thì bỗng có một luồng ánh sáng màu vàng lóe lên quanh người anh ấy, làm tên côn đồ và cả thanh đao kia văng ngược ra ngoài.

Thấy tên côn đồ kia kêu lên thảm thiết rồi té xuống đất, tất cả mọi người nhà họ Hạ xúc động đứng thẳng dậy.

Hạ Bác Lâm thừa lúc tên côn đồ kia ngã xuống đất, ông ấy bồi thêm một đao ở ng*c hắn ta ngay, dứt khoát tiễn hắn ta đi gặp Diêm Vương.

Sau khi giải quyết xong tên côn đồ kia, hai bố con nhà họ Hạ lại bắt tay đánh lại kẻ thù, lại cộng thêm những người khác, đánh nhau một trận đẫm máu với hai tên côn đồ còn lại.

Khi đang đánh cận chiến, có một tên côn đồ dùng đao chém vào người Hạ Bác Lâm nhưng cũng bị một luồng ánh sáng vàng tương tự ban nãy vung ngược ra ngoài.

Rồi nhân lúc hắn ta ngã xuống, một người đàn ông trung niên lấy đao kết liễu hắn ta.

Tên côn đồ còn lại thấy tình thế không ổn thì muốn chạy trốn, nhưng cũng bị bọn họ giải quyết nhanh chóng.

Đợi đến khi bọn họ ngừng tay, nhìn những t/hi t/hể ngã đầy trên khoang thuyền thì lòng những người đang đứng vừa xót vừa đau.

Một người đàn ông trong số đó cũng bị chém mấy đao lên người, ngồi dưới đất ôm lấy di thể của vợ con mà khóc vang trời.

Hạ Bác Lâm than nhẹ một tiếng, nội tâm sợ hãi không thôi, lại thấy may mắn vô cùng.

Ông ấy quay đầu nói với Hạ Lâm: “Lâm Nhi, lần này chúng ta phải cảm ơn Thanh Du đấy, nếu con bé không đưa bùa bình an cho chúng ta để giữ mạng thì sợ là cả nhà chúng ta phải ch*t ở chỗ này.”

“Đúng vậy, chúng ta phải cảm ơn Thanh Du một cách chân thành, nếu không có cô ấy thì ban nãy con cũng đã ch*t rồi.”

Hạ Lâm vừa nghĩ đến vết đao suýt nữa kết liễu anh ấy kia thì lòng lại bắt đầu sợ hãi.

Nếu anh ấy không nghe lời của bố, mang bùa bình an mà Thanh Du đưa cho anh ấy theo bên người thì ban nãy anh ấy đã mất mạng, bố cũng vậy.

Nếu như bố và anh ấy ch*t đi thì ông bà và cả mẹ nhất định cũng sẽ không trốn được khỏi bàn tay của những tên côn đồ kia.

Đúng là bùa bình an của Thanh Du đã cứu cả nhà bọn họ nhỉ.

Chờ sau này có cơ hội thì nhất định anh ấy sẽ báo đáp cô cho tốt.

Chỉ tiếc là Thanh Du không vừa ý anh ấy, nếu không thì nhất định anh ấy sẽ lấy thân báo đáp.

Sau khi bàn bạc về chuyện xử lý hậu sự của những người kia xong thì Hạ Bác Lâm bình tĩnh nhắc nhở mỗi người đang ngồi một câu: “Ba tên côn đồ này dám ngông cuồng xuống dưới này gi*t người như vậy mà những người ở trên kia không có chút phản ứng nào, mọi người nghĩ điều này có bình thường không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.