Mọi người nghe thấy lời của ông ấy, cũng lập tức phản ứng lại.
Sắc mặt của người đàn ông trung niên bị thương kia vừa kinh hoàng vừa sợ hãi: “Ý của ông là, những thuyền viên trên lầu kia và bọn du côn này là một nhóm?”
Hạ Bác Lâm chẳng nói đúng hay sai, chỉ lạnh giọng bình tĩnh nói: “Chúng ta ở đây đợi một lúc thì sẽ biết kết quả.”
Hạ Lâm cũng gật đầu phụ họa nói: “Không sai, nếu như đám người trên thuyền kia thật sự cùng một nhóm với những tên du côn này, vậy chút nữa bọn họ không nhìn thấy ba tên du côn này đi lên, chắc chắn sẽ lại phái người xuống đây xem, đến lúc đó sẽ biết có phải hay không rồi.”
Mọi người vừa nghĩ tới sẽ có khả năng này, tâm tình vừa mới thả lỏng lại trở nên khẩn trương trong phút chốc.
“Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Bồ Tát phù hộ, hi vọng không phải như chúng ta nghĩ.”
Hạ Bác Lâm bình tĩnh nhắc nhở bọn họ: “Nếu như đúng là như vậy, chúng ta muốn sống tiếp thì e là một lúc nữa sẽ còn có một trận chiến ác liệt, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước.”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
Vào giờ phút này, tâm tình nặng trĩu của bọn họ cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Hạ Bác Lâm lại kiểm kê số người dưới khoang thuyền một chút.
Vốn dĩ bọn họ có tổng cộng hai mươi hai người.
Lúc ba tên du côn kia âm thầm xuống dưới khoang thuyền hành hung, mọi người đều đang dựa vào ghế ngủ say.
Sáu người trưởng thành ngồi xung quanh ở ngoài đáy khoang thuyền đều bị tên du côn nhân cơ hội một dao cắt cổ đến ch*t.
Năm người bên cạnh phía sau giật mình tỉnh giấc, bọn du côn chém mấy đao mới ch*t.
Trong đó có hai đứa trẻ vẫn chưa đến mười tuổi.
Bọn họ đã phát ra tiếng kêu thảm thiết khiến những người khác giật mình tỉnh giấc.
Còn có bốn người khác, hai người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trung niên, một chàng thanh niên, bị thương trong trận ẩu đả lúc nãy.
Bây giờ vẹn toàn không chút tổn hại, chỉ có một nhà năm người của nhà họ Hạ, cùng với một cặp vợ chồng hơn năm mươi tuổi cũng ngồi ở bên trong.
Hạ Bác Lâm cảm thấy vui mừng vì đám người này của bọn họ vẫn xem như đồng lòng, trong trận ẩu đả lúc nãy đều dũng cảm cầm lấy đồ vật trong tầm tay, đọ sức với đám du côn kia.
Nhưng nếu có thêm một cuộc ẩu đả, sẽ có thêm người bị thương, người già như bọn họ chưa chắc có thể đánh thắng những tên du côn kia.
Hạ Bác Lâm suy nghĩ một chút, nói với mọi người: “Bất kể những thuyền viên bên trên kia có cùng một nhóm với bọn họ hay không, vì để được an toàn, chúng ta đều phải nghĩ cách khống chế bọn họ trước, khống chế chiếc thuyền này thì mới có thể an toàn đến Hồng Kông, mọi người cảm thấy thế nào?”
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Nhưng những người khác gần như không có sức chiến đấu gì, chỉ đối lập với bọn họ mà nói, cũng chỉ có Hạ Bác Lâm và Hạ Lâm có giá trị vũ lực tương đối cao.
Hạ Bác Lâm thấy những người khác không có ý kiến gì, bèn dặn dò Hạ Lâm: “Lâm Nhi, con đi canh giữ cửa khoang, bọn họ xuống một người thì chúng ta trói một người, trói bọn họ lại trước rồi hẵng nói, bố sẽ tiếp ứng cho con.”
Hạ Lâm gật đầu đáp: “Được, con đi canh giữ cửa khoang, bố, bố coi chừng ông nội, bà nội và mẹ.”
“Bố biết rồi.” Hạ Bác Lâm vẫn tay với anh ấy.
Hạ Lâm lẳng lặng canh giữ ở vị trí cửa khoang, ẩn thân ở trong bóng tối, cứ như thợ săn đang đợi con mồi sa lưới.
Ở trong phòng thuyền trưởng, cũng đồng dạng có ba người đang bàn bạc mưu đồ bí mật.
Một là thuyền trưởng của chiếc thuyền này – Kim Dương.
Hai người khác là trợ thủ của ông ta – Hà Quốc Trụ, La Bưu.
Sắc mặt của ba người bọn họ đều rất u ám, lạnh lẽo.
Nhưng đáy mắt của bọn họ lại lộ ra một tia sợ hãi và bất an.
Nếu như không phải mấy người bọn họ đi đánh bạc thua một số tiền lớn bị ép đến đường cùng thì bọn họ cũng sẽ không làm ra loại chuyện tán tận lương tâm, gi*t người vì tiền này.
Nhưng bây giờ đã làm rồi, bọn họ cũng không còn đường lui, chỉ có thể một đường đi vào chỗ tối rồi.
Kim Dương để ba người bạn xuống dưới giải quyết những người kia.
Trước đó bọn họ cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc thét ở bên dưới, tưởng rằng bọn họ sẽ nhanh chóng xong việc.
Nhưng bọn họ đợi gần nửa ngày, cũng không thấy bọn người kia lên báo cáo, lúc này trong lòng họ có một loại dự cảm xấu.
Kim Dương nói với Hà Quốc Trụ và La Bưu: “Trụ Tử, A Bưu, hai người các cậu dẫn theo một người, xuống dưới xem xem thế nào đi?”
Trong lòng Hà Quốc Trụ và La Bưu có chút không tình nguyện, nhưng lại không dám không nghe lời của Kim Dương: “Được.”
Vừa mới đi tới cửa, Kim Dương lại gọi lại bọn họ: “Đợi một chút! Hai người các người, Trụ Tử đi trước, La Bưu sau đó một chút mới đi theo sau, xem kỹ tình hình mới ra tay, nếu thấy tình hình không đúng, hai người liền giả vờ vô tội, hiểu chưa?”
Hà Quốc Trụ và La Bưu liếc mắt nhìn nhau, lại đáp một tiếng: “Hiểu rồi.”
Hạ Lâm vẫn đang ẩn trong bóng tối ôm cây đợi thỏ, cuối cùng cũng đợi được Hà Quốc Trụ đến.
Hà Quốc Trụ đứng ở cửa khoang, nhẹ giọng gọi: “A Kiến, A Kiến…”
Hồi lâu không có ai đáp lại.
Anh ta lại gọi tên của một người khác, cũng tương tự không có ai đáp lại.
Lúc này Hà Quốc Trụ cũng biết có vấn đề rồi.
Nhưng nếu một mình anh ta phải xuống dưới, trong lòng có hơi nhút nhát.
Anh ta lại đi về tìm La Bưu, muốn cùng với anh ta hai người cùng xuống dưới, lỡ như thật sự có chuyện gì, hai người cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
La Bưu nghe thấy Hà Quốc Trụ nói, kêu bọn họ không ai đáp lại, trong lòng cũng sợ hãi tương tự.
Anh ta âm thầm hỏi Hà Quốc Trụ: “Trụ Tử, mày nói bọn họ có khi nào bị đám người bên dưới kia…”
Anh ta làm động tác cắt cổ.
Hà Quốc Trụ nhỏ giọng trả lời: “Tao cũng nghi ngờ bọn họ bị diệt rồi.”
La Bưu kéo Hà Quốc Trụ lại: “Vậy hai tụi mình xuống dưới chẳng phải cũng gặp nguy hiểm?”
Hà Quốc Trụ cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là có nguy hiểm, nếu không tại sao lão Kim bất động, nhưng lại gọi hai chúng ta đi nạp mạng?”
La Bưu: “Vậy chúng ta còn xuống sao? Hay là, chúng ta đừng gây xung đột với bọn họ, xem xem tình hình thế nào rồi tính tiếp?”
Hà Quốc Trụ gật đầu: “Được! Xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.”
Hai người bọn họ thương lượng xong rồi, Hà Quốc Trụ lúc này mới dè dặt đẩy cửa khoang ra.
Đợi một lúc, không có đợi được động tĩnh gì.
Hà Quốc Trụ lúc này mới vẫy tay về phía La Bưu ở phía sau, hai người một trước một sau đi vào.
Chính vào ngay lúc này, Hạ Lâm đã mai phục từ sớm, mạnh mẽ nhào tới từ phía sau lưng Hà Quốc Trụ.
Hạ Bác Lâm cũng dẫn theo những người khác, nhanh chóng nhào về phía La Bưu từ bên cạnh.
Bởi vì sức chiến đấu chủ yếu trên người hai cha con Hạ Bác Lâm và Hạ Lâm đều có bùa bình an hộ thân, quá trình mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn không có chút bất trắc nào mà đánh bại Hà Quốc Trụ và La Bưu ngã xuống đất, dùng dây thừng trói hai người bọn họ lại.
Cuối cùng tên thuyền trưởng Kim Dương đó, cũng tương tự bị khống chế.
Nhưng vẫn cần tên thuyền trưởng này lái thuyền đi tiếp, Hạ Bác Lâm bọn họ mới không lấy ba cái mạng này của bọn họ.
Đợi đến khi chuyện này đã xong xuôi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ những người này, cũng cuối cùng nhớ tới điểm khác thường trên người Hạ Bác Lâm và Hạ Lâm.
Người đàn ông trung niên bị thương đó, lặng lẽ đến gần bên cạnh Hạ Bác Lâm, thấp giọng hỏi ông ấy: “Đồng chí, tôi có thể mạo muội hỏi các ông một câu hỏi không?”
Trong lòng Hạ Bác Lâm đoán được vấn đề ông ta muốn hỏi, nhưng nghĩ đến đôi bên có cùng nhau chiến đấu, ông ấy vẫn lễ phép trả lời ông ta: “Xin hỏi.”
Người đàn ông trung niên thăm dò hỏi: “Tôi muốn hỏi, bố con hai người có phải có bảo vật như bùa hộ mệnh gì đó phải không?”
Hạ Bác Lâm biết chuyện này không che giấu được, ông ấy cũng gật đầu đáp: “Không sai, trên người tôi quả thật có bùa hộ thân của cao nhân tặng.”
Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Có thể cho tôi xem xem không?”
Hạ Bác Lâm không muốn lấy ra, đang muốn nói một tiếng xin lỗi với ông ta, lại đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Ông ấy đưa tay lần mò túi trong sát người, bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch.