Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 17: Tàu biển cuồng loạn (14)




Chương 17: Tàu biển cuồng loạn (14)
"Có.” Anthony giả vờ từ trong ba lô lấy ra một chai nước rồi ném vào trong tay hắn.
"Cảm ơn,!" Trương Dương ôm lấy bình nước khoáng, mãnh liệt mà uống, hai ba hụm liền đem một chai nước khoáng toàn bộ uống xong, "Còn nữa không?"
"Ta cũng không còn nhiều." Anthony lắc đầu, biết rõ đạo lý của cải không thể lộ ra ngoài.
Trương Dương liếm môi, trên mặt đã có chút thần thái, "Ta nhớ ngươi là Con của Emal, tên là Anthony phải không.
“Đúng vậy.”
Anthony gật đầu.
Trên cửa truyền đến thanh âm v·a c·hạm, bọn họ nói chuyện đã hấp dẫn bên ngoài tang thi.
Trương Dương thần sắc biến đổi, “Anthony, ngươi chuẩn bị đi chỗ nào a? Có thể mang theo ta sao?”.
Anthony không nói gì, trong lòng có một phen cân nhắc.
“Cầu xin ngươi, nếu ngươi mang ta theo thì bao giờ lên bờ ba sẽ bảo ông chủ cho ngươi vào làm chính thức, nếu không thì đừng có mơ muốn làm trên thuyền nữa.” Trương Dương thanh âm có chút ra lệnh.
Anthony nhìn ra ngoài cửa, nghiêng đầu hướng hắn ý bảo, “Đi lên.”.
Từ ba người biến thành bốn người.
“Hai người sao lại ở đây,” Trương Dương có chút khó hiểu mà hỏi.
“Chúng ta là người thân,” không đơi hai người kịp nói gì, Anthony đã dành nói trước.
"A,” Trương Dương có chút không tin nhưng không định nói gì thêm.
Anthony ở phía trước bò, Trương Dương cùng Emma với Amery gắt gao mà bò theo ở phía sau. Đại khái khoảng hai mươi phút sau, bọn hắn tìm được cầu thang đi lên, liền ở phía dưới cầu thang.
Cửa thang bộ đang bị khóa lại, xung quanh chỉ có ba bốn tang thi đang đi lại.

“Tìm được rồi.”
Anthony hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía Trương Dương, “Thúc thúc, ngươi xuống dưới dẫn tang thi đi ra chỗ khác đi.”.
“Cái gì?”.
Anthony chỉ chỉ phía dưới, “Chúng ta phân công hai việc, một là phụ trách dẫn dắt tang thi phía dưới rời đi, hai là đi xuống mở ra ổ khóa. Ngươi trọn làm cái nào?”.
“Sao ngươi không bảo hai người kia đi mà phải là ta.” Trương Dương tựa hồ không nghĩ tới Anthony sẽ nói cho hắn cái này.
“Hai người đó không thể, ngươi có thể tự tách nhóm ra rồi đi một mình, ta không cản.” Anthony trên vẻ mặt có chút kinh thường.
"Ngươi… ngươi,” Trương Dương vẻ mặt càng ngày càng đỏ, tay siết chặt nổi cả gân sanh.
"Ngươi không sợ khi ta thoát khỏi đây liền tố cáo ngươi sao,“ Trương Dương khóe miệng có chút nhếch lên.
Anthony không liếc hắn một mắt, giọng nói có chút khinh bỉ, "Một là làm, hai là cút.”
Trương Dương mặt càng ngày càng đen, "Được, ngươi cứ đợi mà xem, ta chọn mở khóa.”
"Ngươi có chìa khóa không mà mở,” Anthony có chút nghi ngờ mà nhìn hắn.
"Tất nhiên là có,” Trương Dương có chút đắc ý mà từ trong túi áo móc ra một chùm chìa khóa đủ mọi kích cỡ.
"Vậy ngươi mở khóa đi, ta đi dẫn tang thi ra chỗ khác.”
Hắn cũng không quá để tâm đến vẻ mặt đầy đắc ý của Trương Dương.
“Được, ta đi hấp dẫn tang thi. Đợi chút nữa ta sẽ đem tang thi dẫn tới khoang thuyền đằng trước, ngươi nhân cơ hội đi xuống đem ổ khóa mở ra.” Anthony nhanh chóng giao việc.
“Được rồi.” Trương Dương gật gật đầu.
“Nói trước, không được khóa cửa khi bọn ta chưa vào.” Anthony ánh mắt lạnh băng mà nhìn Trương Dương, cảnh cáo mà nói, “Nếu ngươi dám đi trước, ta sẽ tìm ngươi rồi dùng cây đao chém c·hết ngươi.”.

“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi.” Trương Dương vội vàng bảo đảm nói.
Anthony nhìn phía sau hắn ba lô, “Ngươi nước hoa còn có không?”.
Trương Dương, “Còn, làm sao.”.
Anthony, “ngươi phun lên người đi, còn lại đưa ta.”
Trương Dương sửng sốt, tay dữ chặt lấy ba lô giấu ra đằng sau.
“Nhanh lên!” Anthony duỗi tay ra thúc giục.
"Tại sao ta phải cho ngươi, ngươi phải nhớ rằng ngươi đang làm thuê cho ta đấy.” Trương Dương có chút luống cuống mà theo bản năng đẩy hắn ra ngoài ống thông gió.
"Anthony, cẩn thận!" Emma khẽ kêu lên, đứng đằng sau vội vã vươn tay, định giữ lấy cánh tay hắn.
Anthony không kịp giữ vững thân thể, cả người mất thăng bằng mà ngã mạnh ra ngoài. Tiếng động vang lên chói tai, tựa như kích thích bản năng săn mồi của bầy tang thi.
Chúng đồng loạt dừng lại trong giây lát, từng con một quay đầu, đôi mắt trắng giã, điên cuồng lao về phía hắn.
Emma cùng Amery đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng, cả hai không kịp nghĩ ngợi gì, mặt tái mét.
"Anthony! Mau quay lại đây!" Emma gào lên, đôi mắt ướt đẫm, tay run rẩy với về phía hắn.
Amery không chần chừ, lấy ngay cây rìu bên hông chuẩn bị lao ra, nhưng bị Anthony ngăn lại.
"Đừng ra đây! Ở đây rất nguy hiểm!" Anthony gào lớn, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh.
"Ta có thể giải quyết chúng, hai người đứng nghiêm ở đó đừng có xuống!"
"Không! Nó rất nguy hiểm" Amery gào lên.
Anthony nở một nụ cười nhàn nhạt, cơ thể căng cứng sẵn sàng đối mặt với bầy tang thi đang lao tới.

Anthony nhanh chóng lôi cây đao từ trong không gian ra, lưỡi đao sáng loáng phản chiếu ánh đèn nhạt nhòa. Không chút do dự, hắn lao thẳng vào bầy tang thi trước mặt.
"Ầm! Phập! Xoẹt!"
Từng nhát chém mạnh mẽ vung ra như vũ bão, mỗi nhát đao đều chuẩn xác đâm vào điểm yếu của từng con tang thi. Máu đen bắn tung tóe.
Mỗi lần lưỡi đao vung lên, tiếng gào rú của bầy tang thi càng trở nên cuồng bạo hơn, như thể sự phản kháng của hắn chỉ càng làm chúng điên cuồng lao tới.
Từ dưới boong thuyền, âm thanh dồn dập của bước chân dần dần chuyền lên.
"Cái quỷ gì... ở đâu ra mà lắm vậy!" Anthony nghiến răng, mồ hôi túa ra trên trán.
"Anthony, trèo lên đây nhanh!" Amery hét lớn, tay thò xuống từ ống thông gió, cố với tới hắn.
Anthony liếc nhanh về phía Amery, đôi mắt sắc bén lóe lên tia kiên quyết. Bầy tang thi xung quanh vẫn không ngừng lao tới, tiếng gào rú khát máu vang vọng khắp không gian chật hẹp.
"Giữ chắc! Ta lên liền!" Hắn hét trả, chém mạnh thêm một nhát vào con tang thi gần nhất, rồi nhanh chóng bật nhảy lên chụp lấy tay Amery.
Amery gồng sức kéo Anthony lên, cơ bắp trên tay căng cứng vì trọng lượng. Cả hai người không ngừng thở dốc, mồ hôi tuôn ra như tắm. Anthony vừa leo được lên nửa chừng thì một con tang thi bất ngờ nhảy chồm tới, bàn tay đầy móng vuốt vươn thẳng về phía chân hắn.
"Cẩn thận dưới chân!" Emma hét lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Anthony kịp thời co chân lại, tiện thể cho thêm một cú đá thật mạnh vào đầu tang thi khiến nó mất đà mà rơi xuống. Hắn bám chặt lấy tay Amery, cắn răng leo lên, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Cả hai người nằm phịch xuống đường ống thông gió thở hổn hển. Amery quay sang Anthony, giọng pha chút trách móc nhưng không giấu được sự lo lắng.
"Ngươi điên rồi! Sao lại liều mạng như vậy?”
Không đợi Amery kịp mở lời, Anthony đã lao thẳng tới, tung một cú đấm mạnh vào mặt Trương Dương khiến hắn loạng choạng lùi lại. Không để đối phương kịp phản ứng, Anthony nắm chặt cổ áo Trương Dương, ánh mắt sắc lạnh đầy sát khí, ép hắn tựa vào bức tường kim loại lạnh lẽo.
"Ngươi nghĩ ngươi đang làm cái quái gì?" Anthony gằn từng chữ, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo cơn giận dữ.
Trương Dương cố vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Anthony. Hắn há miệng định nói gì đó nhưng một ánh mắt lạnh lùng từ Anthony đã khiến lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Amery cùng Emma đứng bên cạnh sững người vì bất ngờ. Amery định bước lên ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy gân xanh nổi lên trên cánh tay Anthony, hắn chỉ có thể nuốt lời lại, khẽ lắc đầu với Emma.
"Thì sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đánh vào ta?" Trương Dương vừa đưa tay lau v·ết m·áu nơi khóe miệng, vừa nhếch môi cười đầy khiêu khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.