Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 43: Thủy mộ thành (7)




Chương 43: Thủy mộ thành (7)
Mấy mưa đạn khen hắn sắp lên cả bầu trời như này mà Anthony không thấy được, nếu mà hắn thấy thì chắc chắn phải ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Cứ như vậy mà an nhàn vượt qua mười chín ngày, mưa to đã liên tục trong 16 ngày.
Lầu 4 đã bị ngập một nửa.
Anthony điện thoại đã không còn pin, hoàn toàn chặt đứt với bên ngoài tin tức.
Bất quá chính phủ tin tức vẫn ngày qua ngày một bản tin không có đổi mới, cuối cùng một cái tin tức là thông báo nguy hiểm t·hiên t·ai ở mức báo động, đỏ kêu gọi mọi người chuẩn bị sung túc đồ ăn, nỗ lực tự cứu chính mình.
Hướng lên trên dọn đồ người càng ngày càng nhiều, người cùng vật phẩm tất cả đều chồng chất ở trên hành lang, chen chúc đến mức không có chỗ để đặt chân.
Rầm Rầm Rầm.
Cửa phòng lại bị gõ vang.
Anthony không định mở cửa, mở ra tấm băng dính bị hắn dán trên mắt mèo hướng ra phía ngoài xem.
Một cái tiểu hài tử bị đại nhân ôm, thông qua mắt mèo hướng hắn vẫy tay.
Anthony môi hơi nhấp, ngón tay ở trên thanh cửa sờ sờ, đang chần chừ suy nghĩ dữa mở cửa cùng không mở cửa.
Anthony nhìn tiểu hài tử phía sau đại nhân, cuối cùng không có mở cửa.
Một lần nữa che lại mắt mèo, kiểm tra lại một chút khoá cửa.
Hắn lúc trước tui là có diết rất nhiều người, nhưng bọn hắn tất cả đều là có tội, với cả nếu hăn không diết bọn khủng bố thì người bị diết chính là hắn cùng Tony.
[[ Chủ bá đây có phải là quá nhẫn tâm không, bọn chúng còn là những đứa trẻ mà ]]

[[ Không ngờ ta lại xem một người nhẫn tâm máu lạnh như ngươi ]]
[[ A, thánh mẫu online, các ngươi thích làm người tốt như vậy thì bán nhà đi quyên góp cho người nghèo, có rất nhiều đứa trẻ bí bố bỏ rơi đấy ]]
[[ Ha ha ha, chủ bá là người thật, còn mấy người này chỉ là NPC mà thôi, nếu chủ bá cứu họ rồi bị họ đâm lưng thì sao? ]]
Phòng phát sóng đang chia thành hai luồng ý kiến, người thì muốn cứu bà lão cùng đứa trẻ đó, người thì muốn chủ bá mặc kệ họ.
Nhìn thấy mưa đạn chia thành hai phía Anthony chỉ có thể giải thích một chút.
“Ta mà cứu họ thì chỉ sợ không biết rõ lòng người như thế nào mà thôi, ví dụ chân thật nhất là Trương Dương ở trò chơi lần trước đó, may lúc đó ta nhanh tay chứ nếu chậm chút nữa liền làm mồi cho tang thi rồi.”
[[ Đó là đàn ông trưởng thành, còn mấy người già yếu cùng trẻ nhỏ thì làm gì được ngươi a ]]
[[ Ngươi chưa xem vụ án mạng vài năm trước sao, có một cụ bà vì muốn tài sản con riêng của chồng để đưa cho con trai của mình mà đã ra tay s·át h·ại con trai đã ở cùng mình hơn 40 năm, dù hai người không cùng máu mủ nhưng ở chung lâu như vậy mà vẫn có thể ra tay được, nói gì chủ bá ]]
[[ Nhưng chủ bá nghèo như vậy làm gì có tiền mà c·ướp a ]]
Nhìn thấy dòng mưa đạn này, Anthony cảm thấy trái tim của mình như bị một mũi kim đâm phải, “Các ngươi cãi nhau mắc mớ gì nhảy ra cắn ta một cái”.
Khi hắn còn đang định nhảy vào combat mồm với người xem thì bên phòng bên cạnh truyền đến thanh âm mở cửa.
Hàng xóm mềm lòng đem tiểu hài tử một nhà đón đi vào.
Anthony không thèm quản mưa đạn làm gì mà ngồi trở lại bên cửa sổ, nhìn càng ngày càng cao mặt nước, suy nghĩ xem nước có thể hay không nâng lên đến lầu bảy.
Thành phố Đại Dương Xanh sẽ không thật sự biến thành một mảnh hải dương đi?.
đục ngầu trên mặt nước trừ bỏ lá cây cùng rác rưởi, còn trôi từ đâu tới ba cái t·hi t·hể bị trương ra nát bét vì ngấm nước quá lâu.

Cũng không biết là từ đâu trôi tới, nhưng ba cái t·hi t·hể này không thể nghi ngờ làm cho mọi người trong lòng bịt kín một tầng bóng ma.
Buổi tối.
Sấm sét ầm ầm, mưa to gió giật, bão cuồng phong lại tới nữa.
Anthony nghe mưa to âm thanh đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng thê lương thét chói tai.
Thanh âm bén nhọn mà lại ngắn ngủi, đem Anthony từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại.
Lắng nghe bên dưới, trừ bỏ tiếng sấm cùng mưa gió ra, trên hành lang cùng cách vách đều an tĩnh thật sự, phảng phất là ảo giác giống nhau.
Nhưng vì việc này mà hoàn toàn làm hắn không còn cảm giác buồn ngủ.
“Đừng để Anthony ta đây biết là ai làm, nếu mà biết ta liền cho ngươi hiểu tại sao nước biển lại mặn,” Anthony có chút bực tức mà lăn qua lộn lại trên giường.
Thẳng đến sáng sớm, Anthony lúc này mới mắt nhắm mắt mở mà ngủ qua đi, sau đó lại bị cửa nhỏ vụn thanh âm đánh thức.
Khoá cửa đang chuyển động, bên ngoài có người đang dùng chìa khóa mở cửa.
Bọn họ đương nhiên mở không ra, bởi vì Anthony ở bên trong dùng thêm một cái chìa khóa đem khóa lại.
Mở ra mắt mèo, Anthony thấy Dương Phàm, ở hắn bên cạnh còn có Tuấn Phương cùng mấy cái hộ gia đình.
“Các ngươi đang làm gì?”
Nghe được Anthony thanh âm, Dương Phàm động tác mở khóa đột nhiên khựng lại, lộ ra nụ cười làm người không quá thoải mái nói, “TIểu Anthony à, ngươi không có việc gì a, kêu ngươi nửa ngày đều không đáp ứng, ta lo lắng ngươi c·hết.”.
Anthony duỗi tay đè lên ổ khoá, trầm giọng nói, “Ta chỉ là ngủ thôi, không có việc gì, thúc thúc ngươi trở về đi.”.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không lập tức rời đi.
“Anthony a, thúc hôm nay tới tìm ngươi còn có một chuyện.”.
Nói chuyện, Dương Phàm nặng nề mà thở dài.
“Ngươi cũng biết hiện tại bên ngoài tình huống như thế nào a, bên ngoài có rất nhiều người già cùng trẻ nhỏ đồ ăn thiếu, cho nên muốn tới hỏi một chút gia đình ngươi còn có hay không dư thừa, đều đều cứu trợ mọi người.”.
“Thúc, ngươi đều nói hiện tại đồ ăn thiếu, ta sao có thể có dư thừa.” Anthony nhíu mày lắc đầu.
“Tất cả đều là hàng xóm, ngươi không cần phải tuyệt tình như vậy a.” Dương Phàm thấy hắn không chịu nhượng bộ dao ra đồ ăn mà chau mày, “ Nơi ở cũng không cung cấp, đồ ăn cũng không cung cấp, đồ vật cũng không quyên ra, Anthony a, làm người không thể như vậy máu lạnh.”
Bởi vì các ngươi đều là NPC a, đại ca!.
Anthony ở trong lòng nghĩ ra 7749 phương pháp chửi.
Cửa phòng khoá chặt, còn không có hoàn toàn xé rách da mặt nên Dương Phàm không có biện pháp.
Giằng co mười mấy phút, cuối cùng Duơng Phàm mang theo mấy người phía sau rời đi.
Bất quá sáng nay mở khóa động tác làm Anthony sinh ra vài phần cảnh giác, từ trong phòng tìm ra một đống tấm ván gỗ, đem cửa phòng cố định chặt.
Đã đi lên lầu Dương Phàm nghe thấy thanh âm nhíu mày.
Anthony vẫn luôn không đi ra ngoài không biết, lầu bảy hiện giờ đã sớm đổi chủ nhân.
Trừ bỏ phòng của Anthony vẫn còn yên bình ra thì mấy cái hàng xóm bên cạnh đều nguyện ý làm tiểu đệ cho Dương Phàm mà lưu lại, không nguyện ý thì bị đuổi đi ra ngoài.
Còn lại mấy cái phòng đều được chồng chất đồ ăn do lợi dụng chức vụ chiếm được.
Bên cạnh tuỳ tùng tiến đến Dương Phàm trước mặt, “Phàm ca, nhóc con tầng bẩy cũng quá không cho ngài mặt mũi, không bằng chúng ta trước lấy hắn khai đao?”.
Dương Phàm tựa hồ nghĩ tới cái gì, bất giác cười lên lộ ra răng bị ố vàng, “Trước cứ thoải mái đi, buổi tối lại nói.”.
=]] Góc Tác Giả; Nam chính nó bị rắn cắn một lần nên giờ khôn rồi, anh em không cần sợ truyện này tác viết nam ngáo ngơ, chừ những người đối với hắn tốt ra thì không ai hắn mở lòng lương thiện nha. [[=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.