Chương 44: Thủy mộ thành (8)
Anthony cố định tốt cửa sổ, một lần nữa ngồi trở lại trên giường.
Nếu cứ như vậy mưa to thì không mấy chốc mà ngập đến chỗ hắn ở.
Anthony nghĩ nghĩ lại đứng lên, ghé vào trên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài.
Trên mặt nước t·hi t·hể lại nhiều vài cái, bên ngoài truyền đến nhỏ giọng nói chuyện cùng khóc thút thít thanh âm, cách vách cũng truyền đến tiểu hài tử nói chuyện giọng trẻ con.
Cách vách ở chính là hai cái hơn 50 tuổi trung niên, tính tình không tốt lắm, thanh âm cũng rất lớn, hôm nay lại không có bất luận cái gì động tĩnh.
Anthony nhíu mày, không hướng về phía đen tối tưởng tượng.
So với tưởng này đó, không bằng ngồi cải tạo lại một chút cái bồn tắm hắn đã mua.
Hiện giờ mưa đã dừng lại, trò chơi vừa mới trôi qua ⅔ thời gian nhưng không có nghĩa là mưa sẽ không có trở lại.
Lầu bẩy cũng không phải một cái an toàn độ cao, Anthony sớm đã sớm tính toán đường đi trên bản đồ.
Trên bàn để một tờ giấy A3 bản đồ thành phố Đại Dương Xanh, mặt trên bị Anthony đánh dấu vài cái khoanh tròn. Anthony đã chuẩn bị tốt, một khi mưa to ngập đến lầu 6, hắn sẽ đi.
Đêm khuya,Anthony bị một trận dồn dập tiếng bước chân đánh thức.
“Cứu mạng a, dưới lầu có người c·ướp b·óc!".
“Giết người!”.
“Mở cửa, mở cửa!”.
Bên ngoài không biết như thế nào loạn lên, Anthony mới vừa mới mở ra trên cửa mắt mèo nhìn xem, thì đột nhiên một viên đạn từ bên ngoài bắn xuyên qua cánh cửa soẹt qua bả vai hắn, huyết từ v·ết t·hương bắt đầu chảy ra.
Anthony lui về phía sau vài bước, tay phải nắm lấy miệng v·ết t·hương để phòng máu chảy ra tiếp, không để ý mà lùi lại thiếu chút nữa liền bị cái bàn phía sau vướng ngã.
Bên ngoài vẫn còn bắn vào cánh cửa liên tục ngoài cửa truyền đến thanh âm của Dương Phàm, “Anthony a, mau ra đây, thúc mang ngươi đi lầu tám cho an toàn.".
Anthony chau mày, “thúc thúc, ta không mở cửa ngài cũng không cần phải phá a?".
“Này không phải do ngươi ép ta sao.” Dương Phàm trong giọng nói mang theo khó nén đắc ý.
Ở tầng lầu này, liền có mỗi phòng này chắc chắn là đủ đồ ăn, cả ngày không ra ngoài cầu xin dúp đỡ vật tư thì chắc chắn là một đại dê béo.
Vốn dĩ hắn chỉ định lấy hơn một nửa thôi, đáng tiếc là thằng nhóc này không biết phối hợp.
Dương Phàm thở dài, “Ngươi cũng không cần giấu, trong phòng ngươi chỉ có một người đúng không?.
Mưa to như này đã hơn mười ngày, bên ngoài hiện tại loạn thật sự. Mọi người đều ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi một cái tiểu tự mắt mũi chưa sạch có thể một mình sống mấy ngày?.
Ngoan ngoãn nghe thúc nói, mang hết đồ ăn ra.".
Không biết xấu hổ lão già, ta đây chỉ chiếm tiện nghi người khác chứ làm gì có ai dám chiếm tiệng nghi ta.
Anthony từ trong không gian lấy ra cây đao dài hai met, đây là cây đao hắn đã tự cải tạo lại khi rảnh rỗi, thân cây được làm bằng kim loại nhặt được ở bãi phế liệu nhưng cũng gọi là ổn, gắn lưỡi dao lên trên đầu cây nữa là tạo nên một món v·ũ k·hí.
Nhìn cái cửa phòng sắp bị đạn bắn nát, Anthony định dùng lại chiêu cũ là thu hồi đạn rồi thả trở về.
Vừa dơ bàn tay lên, một cảm giác chóng mặt ập tới, máu mũi không ngừng chảy ra làm nhỏ xuống sàn, "Ân, đây là bị làm sao,” khi hắn còn chưa hiểu chuyện gì xẩy ra thì trên không lại xuất hiện một hàng ký tự.
[ Xin chào người chơi mang số hiệu 000001.
Tên: Anthony Stark
Tuổi: 16
Vật Phẩm Hiếm: 2 cái vật phẩm không gian
Hiện Tại Ngài vẫn chưa thể làm bất kì kỹ năng gì ngoài cất dữ đồ vật. ]]
Anthony nhìn bảng thông báo này có chút trầm mặc, "Tại sao ở ngoài thế giới thực ta vẫn có thể sử dụng a.”
[Vì công bằng trò chơi nên hệ thống đã tự động loại bỏ kỹ năng này.]
Thấy lời giải thích vô lý này hắn thật sự là muốn chửi vài câu, nhưng thấy cánh cửa sắp không chịu nổi liền thu lại một bụng lửa dận.
Anthony mở ra cửa sổ, hướng phía dưới nhìn xem.
Nước đã dâng lên tới lầu 5, đục ngầu mặt nước làm người thấy không rõ trong nước có cái gì.
Không đánh lại thì chạy a, đây không phải gọi là hèn nhát mà gọi là định luật bảo toàn tính mạng.
Anthony đem khăn trải giường, vỏ chăn còn có bức màn dùng nhanh nhất tốc độ gỡ xuống buộc tất cả lại thành một cái dây thừng.
Một đầu cột vào trên cửa sổ một đầu ném xuống, chiều dài không quá đủ, khoảng cách mặt nước còn có khoảng ba mét bộ cao.
“Có thể hay không nhanh lên, dùng súng mà còn không khá nổi cái cửa sao?".
Cửa phòng lung lay sắp đổ, bên ngoài Dương Phàm thanh âm thúc dục vang lên.
Nghe thấy ngoài cửa thanh âm va đập, định dùng lực hất văng cánh cửa này ra, không để nhóm người Dương Phàm kịp sông vào, Anthony đem cái bồn plastic ném đi xuống trước, mặc vào áo cứu sinh, nắm lấy khăn trải giường làm dây thừng bắt đầu trèo xuống xuống.
“Phàm ca cửa mở!”.
Bên trong phòng thanh âm dừng một chút, ngay sau đó nói, “Phàm ca, thằng nhóc kia đã chạy!”.
Ở bên ngoài đang treo lủng lẳng trên sợi dây Anthony đang cố gắng bám chặt vào, trên cánh tay bị đạn xoẹt qua bắt đầu mất đi chi giác vì máu chảy ra quá nhiều.
Trên tay đã không sức lực liền thả cả người rơi vào trong nước.
Dương Phàm cùng người của hắn chạy đến cửa sổ nhìn xuống.
Anthony từ dưới mặt nước ngoi lên, hướng tới Dương Phàm dơ lên ngón giữa.
Ban đêm bốn phía tối tăm, thấy không rõ lắm Dương Phàm b·iểu t·ình.
Làm xong này đó, Anthony tìm được cái bồn plastic của mình, tiền một chút công phu mới bò lên được, nhanh chóng trèo đi.
Kế hoạch rời đi của hắn thật sự còn có vấn đề.
Bốn phía tuy rằng nơi nơi đều là tòa nhà cao tầng, nhưng ở vào an toàn suy xét, hắn không dám tới gần.
Anthony đội mưa to từ nửa đêm đến ban ngày, trên người quần áo đã sớm bị làm ướt, v·ết t·hương đã bị hắn băng bó lại qua loa.
Mệt c·hết a.
Anthony đánh cái hắt xì, nhìn chính mình nơi đang ở trên bàn đồ.
Đây là nơi mấy ngày trước được đài truyền hình công bố là chỗ tránh nạn.
Nhưng cái này chỗ tránh nạn cùng hắn trong tưởng tượng không quá giống nhau.
Theo lý thuyết thì ở nơi này tiếp nhận người tị nạn nhiều như vậy, vốn nên phải náo nhiệt, lúc này lại cực kỳ an tĩnh.
Anthony xuyên qua cửa sổ thấy trong phòng xác thật có người.
Một đám người tinh thần uể oải, ánh mắt c·hết lặng, lười biếng mà nằm trên mặt đất, giống năm ngày không ăn cơm giống nhau.
Vì để ngừa vạn nhất, Anthony không dám đi đến quá gần.
Keng Tũm.
Một tiếng lớn đồ vật rơi xuống nước thanh âm từ phía sau phía sau truyền đến.
Anthony quay đầu nhìn lại, cư nhiên là một cái t·hi t·hể!.
Mà trong phòng toàn bộ người cơ hồ đều thấy nhiều không thèm để ý, nhiều nhất xem một cái, không có bởi vì n·gười c·hết mà sinh ra quá lớn cảm xúc dao động, đến khi thấy được cái bồn của Anthony ánh mắt sáng lên.
“Thuyền!”.
Một câu, toàn bộ người đều nhìn về phía Anthony.
Sau đó trong phòng người bắt đầu trở nên điên loạn.
“Ta phải rời khỏi nơi này!”.
“Ta phải về nhà!”.
“Dẫn ta đi đi!”.
Những người này mặc kệ độ cao, từ trên cửa sổ nhảy xuống, tất cả đều hướng tới Anthony bơi qua, quả thực so cái thứ nhất trong trò chơi tang thi càng thêm khủng bố.
Anthony thật sự là có chút bị giật mình, cầm cái chảo làm thành mái chèo dùng hết sức lực mà trèo đi.
=]] Góc tác giả: đây là bối cảnh ở phương tây nên nhà có súng là bình thường nha, nhưng bên châu âu không phải nhà nào cũng có đâu, mua phải cần giấy phép nên không phải nhà nào cũng có. [[=