Chương 47: Thủy mộ thành (11)
Anthony nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng này có người ghé vào trên cửa sổ, tránh ở sau rèm trộm nhìn hắn từ chính mình bên cạnh đi quá, cũng có người hướng tới hắn vẫy tay.
Nhưng hắn một chút cũng không định dừng lại, lựa chọn gần nhất đường đi mà đi.
Đại khái khoảng một giờ sau.
Từ trước mặt bay tới một cái bình gas màu xanh, thiếu chút nữa liền đụng phải hắn.
Anthony thao tác thuyền bơm hơi nhanh chóng tránh thoát, không để ý.
Mới đi được mười mấy mét, nhìn thấy trước mắt hắn là mấy trăm, mấy nghìn bình gas đang nổi ở trên mặt nước.
Bên cạnh chỉ còn lại có nóc nhà, ở trên còn treo cái biển hiệu màu xanh nước biển, chiêu bài bị ngâm ở dưới nước, nhìn qua hắn cũng biết nơi này trước kia là bán cái gì.
Anthony dừng lại động tác, đứng lên nhìn nhìn phía trước.
Bình gas ở đây quá nhiều, giống một đám thuốc nổ đang đợi được kích hoạt dường như, cứ như vậy đi qua rất nguy hiểm.
Đổi con đường.
Anthony nhìn lại tấm bản đồ thành phố, nhanh chóng đem thuyền bơm hơi đổi phương hướng.
Trong tiểu khu, một cái tiểu hài tử đầy mặt hâm mộ nhìn dưới lầu, “Mụ mụ, ca ca kia thật là lợi hại a, hắn cư nhiên có thuyền.".
Trong phòng khô gầy nữ nhân một tay đem tiểu hài tử kéo ra xa khỏi cửa sổ, bức màn kéo đến kín mít.
.
.
.
.
Sắc trời dần dần trở tối.
Hiện tại đã không rất thích hợp lên đường.
Anthony khắp nơi nhìn xem ở xung quanh đây có khu nào đặt chân.
Khu chung cư khẳng định không thể, bên trong không biết ẩn giấu bao nhiêu người.
Tìm kiếm nửa ngày, hắn tìm được rồi một cái thư viện.
Hai ngày trước khi cơn bão ập đên, toàn bộ nơi công cộng đều đóng cửa, đương nhiên cũng bao gồm cái này thư viện.
Anthony lái thuyền bơm hơi đi vào đại sảnh. Bên trong cực kỳ rộng, còn có bốn tầng đều ở trên mặt nước. Hắn ở thư viện bên trong dạo qua một vòng, thay hết quần áo ướt rồi dùng sách báo làm vật bắt lửa đốt, một bên làm khô quần áo, một bên nấu mì gói.
Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối lại.
Anthony ngồi ở đống lửa bên cạnh, lấy ra cuốn sổ bắt đầu ghi chép lại mấy ngày qua đã trải qua những gì.
[ trò chơi ngày thứ 21, Thành phố Đại Dương Xanh.
Mưa to đã dâng lên tầng tám, hiện tại nước đã dâng lên đại khái khoảng 10 Met .
Trước mắt phiền toái nhất chính là mưa to cùng nhân loại. Hiện tại nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, cực kỳ ẩm ướt, tuy rằng đồ ăn của chính mình còn đầy đủ, nhưng cứ thường xuyên bị lạnh như vậy không c·hết đói cũng c·hết rét. ]
A, vì cái gì chính mình sẽ bị kéo vào cái này kỳ quái trò chơi?.
Là thằng tác giả nào ghen ghét ta đẹp trai cùng giàu có sao?.
Cuối cùng hai câu hắn chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không giám viết ra, cái chó má gì phòng phát sóng còn đang đi theo hắn 24/24 a.
Viết xong nhật ký Anthony nhìn bên cạnh ngọn lửa, thu hồi lại quần áo đã được làm khô, đem thuyền bơm hơi kéo đi ra ngoài.
Vì an toàn bản thân, hắn cũng không định ở tại thư viện bên trong.
Ban ngày hắn ở trong thành phố lái thuyền bơm hơi rêu rao khắp nơi, có rất nhiều người thấy hắn lái thuyền vào thư viện.
Cả đời hắn chỉ báo mình lão cha, sống rất là thân thiện với mọi người, nhưng người nào thì không biết.
Chỉ sợ người tốt bụng, hiền hòa, yếu đuối như hắn đêm ngủ lại bị ai đó nhớ thương mà đến đâm cho một phát.
Nhìn từ bên ngoài vào thì thấy kiến tạo tòa thư viện này như là một khu nhà, trên thực tế là hai khu nhà tách ra.
Ở giữa hai tòa nhà có cái thật nhỏ kẽ hở, vừa vặn cho thuyền bơm hơi đi vào.
Vị trí ẩn nấp này đen thui ban đêm liền càng thêm không dễ dàng bị phát hiện.
Anthony đem cái bồn plastic gỡ xuống tới, để thuyền hơi vừa vặn ở hai tòa đại lâu ở giữa, trên đỉnh đầu có cái mái tôn vừa vặn giúp hắn ngăn trở ban đêm mưa gió. Anthony nằm ở thuyền bơm hơi, đắp lên người bộ quân phục cảnh sát cho đỡ lạnh.
Tuy rằng buổi tối là lạnh như vậy một chút, nhưng an toàn là được
Đạo lí của hắn là có ăn thì không cần làm, có chỗ nào an toàn thì ta đi chỗ đó, không dùng mạng sống ra để thử cái gì không biết.
Mạng sống rất là quý giá a.
.
.
.
.
Đêm khuya.
Bầu trời không có một ngôi sao, bốn phía duỗi tay không thấy năm ngón tay.
Thư viện xung quanh có vài chiếc thuyền đi tới, thanh âm mưa to bao phủ toàn bộ tiếng động cơ.
Như Anthony tưởng giống nhau, thật sự có người đội mưa lại đây.
Bọn họ đập vỡ cửa sổ tiến vào, năm sáu người tách ra xem xét thư viện xung quanh.
Nửa giờ trôi qua, mấy người tụ tập lên.
“Lão Tề, thư viện không có ai a?".
“Chúng ta ở dưới tầng một phát ra tiếng động lớn như vậy, có thể hay không thằng nhóc kia đã đi rồi?”.
“Không có khả năng, ta chính mắt nhìn thằng nhóc đấy tiến vào đây, trời tối cũng chưa đi ra ngoài nữa.".
“Vậy người kia đâu? Sẽ không ẩn nấp rồi đi?".
“Lại cẩn thận tìm xem.".
Mấy người tụ lại một chỗ trao đổi tin tức, sau đó liền tách ra tiếp tục tìm kiếm bóng dáng của Anthony.
Rầm!.
“Cẩn thận, ở đây có cái giá sách chặn dữa đường.”
Anthony lập tức bừng tỉnh, nghe được mấy người đang ở cách đó không xa nói chuyện.
“Các ngươi nói nhỏ một chút, định đem người dọa chạy sao?”.
“Đại ca nơi này làm gì có người a, chúng ta còn không bằng ở chỗ này vơ vét một chút đồ vật trở về đi.”.
“Bớt nói lại! Lão tử quan sát hắn lâu như vậy, nhất định còn ở thư viện. Nhớ lại con thuyền chiều nay đi, ngươi bỏ được sao?”.
Anthony nghe bọn họ nói chuyện bên ngoài, toàn thân căng chặt động cũng không dám động, bọn họ không biết người đang muốn tìm chỉ cách có một bức tường.
Anthony sờ sờ chính mình cây đao bên hông, từ trong không gian lấy ra súng lục.
“Còn đứng ở chỗ này làm gì, mau nhanh đi tìm a!” Cầm đầu mấy người hùng hùng hổ hổ mà nói, “Đừng mẹ nó lãng phí thời gian, nếu mà để người chạy mấy thì đừng mong ai có thể yên ổn rời đi.”.
“Trương Nghĩa, ngươi đem mấy cái kệ kia để ra ngoài cửa để có ai định chạy ra ngoài sẽ phát ra tiếng động, những người khác chú ý nghe có hay không tiếng di chuyển.”.
Anthony vẫn ngồi trong góc tường, chờ bọn hắn rời đi.
Quả nhiên là tìm kiếm chưa được ba mươi phút thì những người này định từ bỏ.
“Đại ca, thằng nhóc kia khả năng là đã chạy.”.
“Đúng vậy a, nói không chừng lúc hắn chạy ngài không nhìn thấy thì sao.”.
“Cái thư viện này liền cái nịt đều không có, ca, bằng không chúng ta trở về đi. trời bắt đầu trở nên lãnh a.”.
Trải qua mấy người khuyên bảo, Anthony nghe được bọn hắn chuẩn bị rời đi tiếng bước chân.
Mà ngay lúc này ở hắn bên ngoài cách đó không xa đột nhiên vang lên t·iếng n·ổ mạnh.
Một dãy con phố đã xảy ra kịch liệt nổ mạnh.
Nổ mạnh liên tục không ngừng, ánh lửa chiếu sáng nửa bầu trời.
Mơ hồ có thể nghe được bên kia con phố tiếng thét chói tai, ngay sau đó là từng luồng sóng nhiệt đánh úp lại.
Nguyên bản tĩnh lặng mặt nước bắt đầu kịch liệt mà đong đưa, đem nhóm người đã ngồi lên thuyền toàn bộ hất xuống mặt nước, ngọn l·ửa b·ùng l·ên làm toàn bộ khung cảnh trong thư viện nhìn rõ như ban ngày, nhóm người từ dưới mặt nước ngoi lên, theo bản năng mà nhìn về hướng v·ụ n·ổ thì thấy Anthony đang ngồi ở trong góc tường.
Anthony nhìn thấy rất nhiều các thuyền bè trúc tự chế không ngừng di chuyển ở xung quanh trung tâm thương mại, một ít người còn ở bên trong khu trung tâm thương mại tìm vật tư, thậm chí còn có người chui vào dưới nước tìm kiếm đồ ăn.
Không có pháp luật cùng trật tự, trừ bỏ tìm đồ vật còn có c·ướp b·óc.
Cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn con tôm tình huống quá thường thấy.
Liền ngắn ngủn năm phút, đã đã xảy ra không dưới mười vụ c·ướp b·óc.