Chương 48: Thủy mộ thành (12)
“đại ca, thằng nhóc kia trốn ở nơi này!”.
Anthony lời gì đều không nói, nhanh tay khởi động lại động cơ, dùng lớn nhất mã lực từ bọn hắn bên cạnh lao ra đi.
Mấy cái đại hán nhanh chóng phản ứng, “Bắt lấy thằng nhóc!”.
Anthony động tác nhanh chóng đánh lái, xoay hai vòng né lấy mấy người định chặn đầu hắn, không để mấy người kia kịp lên thuyền đuổi theo thì hắn liền hướng tới v·ụ n·ổ lao đi.
Thẳng đến bốn phía đều trống trải, Anthony lúc này mới dừng lại.
Mấy cái nam tử kia không có đuổi theo phía sau, nổ mạnh vẫn còn liên tục khiến sóng xung kích thiếu chút nữa làm cả thuyền của hắn bị lật úp.
Anthony nhìn về phía v·ụ n·ổ, nhớ tới ban ngày hắn nhìn thấy mấy cái bình Gas. Mấy trăm hơn một nghìn cái bình gas ngâm mình ở trong nước, đã vậy còn toàn là mấy bình Gas kiểu cũ, chỉ cần có một chút ngọn lửa thì không phải là cái bom hẹn giờ sao.
Ngọn lửa cũng không có bởi vì trời mưa mà nhỏ lại, ngược lại càng lúc càng lớn.
Lửa càng ngày càng lan rộng, cùng với gió to, dần dần có dấu hiệu biến thành lốc xoáy lửa.
Càng ngày càng nhiều người nhảy vào trong nước, còn có người không kịp chạy trốn liền trực tiếp bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cho dù là chạy được, nhưng miệng v·ết t·hương bị bỏng nếu vẫn ở trong nước đục như này mấy tiếng thì cũng là lành ít dữ nhiều.
Trên mặt nước có nhiều t·hi t·hể bị v·ụ n·ổ đánh bay đến các nơi.
Không trung thoang thoảng một cổ mùi thịt nướng, tựa như là mùi của miếng ba chỉ áp chảo vậy, làm người nhịn không được mà nuốt trong miệng nước bọt. Nhớ tới cái này hương vị là từ nơi nào ra tới, tức khắc lại làm người buồn nôn.
Tối tăm bầu không khí bao phủ lấy toàn bộ thành phố Đại Dương Xanh.
Ầm Ầm.
Không trung bắt đầu vang lên tiếng sấm.
Thành phố Đại dương Xanh ngày thứ hai hai.
Mây đen dày đặc khiến con người ta liên tưởng ở bên trong đang có người chuẩn bị độ kiếp, áp lực đè nén cực độ.
Tia chớp ở trong tầng mây như ẩn như hiện, sau đó liền Rầm một tiếng bổ thẳng về phía trên nóc mấy toà nhà cao tầng, hoặc là trực tiếp bổ trên mặt nước, trên mặt nước đều hiện ra điện quang lưu chuyển.
Nguyên bản còn không chút hoang mang Anthony thiếu chút nữa liền bị thiên lôi đánh trúng.
Liền tính không có b·ị đ·ánh trúng, nhưng lúc này thuyền bơm hơi đều đang ướt đẫm, chỉ cần ở bên trong phạm vi dòng điện thì đ·iện g·iật là khẳng định.
Tuy rằng khoảng cách tới khách sạn Burj Al Arab đã không còn xa, nhưng hiện tại cần phải tìm được một cái địa phương để tránh lôi.
Anthony lái thuyền bơm hơi chạy như bay, ánh mắt ở trên cánh thấy được mấy giòng chữ chữ lớn, toà nhà quốc hội.
Chính là chỗ đó!.
Anthony dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào bên.
Thuyền bơm hơi trên sàn nhà trượt dài ba bốn met, Anthony vội vàng nhảy xuống dưới nhìn xem.
Còn tốt, không bị hỏng.
Bởi vì tình huống khẩn cấp, Anthony không có thăm dò rõ ràng về nơi này huống liền vọt vào bên trong, bị bên trong một nhóm người vây quanh lại.
Đều là một đám thanh niên.
Nam chiếm đa số.
Anthony nhìn những người này, mắt có chút cảnh giác nhìn mấy người. Bàn tay đè lại thuyền bơm hơi, hắn đang đứng trước cái lỗ lớn trên cửa sổ, đã chuẩn bị tốt con đường chạy trốn.
Đúng lúc này từ trong đám người đi ra một cái nam tử tay cầm điếu thuốc xì gà.
Trên mặt mang theo chút tươi cười mà nhìn từ đầu đến chân Anthony, nhưng cái loại này ánh mất đánh giá làm người cảm giác thực không thoải mái.
“Nhóc con, ngươi vào nhà mà gây ra động tĩnh thật lớn a.”.
Anthony kéo thuyền bơm hơi lui ra phía sau một bước, “thật xin lỗi, ta không biết nơi này là nơi các ngươi chiếm được, ta lập tức đi.”.
Trên bả vai hắn v·ết t·hương vẫn chưa lành nên việc một người đánh một nhóm người là không thể, với lại ở trong trò chơi này không có kĩ năng bảo mệnh nên hắn cũng không dám lấy mệnh của mình ra để thử a.
“Ngươi đang nói cái gì, nơi này là của chung mọi người, chúng ta sao phải đuổi ngươi đi a.” Nam nhân liếc mắt một cái liền nhận ra Anthony muốn chạy, duỗi tay giữ chặt hắn thuyền bơm hơi.
“Ngươi lưu lại đây thì mọi người càng cao hứng còn không kịp, với lại trẻ con không nên ra ngoài một mình vì không được an toàn, Cẩu Cẩu, Hoàng Miêu, tìm cái gì đem cửa sổ sửa lại đi.”
Nam tử hai câu lời nói liền chặt đứt Anthony đường lui.
ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Anthony, mặc dù bị nước mưa to có chút chật vật, nhưng tóc vàng cùng da trắng với khuôn mặt không một tì vết thì cực kì nổi bật trong đám người.
Nam nhân trong mắt loé lên một tia kinh ngạc cùng sát khí, cười cười hướng tới Anthony vươn tay, “Ta kêu Diệp Trần, tiểu đệ đệ như thế nào xưng hô a?”.
“Anthony.”.
Anthony liếc hắn một cái, không nói gì thêm mà kéo cái thuyền đi thẳng vào toà nhà quốc hội.
Đứng bên cạnh Diệp Trần có người không nhịn được mà nói nhỏ.
“Hắn nghĩ hắn là ai mà dám tỏ thái độ với Trần ca chứ, đúng là mấy đứa mắt mũi chưa sạch mà”
“Đúng vậy Trần ca, chúng ta cho thằng nhóc đấy một bài học đi.” Có người khác bắt đầu khởi động tay chân, chỉ đợi mỗi Diệp Trần ra lệnh liền lao lên cho Anthony một trận.
Nhìn về hướng Anthony rời đi, Diệp Trần khẽ nhếch môi cười, ”Không ai được động đến hắn, ta đã nói rồi đấy.”
Không để mấy người kịp hiểu những gì hắn nói, Diệp trần liền rời đi,
“Trần ca đây là thế nào a.”
“Không biết nữa, nhưng cứ nghe theo đi, đừng để như mấy thằng phía trước không nghe lời nên giờ vẫn sống c·hết chưa rõ.”
Về phía Diệp Trần lúc này, trên nay cầm một bức chân dung được vẽ bằng tay, nhìn qua thì không khó để nhận ra đây là Anthony.
“Ân, cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi Anthony.” ánh mắt sắc lạnh nhìn bức chân dung, từ trong túi áo lấy ra cái bật lửa đốt đi.
Anthony lúc này còn không biết có một âm mưa lơn đang nhắm vào hắn nên còn tâm tư đi dạo xung quanh, những căn phòng cùng nội thất trang trí cơ bản là vẫn duy trì nguyên bản bộ dáng, có thể là những người này cũng vừa tới không bao lâu.
Tất cả mọi người đều tụ tập nghỉ ngơi chung một phòng nhưng hắn vẫn không hiểu là vì sao nơi này không thiếu phòng mà tất cả mọi người phải ở chung một chỗ, với quy tắc bớt hỏi một câu thì an toàn càng lâu nên hắn cũng không định đi hỏi thử.
Ngay khi Anthony định chọn góc phòng dùng làm nơi nghỉ chân thì bên cạnh có hai cái nam tử chặn hắn trước mặt, “Ngươi định ở đây làm gì, nơi này đã bị chúng ta tiếp quản, ngươi chỉ có thể ở bên ngoài kia khu vực hoạt động.”.
Cả hai mươi người trên mặt đều mang một chút không kiên nhẫn mà nhìn Anthony.
“Nào mọi người, chúng ta không nên bắt nạt người mới.” Diệp Trần đi tới vỗ vỗ Anthony bả vai.
“Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, chúng ta nên lẫn nhau trợ giúp giống như người một nhà.”.
Nói song, Diệp Trần lấy ra một chai nước khoáng, đưa tới Anthony trước mặt.
“Ngươi không cần khẩn trương, chúng ta đều là người tốt.”.
Nếu hắn nói lời này nhưng những người khác không có lục soát thuyền bơm hơi của hắn thì khả năng càng có tính thuyết phục.
“Cảm ơn.” Anthony tránh đi hắn đưa tới nước khoáng, duỗi tay từ trong ba lô lấy ra một chai khác, “Ta chính mình có.”
Bên ngoài tiếng sấm nổ vang, Anthony chọn tạm một góc rồi ngồi ở trên sàn nhà nghỉ ngơi.
Hắn không quan tâm đến mấy cặp mắt tham lam đang nhìn về phía hắn, Anthony cũng không phải quá khẩn trương vì trên người hắn thứ có giá trị nhất chính là cái thuyền phía sau, còn có thể làm sao bây giờ, chẳng lẽ bỏ của chạy lấy người
Ít nhất cũng phải đợi cơn bão qua đi dã.
Buổi chiều 6 giờ.
Toàn bộ trẻ em cùng phụ nữ đều bắt đầu nấu cơm.