Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 49: Thủy mộ thành (13)




Chương 49: Thủy mộ thành (13)
Đồ ăn đều chồng chất được bọn họ bảo hộ rất tốt trong phòng, chỉ có Diệp Trần có chìa khóa.
Không bao lâu, toàn bộ căn phòng đều tản ra mùi hương đồ ăn.
Gà hầm, lạp xưởng còn có cả thịt bò, bên cạnh thậm chí còn để mấy thùng bia.
Mưa to nhiều ngày như vậy, không nghĩ tới bọn họ còn có như vậy phong phú đồ ăn.
Nhóm người này đồ ăn không phải tất cả đều giống nhau tốt!.
Anthony nhìn trên bàn để đủ loại món ngon, yên lặng nuốt nuốt nước miếng.
Bất quá thực mau hắn liền phát hiện, trên bàn đồ ăn đều không phải là mỗi người đều có phần, trừ bỏ Diệp Trần cùng mấy cái vì hắn sai đâu đánh đó như Cẩu Cẩu cùng Hoàng Miêu ra thì chỉ còn mấy cái thủ hạ bên ngoài, tất cả mọi người còn lại đều chỉ được ăn bánh mì cùng bánh quy, hơn nữa phân lượng cũng không nhiều lắm.
Nhận thấy được Anthony tầm mắt, Diệp Trần khóe miệng hơi hơi gợi lên, buông chiếc đũa đi đến Anthony trước mặt, “ngươi muốn cùng nhóm chúng ta ăn sao?”.
“Cảm ơn không cần.”.
Anthony lắc đầu.
Người này chính là tưởng điệu hổ ly sơn, nhân cơ hội hắn đang ăn mà dịnh c·ướp đi chính mình thuyền bơm hơi.
Hắn Anthony là cái loại người vì ăn mà bán đi tất cả sao?.
Đương nhiên không phải!.
Hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay mình thông minh đột xuất, có thể là do mình thông minh từ nhỏ nhưng giờ mới kích hoạt đại loại như mấy tình tiết trong tiểu thuyết a.
Anthony từ ba lô lấy ra bánh mì cùng nước.
Diệp Trần nhìn hắn một cái, khóe miệng hơi hơi gợi lên, khẽ cười một tiếng, chậm rì rì tránh ra.
Ngồi ở Diệp Trần bên cạnh nam tử hướng tới Anthony phương hướng nhìn liếc mắt một cái, “Trần ca, thàng nhóc kia cũng quá không biết điều.”.
Diệp Trần tiếp nhận chai bia uống một ngụm, “con mồi mà biết dãy dụa thì mới có hứng để truy bắt, nếu mà cứ nằm im như cá nằm trên thớt thì còn có cái gì ý hứng thú?”.
“Nếu như hắn là cái người chơi thì sao? với lại nhìn hắn thật là có chút quen mắt nhưng không biết đã nhìn thấy ở đâu.”
Diệp Trần tiểu đệ cảnh giác mà nhìn nhìn bốn phía, theo sau dùng chỉ có hai người có thể nghe được thanh âm nhỏ giọng nói, “Trần ca, chúng ta vẫn là ở trong trò chơi cẩn thận một chút.”.
“Ân.”
Diệp Trần tùy ý mà nói, “Ngươi bây giờ đã giỏi rồi, có gì thì giúp ta thoát ra ngoài đi.”

“Không không, ta còn chờ Diệp ca mang ta đi ra ngoài đâu.” Bị nói tiểu đệ đột nhiên lắc đầu.
“Là ta nói nhiều quá, thực xin lỗi Diệp ca.”.
Diệp Trần Phi cười như không cười mà nhìn hắn một cái, nằm ở trên sô pha chợp mắt, “Phái người bảo vệ tốt ban đêm, không được để bất kì kẻ nào tiến vào, cũng không có một người nào được đi ra ngoài.”.
.
.
.
Gió bão vẫn luôn càn quét đến nửa đêm.
Rốt cuộc tiếng sấm cũng không có.
Bởi vì có quá nhiều người không quen biết, Anthony buổi tối ngủ đến không chút nào an ổn mà tỉnh rất nhiều lần.
Người mang không gian đạo cụ, hắn không định ở nhiều người trước mặt như này lấy đồ vật, này quá dễ dàng bại lộ.
Nghe bên ngoài rõ ràng thu nhỏ rất nhiều tiếng mưa rơi, Anthony trong lòng bắt đầu tính toán như thế nào đi ra ngoài.
Ban đêm cũng không phải quá an tĩnh, trừ bỏ tiếng mưa rơi bên ngoại còn có tiếng ngáy, nói nói mớ, nếu Anthony làm một ít động tác nhỏ thì sẽ không có vẻ quá mức đột ngột.
Không ổn nhất chính là có người gác đêm.
Cho dù là sau nửa đêm thì vẫn như cũ có một ngọn lửa đem cả tòa lầu đều chiếu sáng lên.
Phía trước đâm vỡ cửa kính đều đã bị bịt kín lại, nếu hắn hiện tại đi ra, chắc chắn sẽ kinh động những người này.
Cái này đã rất khó để đi ra.
Anthony dựa vào thuyền bơm hơi gãi gãi cái đầu như tổ quạ, nhìn phía trước gác đêm người lặng lẽ đứng lên.
Thuyền bơm hơi di động khiến cho bọn họ chú ý.
“Ngươi làm gì?”.
Hai người xông tới ngăn lại Anthony.
“Đi WC.” Anthony lời ít mà ý nhiều.
Hai người nhìn phía sau hắn thuyền nhỏ, “đi WC còn muốn mang theo thuyền?”.

“Đúng vậy.”.
Anthony thực bình tĩnh, thật giống như đi WC mang theo thuyền so với mang giấy còn muốn bình thường.
Bệnh tâm thần đi.
Hai người nhìn Anthony, “Đi WC ở tầng này, thuyền đừng kéo đi kéo lại.”.
Anthony đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, nhìn này hai người liếc mắt một cái, một lần nữa ngã vào thuyền bơm hơi thượng nhắm mắt dưỡng thần.
.
.
.
Sáng sớm.
Anthony ngửi được một cổ mùi thơm của súp mà tỉnh lại.
Chờ hắn mở mắt ra thời điểm, Diệp Trần đang đứng ở chính mình trước mặt, cầm một chén súp mỉm cười nhìn hắn.
“Tiểu đệ đệ tối hôm qua ngủ ngon chứ? Muốn tới uống một chút súp cho ấm người sao?”.
Anthony nhìn hắn một cái, không hề giống phía trước né như né tà, tiếp nhận súp nói cảm ơn.
Sau một đêm hắn đã suy nghĩ thật kĩ.
Tình huống hiện tại là luyến tiếc thuyền bơm hơi, với lại hắn lúc này rời đi cũng không được.
Đông người như này đánh cũng không lại, vậy tạm thời gia nhập bọn hắn đi.
Nhìn Anthony tiếp nhận bát súp, Diệp Trần trong mắt ý cười càng sâu, đi trở về chính mình đội ngũ bắt đầu cho mọi người an bài công tác.
“Hôm nay lục soát phía nam con đường, địa hình đều nhớ rõ sao?”.
“Nhớ rõ.”
“Ân, vậy thì đi theo Cẩu Cẩu cùng Hoàng Miêu đi, sớm chút trở về.”
Diệp Trần đơn giản mà dặn dò một chút, nhóm người này bắt đầu mặc vào áo mưa mang lên v·ũ k·hí xuất phát.
Anthony tận mắt nhìn thấy Diệp Trần giao cho hai người dẫn đầu một cây súng ngắn cùng súng trường.

Nhìn đến nơi này Anthony trong lòng lộp bộp, may mắn tối hôm qua không có mạo hiểm.
Chờ nhóm người rời đi, Diệp Trần quét mắt nhìn toàn bộ người, lưu lại mấy người thủ tại tầng một, dư lại người tất cả đều mang đi các tầng khác bắt đầu lau dọn.
Tất cả các tằng nếu tìm được đồ ăn đều phải nộp lên trên.
Giữ ấm quần áo cùng các loại thuốc trị bệnh bình thường đều đồng dạng như thế, Diệp Trần luôn đứng ở chỗ đó, không ai dám dấu đi đồ vật.
Anthony đi theo ở phía sau nhìn, có chút kinh ngạc Diệp Trần đối những người này khống chế.
Năm mươi mấy người rọn sạch toàn bộ toà nhà thực mau.
Tổng cộng có tám tầng cùng bẩy mươi phòng lớn nhỏ, chỉ dùng một buổi sáng bọn họ liền rửa sạch xong.
Thu hoạch không ít.
Mặt nước còn đang không ngừng dâng lên, Diệp Trần đã gọi người đem khu căn cứ dọn lên tầng cao nhất.
Anthony trên cao nhìn xuống chỉ thấy làn nước đục ngầu, hiện tại mà muốn rời đi thì khả năng càng nhỏ.
.
.
.
Tầng cao nhất có rất nhiều phòng, Diệp Trần cẩn thận mà đem tất cả mọi người chia ra thành từng nhóm nhỏ.
Đem trong đại sảnh bàn làm việc dời đi, dùng những giá sách chặn lại ở giữa phòng để phân chia nam nữ.
Anthony nhìn chính mình được chia đến giường đệm, ôm thuyền bơm hơi chuyển đến góc tường.
Diệp Trần tùy ý mà dựa vào khung cửa, nhìn Anthony phương hướng, tâm tình rất tốt.
Cẩu Cẩu cùng Hoàng Miêu từ bên ngoài đi vào, vừa lúc nhìn thấy Diệp Trần vẻ mặt tươi cười mà trong lòng lộp bộp.
“Trần ca, ngươi đây là bị G,A,Y sao?.”
Diệp Trần thu hồi tươi cười tùy ý mà nhìn hắn một cái, “Ngươi đây là bị kẹp đầu vào đâu sao? Ta nhìn ai là ta thích người đấy à?”.
“Trần ca thực xin lỗi.” Hoàng Miêu cúi đầu, hắn rất sợ Diệp Trần đem chính mình ném ra ngoài.
Diệp Trần ừ một tiếng, ánh mắt lộ ra kỳ dị thần sắc.
“Một thợ săn thực thụ là phải biết đường đi nước bước của con mồi, luôn trọn đúng lúc con mồi không để ý mà ra tay một kích tất sát”.
Diệp Trần như vậy vừa nói, Cẩu Cẩu cùng Miêu Ca không hẹn mà nhớ lại trên diễn đàn đối Diệp Trần chửi bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.