Chương 8: Tàu biển cuồng loạn (5)
Một cái đại thúc khác cũng gật gật đầu, “Chúng ta phải đề phòng vạn nhất, có thể c·ách l·y bọn họ cũng là để bọn hắn nghỉ ngơi đi.”.
Tất nhiên là thuyền trưởng cũng không thể nào tự quyết định mọi việc, bèn gật đầu thỏa hiệp.
“Được rồi. Tạm thời c·ách l·y cả khoang A đi, ngoại trừ bác sĩ cùng đưa cơm, những người khác đều không thể tiến vào.”.
Ngay lúc đó, vì mải nghe Anthony không để ý đến cái thùng nước dưới chân mà bị va phải, làm đổ cả thùng nước lênh láng ra sàn.
Động tĩnh ngoài cửa khiến mọi người trong phòng đều nhìn về phía bên ngoài Anthony.
“Tiểu Anthony đúng không? Chắc ngươi cũng nghe mọi người nói rồi phải không, liền nghe theo mọi người nói khi nãy nhé.” Thuyền trưởng vỗ vỗ Anthony bả vai, bàn tay dơ lên ra ký hiệu cổ vũ.
Anthony nhìn thuyền trưởng mắt giật liên hồi, “Thuyền trưởng, ta sợ.”.
Không muốn đi liền phải nói nếu không lại b·ị b·ắt đi lại khổ.
“Chỉ là bị cắn thôi mà, có gì mà sợ quá? Trên biển thì luôn phải mạnh dạn lên, về sau còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm rất nhiều.” Thuyền trưởng cổ vũ mà đối với hắn nói,“ Người cần cù như ngươi rất ít, ta đối với ngươi kỳ vọng rất cao.”.
Anthony khuôn mặt vẫn cố nở nụ cười.
Cũng không Muốn a.
Nhưng ngược lại với Anthony thì mưa đạn đang rất là hả hê với hắn.
“Ta có cảm giác, chủ bá bá đang dần đi vào con đường của tư bản.”.
“Chủ bá vẫn phải làm công cho tử bản như chúng ta, ha ha ha.”.
Trên biển ngày thứ chín, giữa trưa.
Ngoài bác sĩ ra thì chỉ có Anthony là người tiếp xúc với Trần Anh thúc thúc và các thuỷ thủ bị cắn nhiều nhất.
Cũng là một người nhưng hắn lại thấy Trần Anh thúc thúc có chút là lạ.
Tuy rằng bác sĩ toàn sức chữa trị, nhưng mà bọn họ vẫn luôn không chút nào chuyển biến tốt.
Miệng v·ết t·hương vẫn đổ máu liên tục không có khép lại, miệng v·ết t·hương chảy ra mủ dịch và từng cái gân xanh nổi lên. Càng không ổn là còn có vài người bắt đầu giống như Toàn ca bệnh trạng là chảy nước miếng.
Sau đó chính là đầu óc bắt đầu mơ hồ không rõ, tròng mắt bắt đầu biến đổi thành màu trắng, toàn thân bắt đầu co giật, mỗi lần di chuyển đều có thể nghe được răng rác khớp xương. Thuyền viên bị cắn bắt đầu thích ăn thịt tái, càng tươi sống lại càng thích.
Anthony lúc đưa cơm thì bị bọn hắn nhìn chằm chằm như mấy con động vật khát máu nhìn con mồi, ánh mắt của bọn hắn khiến Anthony nổi hết lông tơ.
Anthony Tim đập càng ngày càng nhanh, trong lòng luôn có một loại cảm giác thúc giục hắn rời đi nhanh.
Hắn bắt đầu nhẹ nhàng lùi về phía cửa, nhìn bên cạnh Nghĩa bác sĩ, “Bác sĩ, ta có cảm giác chúng ta không nên ở đây, ngươi có muốn đi ra ngoài cùng nhau không?”.
“Ngươi đi ra ngoài đi.”. Lý bác sĩ lắc đầu, “Mang tới cho chúng ta đủ đồ ăn cho năm ngày là được rồi, sau cũng đừng tới nữa, nếu năm ngày sau chúng ta vẫn không chữa khỏi thì ngươi đừng tới đây đưa cơm cho chúng ta.”.
Anthony nghe xong hắn nói liền cứng cả người lại, “Lý bác sĩ, ngươi.”.
“Ta cũng bị cắn.” Lý bác sĩ kéo lên ống quần, lộ ra bắp chân có băng gạc đang thấm huyết, “Ta có cảm giác không được thoải mái, tất cả thuốc trên thuyền đều ở chỗ này, nếu vẫn không chữa được thì thật sự không có cách nào. Chỉ có thể xem chúng ta còn chống đỡ được đến khi tàu hàng cập bờ, rồi đi bệnh viện.”.
Lý bác sĩ nói, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ.
Mà trong lúc này mưa đạn đang càng ngày càng loạn “Không thể nào, chủ bá đây lại đi vào ổ sói a.”.
“Thí chủ, ta thấy ấn đường ngươi chuyển sang màu đen, sắp có huyết quang tai ương.”.
“Chủ bá, trong trường hợp này chúng ta nên quay đầu và chạy chứ không phải là ngây ngốc ở đây a.”.
Anthony chỉ là cứng người lại vài ba giây, “Lý bác sĩ ngươi muốn ăn cái gì?”.
“Cái gì cũng được, chỉ cần có thể no là được.” Lý bác sĩ nói, hắn cũng không phải là một cái người quá quan trọng việc ăn uống.
“Được rồi.” Anthony gật đầu, xoay người lại vừa muốn đi, lại bị Lý bác sĩ gọi lại.
Hắn nhìn chằm chằm Anthony nhìn khoảng chừng năm giây thời gian, tròng mắt hơi hơi biến đổi thành màu trắng, dưới yết hầu lên xuống khi nuốt nước bọt, “Mang cho chúng ta ít thịt đi, tám phần thịt bò bít tết tái sống 25% đi.”.
Lại là loại này ánh mắt nhìn chằm chằm hắn!.
Anthony nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giả bộ như như không có việc gì, liền lập tức đẩy xe ăn ra ngoài.
“A, thúc thúc đợi một lúc, ta sẽ kêu đầu bếp chuẩn ngay.”. không đợi Nghĩa bác sĩ kịp làm gì hắn liền khoá lại cái khoá cửa phòng lại rồi đẩy xe ăn nhanh khỏi nơi thị phi này.
“Có ai để ý không, khi nãy chủ bá ra khỏi phòng thì cái ánh mắt của người bác sỹ kia có chút đáng sợ a.”.
“Như ánh mắt của động vật nhìn con mồi.”.
“A, doạ c·hết tiểu bảo bảo rồi.”.
Ngược lại với mưa đạn thì hắn lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng bếp, đẩy cửa phòng bếp ra thì thấy trong đó chỉ còn Emma tỷ tỷ đang còn lau dọn.
Vì chạy một hơi đến tận phòng bếp nên khi vào hắn còn thở hồng hộc, không nói được câu nào.
“Anthony, có truyện gì vậy?.”. Emma quay đầu lại không hiểu cái gì mà hỏi.
“Khi nãy em mới từ trong phòng của Toàn ca chạy ra, bác sĩ Nghĩa cũng bị cắn rồi, hắn cứ nhìn chằm chằm như sói nhìn con mồi vậy.”. khua tay lấy chai nước trên bàn mà tu một mạch hết nửa chai. ”Phù, cuối cùng cũng sống lại rồi.”.
“hắn đuổi theo sao?.”. Emma bỏ găng tay cao su xuống đi lại gần hỏi.
“Không a, cũng có thể là hắn chưa mất ý thức hoàn toàn, còn nữa Emma tỷ tỷ giúp em chuẩn bị ít đồ ăn cho bọn hắn trong mười ngày nha.”. với cặp mắt đầy trong sáng như vậy nhìn chằm chằm thì hắn rất tự tin là không ai có thể thoát khỏi, và kết quả đúng là như vậy.
“Emma đứng lên, dùng sức xoa đầu Anthony khiến nó rối lên thành tổ quả, “Được rồi, ai bảo nhóc lại đáng yêu như vậy chứ.”. Nói xong nàng liên đi thẳng vào trong kho hàng.
Đây vẫn là lần đầu tiên ngoài lão quản gia Jarvis hồi còn sống đã soa đầu hắn, lão cha thì không cần phải nói vì hai cha con không lao vào đánh nhau là còn may rồi còn đòi soa đầu hắn. “Hư, ta nghĩ ngươi là tỷ tỷ nên tha đó nha.”. Tui là nói rất nhỏ nhưng trong phòng phát sóng thì nghe rất là rõ.
“Hu hu hu, tỷ tỷ bị thằng nhóc này cho xuống hố rồi.”.
“A chủ bá đây là còn vị thành niên nha, yêu cầu nhường lại chủ bá cho ta, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm.”.
“Lầu trên gõ bàn phím ta ở ngoài vũ trụ còn nghe.”.
A cái gì, bọn hắn lại nghĩ mình là loại người gì, “Các ngươi bớt nghĩ tào lao, ta chỉ nghĩ đó là tỷ tỷ của ta mà thôi.”.
Một giọng nói từ bên trong nhà kho vang lên, “Nhóc con, lấy bánh mì được không?.”.
“Cái gì cũng được ạ.”. Anthony ngả lưng ra sau nằm một cảnh thoải mái.
“A, chủ bá đây là quên mất bác sĩ nói là món bò bít tết sao?.”.
Nhìn đến câu này mưa đạn, Anthony qua loa mà đáp, “Ta không có quên, nhưng bây giờ cả căn bếp chỉ còn mình Emma tỷ tỷ, làm sao có thể nấu nhiều như vậy chứ, nếu lão già đó có ý kiến thì nói là vì quá muộn không còn ai nấu nữa.”.
“Oa, chủ bá rất là thành thục nha, chắc chắn là từng làm như này rất là nhiều lần rồi.”.
“Người làm công cảm giác rất là quen thuộc.”.
Khi Anthony đang còn trêu đùa với người xem mưa đạn thì đằng sau một giọng nói lại vang lên, Emma từ trong phòng đẩy ra một cái thùng đựng đầy bánh mì kèm chai nước khoáng. “Anthony, đến đây khiêng ra ngoài đi.”.
“Dạ vâng,” hắn đứng lên đi thẳng đến bên cạnh giúp Emma một tay bê ra ngoài.”.
Để lên xe đẩy đồ ăn, thùng nó đầy đến mức khi bê ra ngoài vì quá nhiều mà rơi xuống dưới đất vài cái. Sau khi nhặt lên lại, Anthony chào Emma rồi đầy xe đi luôn vì không muốn do mình mà khiến Lý bác sĩ đợi được.
Vừa khi đi đến hành lang phòng bác sĩ, tiếng xe đẩy hàng cót két nhỏ nhẹ nhưng trong cái không gian hành lang nhỏ hẹp này thì tạo nên một cái khung cảnh đầy kinh dị. Đi đến đúng phòng của Lý bác sĩ, hít một hơi thật sâu rồi thở ra để giảm đi sự căng thẳng, Anthony dơ tay lên gõ vào cánh cửa “Cộc cộc cộc”.
“Thúc thúc, ta đến mang cho ngươi đồ ăn vài ngày tới,” khi hắn còn chưa kịp nói song một cú va thật mạnh vào cánh cửa khiến hắn lùi lại về đằng sau vài bước.
Từng tiếng gào thét kèm tiếng cào cửa khiến từng hàng lông tơ của hắn bắt đầu dựng lên. Giọng run run lắp bắp nói “Thúc thúc, ta đến mang cho ngươi đồ ăn a.” Mặc dù hắn có nói như thế nào thì âm thanh đáp lại vẫn còn gào thét mà đâm vào cửa.
“Vậy ta mở cửa sổ nhỏ bên dưới để đưa vào nha,” nói xong, Anthony liền mở cửa sổ nhỏ chuyên để đẩy đồ vào bên dưới ra, một mùi t·hi t·hể lâu ngày từ trong cánh cửa xộc ra khiến tí nữa làm Anthony ngất ngay tại chỗ, liền lập tức lấy tay che lên mũi, vội vàng nhét cái thùng đồ ăn qua khe cửa, nhưng lúc hắn còn để cánh tay bên trong thì một cái gì rơi xuống tay khiến hắn giật nảy cả mình mà vội rụt cánh tay ra. Thì ra không phải là bị cắn, Anthony thở ra một hơi.
“A, doạ c·hết tiểu bảo bảo rồi.”
“Ta lại tưởng chủ bá bị cắn, không còn dám ra khỏi giường rồi cần tỷ tỷ nào đến an ủi.”
“Lầu trên, không quan trọng giới tính được không?.”
Anthony thì không mấy để ý đến mưa đạn vì cái mà rơi trên tay của hắn là huyết, nhưng thứ khiến hắn để ý là huyết này lại là màu đen kèm có ít mủ dịch màu xanh.