Marvel: Lão Cha Ta Là Tony Stark

Chương 9: Tàu biển cuồng loạn (6)




Chương 9: Tàu biển cuồng loạn (6)
Không muốn ở lại đây lâu, Anthony khoá lại cửa sổ nhỏ rồi rời khỏi khu này.
Đi qua nhà vệ sinh, hắn ghé vào rửa cánh tay thì chợt nhớ lại bảng vẽ thiết kế ở trên boong tàu, nước sau khi sử dụng trên tàu sẽ tự động đi về một chỗ chuyên lọc rồi sử dụng lại thành một vòng tuần hoàn vô tận. Huyết của các thuyền viên cũng vậy, nhưng hắn không biết là huyết của bọn họ có thể lọc toàn bộ không nên quyết định từ nay uống nước đóng chai cho an toàn.
Sau khi rửa sạch toàn bộ, Anthony đi ra ngoài hành lang thì thấy rất nhiều người ánh mắt quỷ dị mà nhìn hắn, Lý bác sĩ đều bị lây bệnh, bọn họ bắt đầu người không ra người, quỷ không ra quỷ bộ dáng, khiến cho trên thuyền mọi người bắt đầu trở nên hoảng sợ.
Anthony không để ý đến mấy cặp mắt nhìn hắn, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến thuyền trưởng.
“Thuyền trưởng, chúng ta c·ách l·y hoàn toàn nơi này đi, cái này bệnh thật sự sẽ l·ây n·hiễm!” Anthony nói, “Bọn họ nhiễm bệnh sau quả thật rất là đáng sợ, giống như trong mấy bộ phim tang thi vây.”
Đằng sau có một nhóm người mặt càng ngày càng trắng khi nghe thấy câu này.
Mấy người liếc nhìn nhau không cần phải nói liền hiểu ra rồi lặng lẽ lùi về phòng.
“Trò chơi này là tang thi đúng không?”
“Rất có khả năng.” Bị gọi là Bình Trần tóc ngắn nam tử gật gật đầu, “Nếu là thật, toàn bộ tàu hàng cộng lại mới hơn sáu mươi người, nơi này mà có tang thi thì chúng ta phải làm sao?.”
“Chúng ta chỉ cần tiêu diệt chúng là được a.”
“Nhưng quan trọng nhất là ngươi có dám diệt chúng không.”
Ở góc phòng, một thiếu niên với mái tóc bạch kim rực rỡ, đôi mắt đen thẳm như đá quý, nổi bật trên gương mặt tinh xảo tựa búp bê sứ, đang an nhàn tựa lưng trên ghế sofa. Hai nữ nhân đứng bên cạnh cẩn thận bóp vai và chân cho hắn, dáng vẻ phục tùng mà tao nhã. Nhưng cảnh tượng này lại như hoàn toàn không ăn nhập với bầu không khí căng thẳng xung quanh.
Chỉ cần phòng phát sóng xuất hiện hình ảnh này, không ai không nhận ra hắn – Dung Khiêm, diễn viên tài năng nổi danh khắp giới giải trí. Thế nhưng, đối với fan hâm mộ, hắn còn được yêu mến gọi bằng cái tên đầy mâu thuẫn – "Tiểu Thiên Sứ".
Dung Khiêm nhíu mày đẩy hai cái bên cạnh nữ nhân ra nói, “Các ngươi nói là, trò chơi này sẽ là tang thi sao.”
“Đúng vậy Khiêm ca, khi nãy bên ngoài em nghe mọi người nói chuyện là mấy cái người bị cắn càng ngày càng giống tang thi trong phim.”

“Vậy không cần phải sợ, ta có thể mang các ngươi thoát khỏi nơi đây.” Dung Khiêm khóe môi khẽ nhếch, nụ cười mang theo vẻ nhàn nhã nói.
“Oa, cảm ơn Khiêm ca!” Người phụ nữ vừa bị đẩy ra khi nãy lập tức vui mừng hớn hở, giọng nói tràn đầy sự cảm kích.
Dung Khiêm chỉ nhàn nhạt liếc mắt, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra vẻ bình thản vốn có. Hắn không phải loại tiểu bạch kiểm yếu đuối chỉ có vẻ ngoài mà không có thực lực. Ngược lại, từng là cao thủ karate đai đen, hắn thừa sức dùng thực lực để chứng minh lời nói của mình.
Trong mắt người khác, hắn chỉ là một đại minh tinh đẹp mã, nhưng thực tế, hắn lại là kiểu người khiến người ta không dám tùy tiện dây vào. Thiên sứ? Có lẽ là thiên sứ địa ngục thì đúng hơn.
Bọn họ, tổng cộng bảy người, đều là người chơi. Ngay khi bước vào trò chơi, vì chẳng biết trời trăng gì nên cứ thế chạy khắp nơi hỏi han lung tung, nhờ vậy mà tình cờ gặp nhau. Sau vài câu chuyện phiếm, nhóm người mới quyết định lập thành một tổ đội để cùng vượt qua thử thách.
Thế nhưng, vấn đề nhanh chóng nảy sinh: ai sẽ làm đội trưởng?
Chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng mọi người thống nhất dùng cách trực tiếp nhất – đánh nhau một trận! Quy tắc đơn giản: ai thắng, người đó làm đội trưởng.
Kết quả? Dung Khiêm, chỉ bằng sức mình, đã nghiền nát cả nhóm không chút lưu tình. Không chỉ vậy, hắn còn ung dung phủi tay, ánh mắt nhàn nhã như thể vừa dạo chơi thay vì chiến đấu.
Từ đó, cả nhóm đồng lòng bầu hắn làm đội trưởng. Không phải vì kính phục, mà bởi không ai dám phản đối.
Năm nam hai nữ, lập lại thành một nhóm.
Anthony trở lại về phòng, có chút mệt mỏi mà ngồi xuống.
Nhớ lại thì hắn đã nhiều ngày ở bên cạnh Toàn ca, Trần Anh thúc thúc, Lý bác sĩ và mọi lần đều là hắn đến gần nhất.
Muộn màng nhận ra, mình đã ở quỷ môn quan đi lại vài vòng.
Lần này bất kể là cái gì, Anthony cũng không dám đi đưa cho bọn hắn đồ ăn.
Do đó ngày hôm sau thuyền trưởng cho dù có đứng ngoài cửa mà đập thì Anthony cũng không mở cửa, lại là muốn hắn mang đồ ăn đi cho mấy người kia, Anthony bắt đầu giả c·hết.
Mang cơm đi không khác gì muốn lấy mạng của hắn, lại không chắc chắn sẽ luôn may mắn như vậy.

“Cái thằng nhãi ranh này, quả nhiên ngươi với cha của ngươi là một loại người! Gặp truyện gì sợ liền chạy. Lần sau dù cha của ngươi có quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không mang ngươi ra biển!”. Thuyền trưởng vừa nói vừa sút liên tục vào cửa phòng.
“Ngươi cái nhãi ranh, tạp chủng, không đưa cơm thì cho lão tử đi lau dọn vệ sinh, cái gì cũng không làm, ta liền ném ngươi từ đây xuống thuyền.”.
“Lau dọn vệ sinh cũng so đưa cơm tốt a.”. Anthony lẩm bẩm nói nhỏ.
Mưa đạn thì đang cười trên nỗi đau của hắn, “Ha ha ha, lần đầu thấy chủ bá sợ đến mức này.”.
“Chủ bá đây gọi là thà sống nhục còn hơn c·hết sớm.”.
“Các ngươi có biết cái gì chứ, đây gọi là mạng sống rất quan trọng.”. Anthony nở một nụ cười đầy khinh thường đến người xem phòng phát sóng.
“Cái gì, ta đây là bị chủ bá khinh thường sao?.”.
“Hư, ngươi khinh bỉ chúng ta sao, do ngươi đẹp trai nên ta tha cho ngươi đấy.”.
Hắn thì không quá chú ý đến mấy mưa đạn vô ích này vì đây không phải là lần đầu tiên.
Trên biển ngày thứ mười.
Anthony cứ theo ngày bình thường thường mà nhìn qua mắt mèo bên ngoài tình hình, có đôi khi Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ đến đợi hắn cùng đi.
Tất nhiên là hắn đã biết Emma tỷ tỷ cũng là người chơi vì hôm qua do không để ý mà hắn cùng Amery đang trao đổi kế hoạch tiếp theo thì bị Emma tỷ tỷ nghe thấy, lúc đầu Anthony cứ nghĩ đó chỉ là NPC nên không quá để ý nhưng hắn lại không ngờ Emma tỷ tỷ tự đến bộc lộ thân phận chính mình, tất nhiên Anthony cũng cho Emma tỷ tỷ vào tổ đội luôn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Anthony bước ra mở cửa, đối diện với hắn là Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ. Hai người gương mặt đều mang nụ cười. Anthony khoá cửa lại rồi cùng ba người cùng nhau bước về phía phòng bếp.
“Hôm nay là ngày thứ mười rồi, chúng ta chỉ còn 20 ngày thôi,” Emma vừa đi vừa hớn hở, giọng nói có chút nâng lên.

“Vậy thì đợi an toàn ra ngoài, chúng ta lại hẹn gặp nhau đi. Dù sao ba mươi ngày chúng ta cũng cùng nhau vượt qua mà,” Amery thúc thúc vừa đáp, vừa đưa mắt nhìn qua Anthony, như muốn nghe xem hắn có ý kiến gì.
Nhưng ngay lúc này hắn đang không để ý hai người vì trong lòng hắn đang có một cảm giác không ổn, lần gần nhất Anthony có cảm giác như này là khi hắn mang đồ ăn đến phòng Lý bác sĩ.
Nhưng lúc hắn còn đang thất thần thì được hai người kéo về hiện thực, “A Anthony, ngươi làm sao vậy.”. Amery có chút lo lắng mà hỏi hắn, tui hai người cũng coi là mới gặp nhưng hắn đối với Anthony như cháu của mình vậy.
Tất nhiên là trong phòng trực tiếp ai cũng thấy Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá.
“Ta có cảm giác là Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá nha.”.
“Giống như là lão gia tử đối với cháu của mình vậy.”.
Bị hai người gọi khiến Anthony mới để ý hai người, “hả, có chuyện gì vậy thúc thúc, tỷ tỷ.”.
Với vẻ mặt đầy đầy không hiểu của hắn, hai người chỉ biết thở dài rồi hỏi lại hắn muốn gặp mặt ở đâu khi ra ngoài.
“Hả, ta chắc không thể gặp được.”. Tất nhiên là vì hắn không ở trái đất rồi, làm sao có thể gặp mặt được chứ.
Mà ngay lúc này ở trong phòng.
Có hai cái người người chơi đang thảo luận.
“Ê, hôm qua nghe nói lại có người bị nhiễm.” Tóc đen thanh niên đóng lại cửa phòng rồi nói.
“Nếu không chúng ta liền tách nhóm với bọn kia ra rồi lên boong tàu ở đi. Đến lúc có chuyện gì xảy ra chúng ta có thể trốn đi nhanh hơn.”.
“Được nha.” Bên cạnh mắt kính nam gật gật đầu, “Ta lại có cảm giác nếu cứ ở cạnh bọn họ thì dễ bị làm người dò đường, với lại cái thằng Dung Khiêm không có đơn giản đâu. Chúng ta chỉ mình đi lên thôi, đừng để bọn họ biết.”.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng cùng nhau nhau đi lên boong tàu.
Bầu trời mây đen dày đặc, gió nổi lên từng cơn mạnh mẽ quét qua khiến không khí thêm phần u ám.
Hai người cùng nhau xuyên qua từng thùng đựng hàng, từng thùng hàng được xếp lại thành từng toà núi nhỏ chỉ để hở một khe hẹp, chỉ có thể một người đi qua.
“Mẹ nó, thằng nào xếp thùng hàng như này đây!” Đeo kính nam nhân che lại cái mũi nói, “Nơi này để là cái cái gì?”.
“Có thể là đồ ăn hư thối a.” Bình Trần nam nhân khắp nơi nhìn xung quanh, “Khoan, mau tìm xem ở đây có thùng đựng đồ vật tư gì không.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.