Chương 49: Sự Thật
Chiếc xe đen lăn bánh êm ái trên con đường nhựa, băng qua những hàng cây xanh mát của khu ngoại ô. Lưu Kỳ và Phạm Vân ngồi ở hàng ghế trước, một người lái xe, một người chăm chú theo dõi màn hình nhỏ trên bảng điều khiển, có lẽ đang cập nhật các thông tin an ninh.
Ở hàng ghế sau, Trần An ngồi thoải mái, bên cạnh là Shunny. Chú chó cảnh sát ngoan ngoãn chọn một góc để nằm, đôi mắt sắc sảo không ngừng quan sát xung quanh. Dù yên vị, nhưng từng động thái của Shunny đều toát lên vẻ cảnh giác tự nhiên của một chú chó nghiệp vụ đã qua huấn luyện bài bản.
Xe chạy được một đoạn, Trần An bỗng như sực nhớ ra điều gì, nghiêng người về phía trước rồi nói.
“Anh Kỳ, anh chuyển hướng tới khu thí nghiệm Khải Hoàn đi. Em cần lấy vài thứ bên đó.”
Lưu Kỳ liếc nhìn Trần An qua gương chiếu hậu, nụ cười tinh quái nở trên môi.
“Rõ, thưa cậu chủ.”
Trần An không buồn phản ứng trước lời đùa quen thuộc này, chỉ lặng lẽ dựa lưng vào ghế, mắt khẽ nhắm, mặc kệ Lưu Kỳ muốn gọi gì thì gọi.
Phạm Vân quay sang nhìn đồng đội của mình, cười lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Khi xe đến cổng khu thí nghiệm Khải Hoàn, Trần An liếc nhìn qua kính xe, lập tức nhận ra một nhóm bảo vệ đứng chờ sẵn ở đó.
Đồng phục của họ mới tinh, và từng người đều toát lên vẻ chuyên nghiệp, nhưng nhìn thoáng qua là biết họ chưa quen thuộc lắm với khu vực này.
“Người mới à?” Trần An lẩm bẩm, ánh mắt bình thản nhưng không giấu được sự quan sát kỹ lưỡng.
Lưu Kỳ nhanh chóng bước xuống, mở cửa xe cho Trần An với phong thái lịch thiệp đến mức giả tạo.
“Mời cậu chủ.”
Trần An bước xuống, phía sau là Shunny theo sát. Chú chó ngay lập tức đánh hơi không khí, đôi tai vểnh lên, ánh mắt quét qua nhóm bảo vệ. Cử chỉ của Shunny càng làm rõ sự khác biệt, nó không hề coi đây là tình huống bình thường.
Một người đàn ông trung niên, đội trưởng nhóm bảo vệ mới, nhanh chóng tiến lại gần. Ông ta cúi chào và lên tiếng.
“Chào cậu Trần, tôi là Lê Đăng, đội trưởng bảo vệ mới của khu thí nghiệm. Công ty bảo vệ đã thay đổi nhân sự, từ giờ rất mong được hợp tác với cậu.”
Trần An mỉm cười, đáp lại bằng giọng điềm đạm.
“Rất hân hạnh. Hy vọng mọi người sẽ làm tốt công việc của mình.”
Dù tỏ ra niềm nở, trong lòng Trần An đã đoán được lý do thực sự của sự thay đổi này.
Quan sát cách họ đứng, nói chuyện, và cả ánh mắt cảnh giác tinh tường, hắn dễ dàng nhận ra đây không phải bảo vệ thông thường. Những người này rất có thể là cảnh sát hoặc quân nhân cải trang, được cử đến để tăng cường an ninh.
‘Cũng tốt thôi.’ Trần An thầm nghĩ.
‘An ninh càng nghiêm ngặt thì mình càng an toàn.’
Shunny vẫn không rời mắt khỏi nhóm bảo vệ, thi thoảng nó khịt khịt mũi như muốn đánh hơi từng luồng khí lạ. Trần An cúi xuống, khẽ xoa đầu chú chó, như để trấn an.
“Được rồi, Shunny. Mọi thứ ổn mà.”
Chú chó khẽ gừ một tiếng, đuôi ve vẩy nhẹ, nhưng vẫn giữ vẻ cảnh giác khi theo sau Trần An tiến vào cổng khu thí nghiệm.
Trần An ra hiệu cho shunny dừng lại, hắn quay lại nói với Lưu Kỳ và Phạm Vân.
“Anh chị cứ chờ ở đây. Em vào lấy chút đồ rồi ra ngay.”
Lưu Kỳ gật đầu, không quên thêm một câu đùa.
“Cậu chủ, nhanh lên nha. Trời nóng thế này đứng chờ lâu lại cảm mất.”
Phạm Vân chỉ khẽ lắc đầu, mắt vẫn quan sát xung quanh, giữ vững sự chuyên nghiệp.
Trần An tiến sâu vào khu vực nghiên cứu, nơi hành lang sạch sẽ và sáng bóng phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh. Hắn bước tới kho, trước một chiếc tủ bảo mật hiện đại nằm ở góc căn phòng thí nghiệm.
Chiếc tủ thép phủ lớp sơn bạc bóng loáng, phía trên có bàn phím cảm ứng và máy quét vân tay. Trần An nhanh chóng nhập mật khẩu, áp tay lên máy quét.
Một tiếng "tích" nhỏ vang lên, cửa tủ từ từ mở ra, để lộ bên trong là những giá đỡ được sắp xếp gọn gàng với nhiều loại ống thuốc chứa chất màu xanh nhạt.
Ánh sáng từ đèn trong tủ hắt ra, làm nổi bật một số ống thuốc đặc biệt. Hắn với tay lấy một ống thuốc ProtoVita, thứ dung dịch màu xanh nhạt phản chiếu ánh sáng mờ ảo, tỏa ra vẻ huyền bí lẫn nguy hiểm.
Bên cạnh đó, hắn cũng lấy thêm hai ống thuốc hỗ trợ khác, được dùng để hỗ trợ ProtoVita.
Cẩn thận đặt tất cả vào trong một chiếc vali bảo mật nhỏ gọn, Trần An khóa lại chiếc tủ, kiểm tra chắc chắn mọi thứ trước khi rời khỏi.
Trần An quay lại chỗ xe đang đợi, Shunny lập tức đứng dậy, cái đuôi ve vẩy nhẹ nhưng ánh mắt vẫn sắc bén hướng về phía hắn như để bảo vệ.
Lưu Kỳ ngồi tựa lưng vào cửa xe, thấy Trần An bước ra thì đứng thẳng dậy, nụ cười vẫn thường trực.
“Xong rồi chứ, cậu chủ? Lần này có cần bọn tôi cầm vali hộ không, hay vẫn tự mình ôm bảo bối?”
Trần An không đáp, chỉ nhét chiếc vali vào xe rồi ra hiệu mọi người lên đường.
“Đi thôi, tới công ty tài chính Khải Hoàn.”
Phạm Vân liếc nhìn vali một thoáng, không nói gì, nhưng ánh mắt như ngầm biết được thứ bên trong là gì. Lưu Kỳ thì vẫn giữ vẻ mặt thoải mái, bước nhanh lên ghế lái.
Chiếc xe dừng lại trước cổng chính của tòa nhà tài chính Khải Hoàn, tòa nhà vẫn mang dáng vẻ khiêm tốn không mấy nổi trội, nhìn từ bên ngoài thì nó không khác gì một văn phòng làm việc bình thường.
Khác với lần trước, lần này bảo vệ ở cổng đã nhận ra Trần An ngay khi hắn vừa xuất hiện. Họ nhanh chóng tiến đến, mở cửa chào Trần An với thái độ kính cẩn.
“Chào ngài Trần, chúc ngài một ngày tốt lành!” Một bảo vệ lên tiếng, cúi đầu chào.
Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt thoáng qua vẻ bình thản, như thể đã quen với điều này.
Hắn bước vào công ty, khoác trên người bộ trang phục giản dị nhưng toát lên phong thái tự tin. Phía sau, Lưu Kỳ và Phạm Vân theo sát, cùng với Shunny chú chó mặc bộ đồ đi biển trông vừa đáng yêu vừa kỳ lạ, không khỏi thu hút sự chú ý của nhiều người.
Ngay khi bước vào sảnh chính, không khí bận rộn của nơi này lập tức ùa đến. Những tiếng bàn phím lách cách hòa cùng tiếng điện thoại đổ chuông không ngừng.
Nhân viên đi lại như mắc cửi, mỗi người đều có vẻ gấp gáp với tập tài liệu trên tay. Một vài người đứng tụm lại trước màn hình lớn trên tường, nơi hiển thị biểu đồ chứng khoán thay đổi liên tục.
Không gian sáng sủa với ánh đèn LED trắng dịu, phản chiếu trên nền đá hoa cương bóng loáng. Các dãy bàn làm việc được ngăn cách bằng kính mờ, và mỗi bàn đều ngổn ngang giấy tờ, laptop cùng cốc cà phê lớn.
Có một vài ánh mắt tò mò thoáng liếc qua nhóm của Trần An, đặc biệt là Shunny, chú chó khoác bộ đồ đi biển lững thững đi sau. Một vài nhân viên thì thầm với nhau.
“Chó mặc đồ đi biển! Người đến là ai vậy.”
Lưu Kỳ, đi cạnh Trần An, vừa quan sát vừa không giấu được sự thán phục. Hắn cất giọng, pha chút hài hước.
“Nhân viên chỗ này bận rộn thật. Em không bóc lột bọn họ đâu đúng chứ?”
Trần An chỉ cười nhạt, không trả lời, bước tiếp về phía thang máy dẫn lên tầng trên.
Khi Trần An đến trước cửa văn phòng của Lâm Chấn Vương, hắn lịch sự gõ cửa. Bên trong vang lên một giọng nói có phần mệt mỏi.
“Vào đi!”
Trần An đẩy cửa bước vào, và ngay lập tức bị thu hút bởi khung cảnh bên trong. Văn phòng rộng rãi nhưng giờ đây trở nên bừa bộn đến mức khó tin.
Những chồng tài liệu cao ngất ngưởng nằm rải rác khắp nơi, trên bàn làm việc, ghế sofa, thậm chí cả sàn nhà. Trên bàn là hàng loạt cốc cà phê đã cạn, vài lon bò húc vứt chỏng chơ, và những thanh NutriBlock ăn dở.
Ánh sáng từ cửa sổ lớn phía sau bàn làm việc hắt vào, chiếu lên gương mặt phờ phạc của Lâm Chấn Vương. Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi vì thiếu ngủ, nhưng khi thấy Trần An, chúng sáng lên một chút niềm vui xen lẫn bất lực.
Hắn lắc đầu, cười khẽ, giọng khàn khàn pha chút mệt mỏi nói.
“Em thì khỏe rồi, dạo này làm vung tay chưởng quỷ nên nhìn em có vẻ mập ra thì phải.”
“Chỉ khổ bản thân anh. Ban đầu cứ tưởng chỉ là giúp quản lý mấy khoản đầu tư nhỏ. Ai ngờ đâu lại bị cậu kéo vào cái guồng máy này, giờ chẳng biết dừng thế nào.”
Trần An bật cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.
“Anh nói thế oan cho em quá. Em nào biết gì đâu. Với cả em chỉ tin được mỗi anh mà thôi.”
“Thôi đi, cậu mà không biết gì thì ai biết?” Chấn Vương thở dài, vừa cười vừa lắc đầu bất lực. Hắn ra hiệu mời Trần An ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Khi ánh mắt của Chấn Vương chạm đến Lưu Kỳ và Phạm Vân đang đứng phía sau, cùng với chú chó Shunny nằm phục dưới chân Trần An, hắn không giấu được sự tò mò. Hơi nhướn mày, hắn hỏi.
“Những người này là…?”
Trần An mỉm cười, tay chỉ về phía họ lần lượt.
“À, để em giới thiệu. Đây là Lưu Kỳ và Phạm Vân, vệ sĩ cha em thuê để bảo vệ. Còn đây là Shunny, chú chó nghiệp vụ… tuy nó mặc bộ đồ đi biển có hơi lạc quẻ một chút nhưng làm việc thì vẫn rất tốt.”
Lâm Chấn Vương phá lên cười, giọng điệu đầy vẻ châm biếm.
“Vệ sĩ cơ à? Nghe lạ tai thật đấy. Ở Việt Nam mà thuê vệ sĩ thì chỉ có ba loại người, nghệ sĩ nổi tiếng, người nhiều tiền sợ b·ị b·ắt cóc, hoặc quan chức cấp cao. Cậu thuộc loại nào đây?”
Trần An nhún vai, tỏ vẻ bất cần.
“Có lẽ là loại thứ hai.”
Chấn Vương gật gù, cố nhịn cười nhưng không giấu nổi vẻ thích thú, lẫn tự hào nói ra.
“Cũng phải thôi. Người sở hữu công ty kiếm vài chục tỷ mỗi tuần thì chắc cũng nên thế.”
Câu nói thản nhiên của Chấn Vương khiến Trần An khựng lại. Lưu Kỳ và Phạm Vân, cả hai cũng thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.
Trần An định mở miệng hỏi thêm, nhưng ánh mắt của Chấn Vương hướng về phía hai người vệ sĩ, khiến hắn thay đổi ý định.
“Anh chị ra ngoài đợi em một chút.” Trần An quay sang nói với Lưu Kỳ và Phạm Vân, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
“Em cần bàn vài chuyện riêng với anh Vương.”
Lưu Kỳ và Phạm Vân gật đầu, không nói gì thêm, lặng lẽ bước ra ngoài. Cánh cửa văn phòng đóng lại, để lại một không gian yên tĩnh hơn.
Khi chỉ còn hai người trong phòng, không khí như nặng hơn. Lâm Chấn Vương đứng dậy, kéo một ngăn tủ phía sau bàn làm việc.
Hắn cẩn thận lấy ra một tập tài liệu dày, đặt xuống trước mặt Trần An. Giọng nói của hắn chuyển sang trầm thấp, nghiêm túc hơn.
“Đây là báo cáo lợi nhuận kể từ khi công ty này thành lập. Lợi nhuận ròng 325 tỷ. Và tất cả… đều nhờ những số liệu mà em cung cấp.”
Trần An mở tập tài liệu, từng trang giấy được lật nhanh, ánh mắt hắn lướt qua những con số chi chít. Những biểu đồ tăng trưởng và báo cáo chi tiết khiến hắn không khỏi kinh ngạc.
“Anh không biết cậu lấy những số liệu này từ đâu.” Lâm Chấn Vương ngồi xuống, ánh mắt đăm chiêu nhìn Trần An, giọng đầy nghi hoặc.
“Nhưng chúng đã giúp anh khuynh đảo thị trường chứng khoán. Không ít người trong giới gọi anh là ‘Sói già đệ nhị’. Nghe thì oai, nhưng thực tế là anh không dám hoàn toàn tin tưởng… Vì anh không rõ cậu thực sự là ai, Trần An?”
Trần An không đáp ngay. Hắn nhẹ nhàng khép tập tài liệu lại, ánh mắt vẫn dán vào bìa tập một lát trước khi từ từ đặt chiếc vali bảo mật lên bàn. Âm thanh nhỏ của khóa vali mở ra vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Lâm Chấn Vương lập tức bị thu hút bởi những gì bên trong, ba ống thuốc nhỏ với chất lỏng xanh nhạt lấp lánh dưới ánh sáng.
Trần An mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
“Anh biết đây là gì không?”
Lâm Chấn Vương nhìn chằm chằm vào ống thuốc, giọng thoáng chút ngạc nhiên.
“ProtoVita… Là thứ đã cứu cha của anh. Và cũng chính vì nó mà anh bị kéo vào công ty này.”
Trần An khẽ gật đầu, nét mặt bí ẩn.
“Vậy thì anh dùng nó đi. Sau đó, em sẽ kể cho anh toàn bộ sự thật.”
Chấn Vương nhìn Trần An, ánh mắt thoáng lưỡng lự. Nhưng rồi, hắn hít sâu, như thể quyết định được điều gì đó. Vén tay áo lên, hắn đưa cánh tay ra phía trước, giọng đầy quả quyết.
“Được. Cứ làm đi. Rồi sau đó kể cho anh nghe toàn bộ sự thật.”