Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 50: Tuyển Nhân Sự




Chương 50: Tuyển Nhân Sự
Chấn Vương từ từ tỉnh dậy, ánh sáng mờ ảo của căn phòng dường như rọi thẳng vào mi mắt, khiến hắn phải nheo lại.
Hắn không chắc mình đã th·iếp đi bao lâu, nhưng cảm giác rõ ràng rằng đây không phải một giấc ngủ dài. Có gì đó khác lạ. Tinh thần của hắn minh mẫn lạ thường, cơ thể cũng không còn chút mệt mỏi nào. Hắn cảm giác như mình vừa được tái sinh.
"Anh ngủ gì mà ghê thế." Giọng Trần An vang lên từ góc phòng, xen lẫn một nụ cười trêu chọc.
"Em về rồi lại qua, anh vẫn ngủ. Đây đã là ngày hôm sau rồi đấy!"
Chấn Vương giật mình bật dậy, nhìn chằm chằm vào Trần An, thoáng chút hoảng hốt.
"Hôm sau? Không thể nào..." Hắn kiểm tra đồng hồ, nhận ra thực tế là mình chỉ ngủ khoảng ba tiếng.
Dẫu vậy, cảm giác này hoàn toàn khác biệt, như thể từng tế bào trong cơ thể hắn vừa được tái cấu trúc.
Hắn đứng dậy, bước vài bước về phía Trần An, nhưng ngay cả những chuyển động đơn giản ấy cũng khiến hắn nhận ra một điều phi thường.
Cơ thể hắn nhẹ nhàng, khỏe khoắn hơn bao giờ hết.
Trái tim đập mạnh mẽ, đều đặn như một nhạc trưởng điều khiển dàn giao hưởng bên trong lồng ngực. Chấn Vương đặt tay lên ngực mình, cố gắng hiểu rõ hơn sự thay đổi này.
"Chuyện này là sao?" Hắn ngỡ ngàng hỏi.
Trần An ngẩng lên, vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh.
"Anh thấy thuốc ProtoVita thế nào? Thứ này không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm đâu. Nếu là người khác muốn mua, giá của một liều đã lên đến 800 triệu."
"Thần kỳ..." Chấn Vương lẩm bẩm. Dù đã nghe nói về thứ thuốc này từ trước, nhưng hắn cũng không ngờ được trải nghiệm thực tế lại khiến người ta kinh ngạc đến vậy.
"Một sản phẩm vượt thời đại..."
Cảm giác phấn khích ban đầu dần qua đi, ánh mắt của Chấn Vương trở nên sắc bén như bình thường.
"Được rồi, nói về sự thật của đống tài liệu kia đi."
Trần An gật đầu, đứng dậy và đề nghị chuyển sang một nơi an toàn hơn để nói chuyện.
Tuy nhiên, Chấn Vương chỉ xua tay, khẳng định rằng căn phòng này đã cách âm tuyệt đối.

"Cứ nói ở đây."
Trần An suy nghĩ trong thoáng chốc rồi đồng ý. Hắn bắt đầu kể, giọng nói trầm ổn nhưng chứa đựng những điều không tưởng.
Ban đầu, những thông tin mà Trần An tiết lộ khiến Chấn Vương cảm thấy khó tin. Sự hoài nghi tràn ngập trong tâm trí hắn, đến mức hắn nghĩ rằng Trần An có thể bị hoang tưởng hoặc đang cố tình che giấu một phần sự thật.
Nhưng càng nghe, những mảnh ghép từ các sự kiện trong quá khứ của chính hắn dần khớp lại. Câu chuyện của Trần An không chỉ hợp lý mà còn vẽ nên một bức tranh lớn hơn, đáng sợ hơn bất kỳ điều gì Chấn Vương từng tưởng tượng.
Hắn không thể giấu nổi sự kinh ngạc, chỉ biết há hốc mồm nhìn Trần An.
Khi Trần An định tiếp tục câu chuyện, Chấn Vương giơ tay ngăn lại, hít một hơi thật sâu. Hắn ngả người ra ghế, ánh mắt nhìn lên trần nhà, sau đó đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Từ trên cao, hắn phóng ánh nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, như muốn tìm một điểm tựa trong thế giới đang đảo lộn này.
Cuối cùng, hắn quay lại, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có. Hắn ngồi xuống đối diện Trần An, không còn chút đùa cợt nào.
"Tiếp tục đi." giọng nói của Chấn Vương trầm lắng, nhưng ẩn chứa sự quyết đoán và lãnh đạm của một con người sẵn sàng đối mặt với bất kỳ sự thật nào.
Trần An mỉm cười hài lòng. Đây chính là điểm mạnh của Chấn Vương. Một kẻ bình thường có thể ngồi chiễm trệ ở vị trí cố vấn của Thánh địa Khải Hoàn, tất cả là nhờ vào tinh thần mạnh mẽ, quyết đoán, và có đủ sức chịu đựng để gánh vác các kế hoạch lớn của hắn.
Nếu thức tỉnh giả là cấp độ tiến hóa tiếp theo của loài người. Thì Chấn Vương chính là ngọn lửa tinh thần mới của loài người trong thời đại đó.
"Vậy để em nói anh nghe thêm về tương lai của bản thân anh..."
Trần An bắt đầu, giọng nói chậm rãi nhưng đầy trọng lượng. ProtoVita, sự thật ẩn giấu và kế hoạch thay đổi cả thế giới dần được hé lộ.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ lớn hắt vào căn phòng, dịu nhẹ nhưng không làm mất đi sự căng thẳng trong không khí. Lâm Chấn Vương ngồi lặng thinh một lúc, ánh mắt nhìn đăm chiêu qua ô cửa kính, nơi dòng người bên dưới đang tất bật với cuộc sống thường nhật.
Hắn không thể ngừng suy nghĩ về những điều Trần An vừa kể. Từng mảnh ghép dần dần hợp lại thành một bức tranh lớn, và đó là một bức tranh hắn chưa từng nghĩ sẽ tồn tại.
Hắn từ từ quay lại, đối diện Trần An với ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
“Được. Nếu mọi thứ đúng như em nói, thì anh không có lý do gì để từ chối. Nhưng Trần An, kế hoạch của em cần anh làm gì cụ thể?”
Trần An nghiêng người ra sau, chắp tay trước ngực, nét mặt bình thản nhưng đầy tự tin.

“Trước mắt, anh cần tiếp tục duy trì hoạt động của công ty tài chính Khải Hoàn như hiện tại.”
“Nhưng đồng thời, chúng ta phải xây dựng một mạng hệ thống các ngành nghề để hỗ trợ kiến thức căn cứ trong tương lai gần.”
“Thêm cả, anh giúp em liên hệ với bên kiến trúc sư hoặc công ty đảm nhận thiết kế công trình xây dựng lớn đi, em muốn bắt đầu kế hoạch.”
Lâm Chấn Vương khẽ gật đầu, ánh mắt sắc bén.
“Được rồi chuyện này không khó. Chỉ cần tiền đủ nhiều là được.”
“Liên hệ công ty đảm nhận thiết kế thì anh lo được nhưng giấy tờ thủ tục thì anh không chắc.”
Trần An mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ bí ẩn.
“Đừng lo. Em đã tính đến trường hợp này rồi, sau khi hợp chất ProtoVita-X hoàn thành, em sẽ dùng nó để làm con cờ trao đổi với nhà nước, để nhường ra một khu để chúng ta xây dựng.”
Lâm Chấn Vương trầm ngâm một lát, rồi gật đầu đồng ý.
“Được. Anh sẽ làm theo ý em…”
Trần An đứng dậy, chỉnh lại trang phục một cách bình tĩnh.
“Nếu không còn gì nữa, em phải đi. Anh cứ cân nhắc kỹ, nếu có bất kỳ câu hỏi nào, hãy gọi em.”
Hắn quay lưng bước đi, để lại Lâm Chấn Vương ngồi lặng lẽ trong căn phòng ngập ánh sáng. Khi cánh cửa đóng lại, Lâm Chấn Vương thở dài, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một tia sáng mới, tia sáng của sự quyết tâm.
Bên ngoài hành lang, Trần An nhẹ nhàng bước đi, nét mặt hài lòng. Shunny lập tức chạy đến bên hắn, cái đuôi ve vẩy như chào đón. Lưu Kỳ và Phạm Vân đứng gần đó, ánh mắt dò hỏi nhưng không thốt lên lời nào.
“Đi thôi. Chúng ta còn việc khác phải làm.” Trần An nói, giọng đều đều nhưng đầy khí phách.
Lưu Kỳ liếc nhìn Trần An, ánh mắt mang chút tò mò.
“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Hắn hỏi, giọng bình thản nhưng đầy sự chú ý.
Trần An vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, ánh mắt không hề dao động.
“Hôm nay em có hai cuộc hẹn. Một là với bên công ty nhân sự, hai là với một người nước ngoài.”
Vừa nói, hắn vừa đưa vị trí cần đến cho Lưu Kỳ.

Chiếc xe lăn bánh, không lâu sau đã dừng trước tòa nhà hiện đại của công ty nhân sự.
Khi cửa xe mở ra, một nhân viên nhanh chóng tiến lại để hỗ trợ mở cửa cho Trần An.
Hắn bước xuống, dáng vẻ khoan thai nhưng đầy quyền uy, bên cạnh là Lưu Kỳ và Phạm Vân luôn theo sát. Hình ảnh đó lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Một quản lý cấp cao của công ty, người đã nhận được thông báo trước, vội vàng xuất hiện.
Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ nịnh nọt pha lẫn chút căng thẳng khi thấy Trần An. Dẫu sao, đây cũng là một nhân vật không thể xem thường, đặc biệt khi người này được ngài Lâm giới thiệu và dặn dò là tiếp đón chu đáo.
“Chào ngài Trần An! Ngài đến thật đúng giờ!” Tên quản lý cúi đầu, giọng nói tràn đầy nhiệt tình.
Trần An gật đầu nhẹ, không để lộ cảm xúc gì.
“Anh Chấn Vương đã nói rõ yêu cầu tuyển dụng với mọi người chưa?”
“Rồi ạ! Ngài Chấn Vương đã nêu rõ ràng các tiêu chí và yêu cầu. Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Tên quản lý gật đầu liên tục, giọng nói có phần lo lắng nhưng vẫn toát lên sự chuyên nghiệp.
Trần An không nói thêm lời nào, chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho tên quản lý dẫn đường.
Hắn bước vào văn phòng chính, nơi các ứng viên cho vị trí trợ lý đã được tập trung. Phía bên ngoài, các nhân viên của công ty nhân sự không khỏi xôn xao, bàn tán về sự xuất hiện của Trần An.
“Người đó là ai thế? Nhìn dáng vẻ phong thái ghê thật.”
“Chắc quý tử nhà tài phiệt nào rồi. Có cả người mở cửa, đi theo hộ tống như thế kia mà.”
“Nhìn trẻ trung như vậy mà đã xử lý công việc lớn, đúng là con nhà giàu có.”
Một vài ánh mắt tò mò không ngừng liếc về phía Trần An, đặc biệt là khi họ nhìn thấy Shunny mặc đồ đi biển ngoan ngoãn theo sát bên cạnh hắn.
Lưu Kỳ nghe được những lời xì xào thì không nhịn được, quay sang Trần An với một ánh mắt đầy ý cười.
“Cậu chủ đúng là tâm điểm của sự chú ý, đi đâu cũng làm người khác phải tò mò ngước nhìn.”
Trần An không buồn đáp, cũng chẳng bận tâm đến những lời bàn tán. Với hắn, mục tiêu duy nhất lúc này là xử lý công việc trước mắt.
Sự điềm tĩnh và tập trung ấy lại càng làm tăng thêm sức hút bí ẩn của hắn, khiến không ít người trong công ty nhân sự thầm đoán về thân thế thật sự của người thanh niên trẻ tuổi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.