Chương 54: Trong Tương Lai
Ánh sáng vàng từ những bóng đèn trên trần nhà trải đều trong khu vực nghỉ ngơi của khu thí nghiệm Khải Hoàn, tạo cảm giác sạch sẽ nhưng không kém phần ấm áp thoải mái. Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng cùng một máy pha cà phê đặt ở góc phòng phát ra âm thanh nhẹ nhàng.
Trần An ngồi đối diện với tiến sĩ Viktor, xung quanh họ là ba học trò của tiến sĩ Dimitri, Natalia, Emma và Kenji.
Hắn kể lại toàn bộ sự việc liên quan đến nhóm Igor Ivanov với giọng điềm tĩnh.
“... Họ không chỉ đến với thái độ ngạo mạn mà còn gây rối, buộc chính quyền phải can thiệp.”
Dimitri khoanh tay ngã người ra sau với giọng bức xúc.
“Đáng lẽ họ nên hiểu rằng thái độ đó sẽ chẳng đi đến đâu. Đến đây để cầu xin thầy quay lại mà còn ngông cuồng như vậy, bị cảnh sát bắt đi là đúng!”
Natalia gật đầu đồng tình, giọng cô có chút mỉa mai.
“Chúng ta đã quyết định theo thầy Viktor từ đầu, chấp nhận rủi ro khi đến Việt Nam. Còn họ thì sao? Từ chối cơ hội, giờ thấy thành công thì quay lại hưởng ké. Thật nực cười!”
Emma khoanh tay, ánh mắt ánh lên sự hả hê.
“Đáng đời bọn họ.”
Kenji khẽ cười, không nói gì nhưng ánh mắt cũng toát lên sự đồng tình.
Tiến sĩ Viktor lắng nghe, thở dài với vẻ áy náy. Ông quay sang Trần An, giọng chân thành.
“Trần An, ta thật sự xin lỗi vì sự lộn xộn này. Đáng lẽ họ không nên gây phiền hà như vậy.”
Trần An xua tay, mỉm cười.
“Không sao đâu, tiến sĩ. Tôi hiểu được tình huống. Nhưng ông có muốn tôi đi bảo lãnh cho nhóm Igor không? Dù sao họ cũng đã đến tận đây rồi.”
Tiến sĩ Viktor lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị.
“Không cần đâu. Tôi nghĩ sớm muộn gì họ cũng được bảo lãnh ra. Đây là bài học cần thiết.”
Trong lúc đó, ở góc phòng, trợ lý Alexei đang bận rộn pha cà phê cho mọi người. Với dáng người cao gầy và vẻ mặt luôn điềm tĩnh, Alexei giờ đây không khác gì “bảo mẫu” cho cả khu thí nghiệm.
Hắn ta vừa hoàn thành ly cà phê cuối cùng thì tiến sĩ Viktor gọi.
“Alexei, mang báo cáo thử nghiệm của ProtoVita-X lại đây.”
Alexei đặt khay cà phê xuống, nhanh chóng lấy tập hồ sơ từ bàn làm việc rồi bước đến, đặt trước mặt Trần An.
Trần An lật từng trang báo cáo, ánh mắt quét qua các dòng thông số. Hắn mỉm cười.
“Tác dụng chính đã ổn định hơn, nhưng vấn đề rụng tóc này… có lẽ sẽ làm vài người khó chịu một chút. Dù vậy, tôi không nghĩ binh lính sẽ phàn nàn nhiều đâu, miễn là hiệu quả chiến đấu được tăng cường.”
Cả nhóm bật cười, phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tiến sĩ Viktor gật đầu, chậm rãi nói.
“Kết quả đã có tiến triển, nhưng vẫn cần thêm một bước cuối. Tôi đề xuất bắt đầu thí nghiệm lâm sàng lần cuối.”
Trần An nhấp một ngụm cà phê, gật đầu đồng tình.
“Được rồi. Nhưng hãy để mai hẳn làm, vì bây giờ cũng đã khá trễ rồi.”
“Tôi không muốn bị mọi người nói là bóc lột sức lao động đâu.”
Góc khác trong phòng, Trịnh Kỳ Thanh đang chơi đùa với Sunny, trong khi Lưu Kỳ và Phạm Vân trò chuyện bằng giọng điệu thoải mái. Ba người tạo thành một nhóm riêng vì họ không hiểu tiếng Nga, chỉ ngồi quan sát và đôi lúc xen vào bằng vài câu đùa.
Kỳ Thanh ngó sang phía Alexei, thì thầm nói với Trần An.
“Anh An, anh có nghĩ anh Alexei có bao giờ ngơi tay không? Nhìn anh ấy cứ như làm việc 24/7 ấy.”
Trần An cười nhẹ, giọng pha chút đùa vui.
“Bảo mẫu của khu này mà. Không có hắn, chắc nơi này rối tung lên từ lâu rồi.”
Sunny khẽ sủa, thu hút sự chú ý của cả phòng. Trịnh Kỳ Thanh xoa đầu nó, cười nói.
“Sunny vẫn là tâm điểm, phải không nào?”
Tại một nơi khác ngay lúc này...
Hà Tịnh vừa bước vào cửa, ánh đèn vàng ấm áp trong căn nhà nhỏ lập tức xua tan cái se lạnh của buổi tối.
Cha mẹ cô, ông bà ngoại của Hà Lâm, đang ngồi trong phòng khách. Bà ngoại với chiếc kính lão ngồi khâu lại chiếc áo len cũ, còn ông ngoại lật giở từng trang sách. Thấy cô về, cả hai đều bỏ dở công việc, nhìn cô đầy mong đợi.
“Con về rồi à? Cuộc phỏng vấn hôm nay thế nào?” Mẹ cô ngước lên hỏi, giọng nói pha chút lo lắng lẫn tò mò.
Hà Tịnh mỉm cười, đặt chiếc túi xuống rồi ngồi bên cạnh cha mẹ.
“Ổn thỏa hết rồi mẹ. Họ nhận con làm rồi. Dù chưa biết công việc cụ thể như thế nào, nhưng con nghĩ mình làm được.”
Cha cô gật đầu, ánh mắt ông tràn đầy tự hào.
“Ừ. Chỉ cần con cố gắng, cái gì cũng vượt qua được.”
“Phải rồi, nhưng đừng làm việc quá sức. Con còn phải giữ sức khỏe để chăm sóc Hà Lâm nữa.” Mẹ cô tiếp lời, ánh mắt thoáng qua sự lo lắng.
“Con biết mà mẹ. Mọi việc sẽ ổn thôi.”
Hà Tịnh trấn an cha mẹ bằng giọng nhẹ nhàng nhưng trong lòng vẫn có chút gợn sóng. Sau một lúc trò chuyện hỏi han, cô đứng dậy.
“Con lên xem Hà Lâm một chút.”
Bước vào phòng của Hà Lâm, Hà Tịnh nhìn thấy cậu bé đang ngồi trên giường, cuốn truyện tranh mở ra trước mặt. Thấy mẹ bước vào, Hà Lâm ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
“Mẹ về rồi ạ! Mẹ xem, hôm nay con tô màu con siêu nhân đẹp không?”
Hà Tịnh ngồi xuống cạnh con, ánh mắt dịu dàng lướt qua bức tranh đầy màu sắc.
“Đẹp lắm, con giỏi quá. Hôm nay đi học thế nào, con có mệt không?”
Hà Lâm lắc đầu, giọng lanh lảnh.
“Không đâu mẹ. Hôm nay con còn được cô giáo khen vì làm bài tập đúng. Còn nữa mẹ xem này đây là bài tập về nhà, con làm xong cả rồi này.”
Lời nói của Hà Lâm khiến Hà Tịnh có phần an ủi. Cô mỉm cười, vuốt tóc con, nhưng ánh mắt lại thoáng đỏ hoe.
Nhìn tay chân của thằng bé teo tóp vì căn bệnh càng khiến cô quyết tâm hơn.
Sau khi ru Hà Lâm ngủ, Hà Tịnh quay về phòng làm việc của mình. Bật laptop lên, cô bắt đầu xem xét các tài liệu mà Trần An gửi cho công việc ngày mai.
Thoạt đầu, cô nghĩ rằng đây chỉ là một số nhiệm vụ đơn giản, những dự án nhỏ lẻ. Nhưng khi đọc kỹ hơn, Hà Tịnh nhận ra mức độ phức tạp và quy mô lớn của từng dự án.
Một báo cáo về kế hoạch phát triển dụng cụ y khoa. Một tài liệu khác về chiến lược đầu tư trong lĩnh vực thực phẩm cao năng NutriBlock và nhiều loại thức uống, viên thuốc năng lượng khác.
Thậm chí, một số nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo và công nghệ sinh học cũng được đính kèm.
Hà Tịnh dừng lại, thở sâu, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Người này… không hề đơn giản.” Cô lẩm bẩm.
Cô kéo ghế lại gần hơn, mở từng tập tài liệu, cẩn thận nghiên cứu từng chi tiết, lập kế hoạch và lịch trình cụ thể cho ngày mai.
Hà Tịnh nhìn qua cửa sổ, ánh đèn đường vàng rực trải dài trên con phố vắng. Ánh sáng ấy gợi cho cô cảm giác về sự cô đơn nhưng đồng thời cũng là lời nhắc nhở cô không được phép dừng lại. Vì Hà Lâm, cô phải mạnh mẽ.
Trong khi đó, ở khu thí nghiệm Khải Hoàn, bầu không khí tràn ngập tiếng cười nói. Tiến sĩ Viktor và các học trò đang trò chuyện vui vẻ cùng Trần An.
Bất chợt, tiếng gõ cửa vang lên, khiến mọi người dừng lại. Một nhân viên bảo vệ bước vào, giọng nghiêm túc.
“Thưa cậu Trần, bên ngoài có một vị khách người Nga. Ông ấy tự giới thiệu là Vladimir Ivanovich Makarov, đến để gặp tiến sĩ Viktor.”
Vừa nghe cái tên “Vladimir Ivanovich Makarov,” không khí trong phòng như chững lại. Một vài ánh mắt ngạc nhiên liếc nhìn nhau, đặc biệt là tiến sĩ Viktor.
Nghe đến cái tên này Trần An cũng cảm thấy có sự quen thuộc, nhưng không nghĩ quá nhiều hắn gật đầu đồng ý.
“Được, mời họ vào.”
Cánh cửa mở ra, và Vladimir xuất hiện cùng cháu trai Andrei. Dáng người cao lớn của ông lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Ông mặc một bộ vest tối màu, phong thái uy nghiêm nhưng lại mang nụ cười phóng khoáng. Đi theo sau là các trợ lý, bưng những hộp quà được gói ghém cẩn thận.
“Viktor!” Khác với vẻ quyền uy thường ngày, Vladimir cất giọng trầm ấm nhưng đầy hứng khởi, bước nhanh về phía tiến sĩ Viktor như gặp lại một người bạn thân thiết lâu ngày.
“Ngài Vladimir, chuyện gì mà phải để ngài cất công đến đây thế này!” Viktor đứng bật dậy, bước tới bắt tay ông, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt điềm tĩnh của ông.
Hai người chào hỏi thân thiết, khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.
“Lâu lắm rồi mới gặp, Viktor! Anh vẫn khỏe chứ? Anh trông còn phong độ hơn cả lần trước đấy!”
Vladimir cười lớn, ánh mắt lấp lánh như thực sự vui mừng.
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi hiện vẫn khoẻ.”
Trong khi mọi người đang ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của vị chủ tịch công Zdrav, Trần An lại cảm thấy như có cơn sóng lớn trỗi dậy trong lòng.
Hắn biết Vladimir, nhưng không phải Vladimir của hiện tại... mà là Vladimir của tương lai.
Trần An ngồi im, nhưng ánh mắt sắc sảo dõi theo từng cử động của Vladimir. Mọi thứ dường như diễn ra chậm lại trong đầu hắn. Đây không chỉ là một doanh nhân thân thiện đến thăm bạn cũ, mà là Vladimir Ivanovich Makarov người đã đứng trên đỉnh tổ chức Nhân Loại Mới.
Hắn nhớ rõ ánh mắt lạnh lùng của Vladimir trong tương lai, ánh mắt đã phán xét hàng tỷ sinh mạng mà không hề dao động.
“Những kẻ yếu không xứng đáng tồn tại/” Vladimir đã từng nói như vậy.
‘Nghĩ lại cũng phải, hợp chất ProtoVita vốn xuất phát từ Nga.’ Trần An nghĩ thầm.
Vladimir lúc này đang giới thiệu cháu trai Andrei với mọi người. Cậu thanh niên có đôi mắt xanh nhạt cúi chào lịch sự nhưng vẫn giữ nét ngượng ngùng của tuổi trẻ.
“Tôi mang theo chút quà từ Nga. Hy vọng mọi người không chê.” Vladimir cười, ra hiệu cho trợ lý đặt các hộp quà lên bàn.
Không khí ban đầu có phần căng thẳng nhưng nhanh chóng trở nên thân thiện nhờ thái độ vui vẻ, phóng khoáng của Vladimir.
Tuy nhiên, Trần An vẫn giữ sự cảnh giác ngầm, ánh mắt hắn lướt qua từng người trợ lý của Vladimir như đang tìm kiếm điều gì đó.
“Vladimir, tôi không nghĩ ngài sẽ đích thân đến đây. Chuyện gì đã đưa anh đến Việt Nam vậy?”
Vladimir đặt tay lên vai Viktor, cười sảng khoái.
“Chẳng lẽ tôi không thể đến thăm một người bạn cũ sao? Dù gì chúng ta cũng hợp tác cùng nhau rất lâu rồi mà, đúng không.”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp.
“Nhưng đúng là có việc tôi muốn trao đổi với anh. Là chuyện về… ProtoVita.”
Lời nói của Vladimir khiến không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nghiêm túc. Các học trò của Viktor liếc nhìn nhau, còn Trần An có chút nhíu mày.
Viktor nhìn Trần An như muốn xin ý kiến, Trần An đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.
Nhận được câu trả lời Viktor mời Vladimir vào một căn phòng riêng để nói chuyện.
Nhưng những hành động nhỏ của hai bọn họ không qua khỏi ánh mắt của lão luyện của Vladimir. Khiến câu hỏi trong lòng hắn cũng có lời giải.
...
T,T tôi ghét ngày tết, làm đến độ ko kịp ăn luôn. Dịp lễ đúng là ác mộng của ngành dịch vụ mà.