Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 55: Nước Nga Nhất Định Phải Thắng




Chương 55: Nước Nga Nhất Định Phải Thắng
(Gần đây có nhiều chương là do tác tranh thủ thời gian nghỉ dùng điện thoại viết, nên nó có rất nhiều lỗi, mong quý độc giả thông cảm.)
Trước khi bước vào phòng làm việc với tiến sĩ Viktor, Vladimir dừng lại một thoáng, ánh mắt xanh băng giá của ông lướt qua Trần An. Một nụ cười mơ hồ hiện lên trên gương mặt điềm tĩnh của ông, như thể mọi sự trong căn phòng này đều không ngoài tầm kiểm soát.
Vladimir nở nụ cười đầy ẩn ý, giọng nói của ông nhẹ nhàng nhưng từng chữ như được cân nhắc cẩn thận.
“Cậu hẳn là Trần An đúng không, ta đã nghe rất nhiều về cậu.”
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Ở tuổi này mà đã có thể tham gia vào dự án lớn như ProtoVita, thì thật là không đơn giản.”
Trần An gật đầu nhẹ, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, ánh nhìn chừng mực và điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.
“Ngài quá lời rồi.” Hắn đáp lại, giọng điệu lịch sự nhưng không quá gần gũi.
Vladimir tiếp tục, lần này kéo hắn cháu trai Andrei lại gần.
“Đây là cháu ta, Andrei. Nó còn trẻ nhưng rất thông minh, đang học công nghệ sinh học ở Moscow. Ta nghĩ nó có thể học hỏi rất nhiều từ những người tài năng như cậu.”
“Rất vui được gặp anh, anh Trần An. Trên đường đến đây em đã nghe ông nội nhắc nhiều về anh, thật sự là một hình mẫu đáng học hỏi. Hy vọng sẽ có dịp được hợp tác hoặc... học hỏi từ anh.”
Vladimir mỉm cười, bàn tay đặt lên vai Andrei, một cử chỉ vừa thân tình vừa như để nhắc nhở cháu trai tôn trọng vị khách đặc biệt này.
Trần An bắt tay Andrei, nụ cười hắn lịch sự nhưng đôi mắt lại lặng lẽ quan sát Vladimir.
“Ngài Makarov, tôi cũng hy vọng chuyến thăm này sẽ mở ra nhiều cơ hội cho cả hai bên.”
Trần An đáp lại bằng tiếng Nga trôi chảy, lời nói mang vẻ khách sáo nhưng ánh mắt thì không chút nào mất cảnh giác.
Vladimir cười lớn, vỗ vai Andrei rồi nói.
“Chắc chắn rồi. Chúng ta không bao giờ lãng phí thời gian quý báu.”
Sau đó, Vladimir quay người theo tiến sĩ Viktor vào phòng làm việc, để lại Trần An đứng đó với những suy nghĩ riêng.

Sau khi trò chuyện một lúc với nhóm học trò, Trần An đứng dậy, bước về phía xe của mình. Trịnh Kỳ Thanh vẫn đang đứng bên cạnh, dường như đợi ai đó.
Hắn dừng lại chút thoáng suy nghĩ, rồi quyết định quay sang cô nàng hỏi.
“Kỳ Thanh, em về cùng luôn không? Anh để ý hôm nay em không đi xe.”
Cô nàng thoáng bất ngờ khi thấy Trần An quan tâm để ý mình như vậy.
Dù rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng nó vẫn khiến cô có sự dao động trong suy nghĩ. Kỳ Thành thoáng chần chừ, tính theo phản xạ trả lời.

“Dạ, lát nữa cha em sẽ....”
Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu cô khiến chính cô cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Một khoảnh khắc lặng trôi qua, cô nàng ngước nhìn Trần An rồi đổi ý.
“À, nế… nếu anh tiện, em xin đi nhờ xe ạ.”
Trần An quay sang, giọng nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự lãnh đạm vốn có.
“Không vấn đề gì, để anh đưa em về.”
Kỳ Thanh cúi đầu, che đi nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt. Cô khẽ gật, đáp nhẹ như tiếng gió.
“Vậy làm phiền anh rồi.”
Kỳ Thanh vội rút điện thoại nhắn tin báo lại với cha mình, lòng không khỏi có chút hồi hộp kỳ lạ.
Chiếc xe lăn bánh trong không khí yên lặng. Lưu Kỳ lái xe, Phạm Vân ngồi ghế phụ, còn Trần An và Trịnh Kỳ Thanh ngồi ghế sau cùng với Sunny.
Bên trong xe, ánh đèn vàng ấm áp t·ừ t·rần chiếu xuống, tạo nên một không gian tĩnh lặng nhưng không kém phần sang trọng.
Tiếng động cơ xe đều đặn hòa lẫn cùng tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang ra từ hệ thống loa. Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường nhấp nháy trong màn đêm tĩnh mịch, đôi khi phản chiếu lên gương mặt trầm tư của Trần An.
Trần An dựa lưng vào ghế, ánh mắt hắn chăm chú nhìn ra cửa sổ, nhưng không phải để ngắm cảnh mà là để suy tính.
Những kế hoạch, những bước đi tiếp theo, tất cả đều đang xoay chuyển trong đầu hắn. Ở phía sau nụ cười điềm đạm ấy, là một bộ óc luôn hoạt động không ngừng nghỉ, chấp nhận đánh đổi mọi thứ để đạt được mục tiêu.
Trịnh Kỳ Thanh ngồi bên cạnh, lâu lâu lại lén liếc nhìn hắn.
Dù không phải lần đầu ngồi gần Trần An, nhưng khoảng cách gần thế này khiến cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô nàng cố giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được chút bối rối.
Ở ghế trước, Lưu Kỳ và Phạm Vân liếc nhìn qua kính chiếu hậu, rồi trao nhau ánh nhìn đầy ý tứ. Lưu Kỳ khẽ nhếch môi cười, rồi nói nhỏ chỉ đủ Phạm Vân nghe.
“Nhóc con nhà họ Trịnh này hình như hơi đỏ mặt thì phải.”
Phạm Vân mím môi cười, nhưng không quên nghiêm giọng nhắc nhở tên đồng đội.
“Ngươi lo tập trung lái xe đi, cuối ngày rồi. Đừng để gây ra chuyện.”
Hai người họ không nói thêm gì, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ trêu chọc.
Phía sau, Trịnh Kỳ Thanh như cảm nhận được gì đó, cố gắng giữ dáng vẻ nghiêm túc, nhưng đôi tay khẽ siết chặt lấy túi xách trên đùi.
Cô nàng lén nhìn Trần An thêm một lần nữa, nhưng người đàn ông kia dường như hoàn toàn không để ý đến mình, ánh mắt hắn vẫn hướng ra ngoài, vẻ mặt mang một chút gì đó t·ang t·hương, bí ẩn và sâu lắng.

Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, mang theo những cảm xúc và suy nghĩ đan xen, mỗi người chìm đắm trong thế giới riêng của mình.

Sau khi nói chuyện xong với tiến sĩ Viktor.
Trên chiếc xe sang trọng lướt qua những con đường dài, ánh đèn đường rọi vào cửa kính, đan xen bóng tối và ánh sáng trong khoang xe. Vladimir ngồi tựa lưng vào ghế, tay gõ nhịp nhẹ lên tay vịn. Suốt từ khi rời khu thí nghiệm, ông vẫn không nói lời nào.
Bên cạnh ông, Andrei liếc nhìn, cảm nhận rõ bầu không khí ngưng trọng. Cuối cùng, hắn cũng buộc phải cất tiếng hỏi.
“Ông, có chuyện gì làm ông không vui sao?”
Vladimir khẽ nhếch môi, bật cười trầm, rồi xoa đầu cháu trai.
“Không có chuyện gì cả, nhóc con vẫn chưa đủ tuổi để lo lắng cho ông già này đâu.”
Dù nói vậy, trong lòng Vladimir vẫn rối bời. Những ký ức về cuộc thương thảo với tiến sĩ Viktor cứ luẩn quẩn trong đầu, như một vết hằn khó chịu không sao xóa được.
Hắn nhớ lại cuộc thương thảo khi nãy.
Trong phòng làm việc, ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn bàn tạo nên không gian vừa ấm cúng vừa nghiêm túc. Vladimir nhìn thẳng vào Viktor, ánh mắt sắc bén nhưng đầy kiềm chế, như đang cố đè nén sự bức bối.
“Tiến sĩ.” Vladimir mở lời, giọng nói trầm và chắc.
“Ta đến đây không phải vì lợi ích cá nhân. Công thức ProtoVita là một phát kiến tuyệt vời, thậm chí có thể nói là mang tính cách mạng toàn cầu. Nhưng đồng thời cũng là một củ khoai lang bỏng tay.”
“Ông cứ giữ mãi nó thì sẽ không yên ổn được lâu đâu. Những thế lực lớn chắc chắn sẽ không để yên.”
Hắn ngừng lại, ánh mắt sắc lẹm hướng vào Viktor, nhấn mạnh.
“Ta biết là nơi này đang có chính quyền bảo vệ cùng hậu thuẫn.”
“Nhưng Việt Nam liệu có gánh nổi áp lực này không? Hay tốt hơn hết, hãy để nước Nga vĩ đại của chúng ta nhận trọng trách này. Đó là cách an toàn nhất, không chỉ cho ông mà còn cho cả công trình nghiên cứu này.”
Vladimir đổi tông, cố gắng đánh vào lòng yêu nước của đối phương.
“Viktor, ông là người Nga. Ông không muốn di sản của mình được bảo vệ bởi chính đất mẹ của chúng ta sao?”
Tiến sĩ Viktor vẫn bình thản ngồi đó, đôi mắt sau cặp kính ánh lên sự sắc sảo. Ông khẽ cười, chậm rãi đáp.
“Tôi hiểu những gì ngài đang nói, ngài chủ tịch. Nhưng về vấn đề này, tôi đã bàn bạc với Trần An. Và chúng tôi đã có giải pháp.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng đầy chắc chắn khiến Vladimir hơi sững lại, dù vậy ông cũng không quá ngạc nhiên về việc tiến sĩ lại đi bàn bàn bạc với cậu trai trẻ kia.
Trước khi ông kịp phản ứng thêm, Viktor đã tiếp tục.

“Thực ra, ngài không phải người duy nhất đến gặp tôi vì ProtoVita. Trước ngài, Nova của Mỹ, Hoa Long của Trung Quốc, và BioThera Innovations của Đức cũng đã liên hệ, cùng nhiều công ty khác nữa.”
Vladimir thoáng giật mình. Nhưng điều khiến ông khó chịu hơn cả là khi nghe đến tên Nova. Sắc mặt ông tối sầm, đôi mắt lóe lên một tia căm ghét.
Viktor quan sát kỹ biểu cảm của ông, rồi mỉm cười trấn an.
“Đừng lo lắng, ngài chủ tịch. Giống như ngài, tôi đã từ chối tất cả bọn họ.”
Câu nói ấy mang lại chút nhẹ nhõm, nhưng sự bất an vẫn bủa vây Vladimir khi Viktor nhấn thêm một câu.
“Tuy nhiên, đó chỉ là hiện tại.”
“Hiện tại là sao? Ý ông là gì?”Vladimir nhíu mày khó hiểu.
Viktor khẽ nhún vai, giọng nói vẫn điềm nhiên.
“Công thức ProtoVita đúng là một củ khoai lang bỏng tay, và tôi không có ý định giữ nó mãi.”
Cuối tuần này, tôi sẽ tổ chức một cuộc đấu giá công khai. Ai trả giá cao nhất sẽ có được nó, một cách minh bạch và công bằng.”
Nghe đến đây, Vladimir ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt chìm vào suy nghĩ.
Viktor tiếp tục, giọng điệu pha chút trêu chọc.
“Ngài nên hài lòng với việc mình đã có ProtoVita-T đi. Dù ai có được công thức hoàn chỉnh thì cũng mất thời gian dài để tinh giản bán cho tầng lớp bình dân. Đến khi họ làm xong, có lẽ thị trường đã bị Zdrav Pharma chiếm trọn rồi.”
Rồi Viktor ghé người về phía trước, giọng nói hạ thấp nhưng đầy ẩn ý.
“Như một phần cống hiến cho đất nước, tôi sẽ tiết lộ một tin cho ngài.”
“Cuộc đấu giá này không chỉ có ProtoVita. Mà còn nhiều thứ khác đáng để quan tâm. Hy vọng ngài chuẩn bị đủ tiền. Tốt nhất, hãy liên hệ thêm với chính phủ và các công ty lớn trong nước để tham gia cùng.”
Quay lại thực tại, Vladimir thở hắt ra, đôi mắt lóe lên tia quyết đoán. Ông quay đầu, nhìn trợ lý của mình, một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi phía trước, và ra lệnh.
“Hãy thống kê xem công ty hiện tại có bao nhiêu ngân sách khả dụng. Ngoài ra, liên hệ ngay với chính phủ. Ta có chuyện cần bàn bạc.”
Người trợ lý hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức trả lời một cách chuyên nghiệp.
“Rõ, thưa ngài.”
Dù không hiểu lý do cụ thể, hắn biết rằng mọi quyết định của ngài chủ tịch đều mang tầm nhìn xa và ảnh hưởng lớn.
Vladimir quay lại tựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Trong lòng ông, sự kiên quyết và tham vọng ngày càng lớn dần. Cuộc đấu giá này, nước Nga nhất định phải thắng.

Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.