Chương 62: Tỉnh Dậy
Duy Khánh chìm sâu vào cơn mê, như đang rơi tự do vào một vực thẳm vô tận, nơi bóng tối ôm trọn lấy hắn. Nhưng rồi, giữa màn đêm dày đặc ấy, những tia sáng mờ nhạt hiện lên, mang theo những hình ảnh chắp vá từ quá khứ.
Hắn thấy mình, khi còn là một đứa trẻ, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn nhỏ trong căn bếp cũ kỹ nhưng đầy sự ấm áp.
Trước mặt hắn là mẹ, người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng như mặt nước mùa thu, nở nụ cười ấm áp khi đặt từng món ăn lên bàn.
Món canh rau dền đơn giản, đĩa cá kho thơm lừng, hay bát cơm nóng hổi, tất cả đều đong đầy tình yêu thương mà mẹ dành cho gia đình.
Cha hắn ngồi đối diện, khi ấy ông vẫn còn là người đàn ông đầy tình yêu thương dành cho gia đình. Ông kể những câu chuyện cười chẳng đầu chẳng cuối, nhưng đủ khiến cả mẹ lẫn hắn bật cười rộn rã.
Tiếng cười ấy hòa quyện với mùi thơm của bữa cơm gia đình, tạo nên một khung cảnh yên bình, hạnh phúc, thứ mà với hắn giờ đây chỉ có thể tìm thấy trong những mảnh ký ức phai nhòa.
Nhưng bức tranh êm đềm ấy chẳng tồn tại lâu. Hình ảnh chợt biến đổi, nhường chỗ cho những khoảnh khắc đau thương.
Hắn thấy mẹ mình nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự lo lắng lẫn yêu thương. Mẹ gắng sức nắm chặt tay hắn, đôi bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt.
“Khánh... con phải chăm sóc em con... Mẹ xin lỗi... mẹ không thể...”
Giọng bà yếu ớt, đứt quãng, tựa như từng từ đều gói trọn cả sức lực cuối cùng. Nhưng trước khi nói hết câu, đôi mắt bà khép lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Căn phòng bệnh viện trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn đứng đó, đôi mắt trừng trừng nhìn bàn tay mẹ buông lơi, cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Trong khoảnh khắc ấy, chỉ còn hắn và Linh, đứa em gái bé nhỏ mà mẹ đã tin tưởng trao lại. Một lời hứa không thành tiếng, nhưng lại khắc sâu trong lòng hắn mãi mãi.
Ký ức tiếp tục chuyển động như một thước phim nhòe nhoẹt. Hắn thấy cha mình, từng là một người đàn ông mẫu mực, dần trở thành kẻ bất cần đời vì áp lực cuộc sống.
Những đêm cha trở về nhà trong cơn say, nồng nặc mùi rượu, ném chai lọ vỡ tan khắp sàn nhà. Tiếng cãi vã, tiếng đập phá, và cuối cùng, tiếng roi vụt vào da thịt.
Hắn thấy chính mình, một đứa trẻ nhỏ bé, ôm chặt lấy Linh, che chắn cho em khỏi những trận đòn vô cớ. Những tiếng khóc nghẹn ngào, những vết bầm tím, những ánh mắt cam chịu.
Trong cái địa ngục ấy, Linh là niềm an ủi duy nhất, là ánh sáng yếu ớt giữa bóng tối ngập tràn.
Ký ức lại nhảy đến một khoảnh khắc khác. Hắn thấy mình và Linh, hai đứa trẻ run rẩy dưới mưa, ôm nhau trong góc khuất của con hẻm nhỏ.
Dù đau đớn và mệt mỏi, hắn vẫn nhắc lại lời mẹ.
“Không sao, Linh à... Anh sẽ chăm sóc em....”
Hắn thấy cả hai rời khỏi ngôi nhà tồi tàn đó khi hắn vừa đủ lớn, bắt đầu một cuộc sống tự do tưởng chừng sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng sự yên ổn chẳng kéo dài.
Cái ngày đó, cái ngày định mệnh mà cuộc đời họ hoàn toàn sụp đổ.
Bọn đòi nợ xuất hiện để đòi lại số tiền mà cha hắn mượn. Khi hắn về đến nhà thì Linh chỉ còn nằm thoi thóp trên nền đất lạnh lẽo, đôi môi khẽ động thì thào như muốn nói gì đó.
Tiếng hét phẫn nộ vang vọng trong tâm trí hắn.
Những hình ảnh cứ thế dồn dập tràn về, những ngày tháng lang thang nhặt rác, xin ăn. Những ánh mắt khinh thường của hàng xóm, những giấc mơ tan vỡ; những nỗi đau chẳng bao giờ nguôi.
Mọi thứ cứ dồn dập khiến hắn chỉ biết co ro ngồi một góc, ôm chặt lấy cơ thể, như thể đang cố tìm kiếm chút an ủi. Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian tối tăm ấy.
“Rốt cuộc thì chúng tôi đã làm gì sai?”
“Tại sao chúng tôi lại phải chịu đựng những thứ này, tại sao, tại sao cuộc đời lại đối xử với chúng tôi khắc nghiệt đến như vậy?”
“Tại sao?”
Những Câu hỏi vang vọng trong tâm trí hắn, lặp đi lặp lại, như một lời than oán gửi đến trời cao.
Nhưng bóng tối vẫn im lặng, không có câu trả lời.
Chỉ có những cảm xúc dồn nén bất lực, tuyệt vọng, và tức giận chực trào ra như một cơn bão.
Duy Khánh, trong cơn mê, chìm sâu vào nỗi đau thương, không ngừng gào thét trong vô vọng.
Phía bên ngoài, thực tại vẫn căng thẳng và nghẹt thở.
Tiến sĩ Viktor và Trần An đứng trước bảng hiển thị, ánh mắt không rời khỏi các thông số đang thay đổi liên tục. Đường cong dữ liệu nhấp nháy, leo thang đến mức khó tin.
Các thông số về cơ năng, điện não đồ, và nhịp tim đều tăng trưởng chóng mặt, khiến không khí trong phòng thí nghiệm càng thêm ngột ngạt.
Tiến sĩ Viktor nhíu mày, ánh mắt đăm chiêu lướt qua những số liệu bất thường. Ông liếc nhìn Trần An, như muốn đặt câu hỏi hoặc đưa ra ý kiến.
Nhưng Trần An lắc đầu, giọng trầm tĩnh nhưng không giấu được nỗi lo lắng nói.
“Đến giai đoạn cuối này, mọi can thiệp khác đều vô ích. Chúng ta chỉ có thể chờ.”
Hắn quay lại nhìn dàn sĩ quan q·uân đ·ội đang đứng phía xa. Những gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt đăm đăm dõi theo diễn biến, nhưng lại không thể che giấu sự kỳ vọng lẫn nghi ngại.
Trong lòng Trần An thoáng một cơn hối hận. Hắn không khỏi tự trách mình.
Lẽ ra, hắn nên chọn một đối tượng khác, một tử tù vô danh, để thử nghiệm thuốc ProtoVita-X.
Duy Khánh là một cá thể đặc biệt, điều này không cần phải bàn cãi. Nhưng chính sự phức tạp trong tâm lý và quá khứ đầy tổn thương của hắn lại trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng.
Giai đoạn cuối của quá trình tiêm thuốc, khi hệ thần kinh và trí não được kích hoạt tối đa, không chỉ khuếch đại tiềm năng của đối tượng mà còn phóng đại cả những bất ổn nội tâm.
Nếu Duy Khánh không tự vượt qua những ký ức ám ảnh, hắn có thể mãi mãi mắc kẹt trong bóng tối của chính mình.
Trần An thở dài, một cái lắc đầu nhẹ thể hiện nỗi niềm không nói nên lời. Nếu việc này thất bại, toàn bộ kế hoạch của hắn sẽ bị trì hoãn, một sự tổn thất không thể chấp nhận.
Hắn đang định quay đi để trao đổi với các sĩ quan thì đột nhiên một thay đổi xảy ra. Cơn co giật của Duy Khánh, vốn đang dữ dội, dần giảm đi. Các đồ thị trên bảng hiển thị cũng bắt đầu ổn định lại. Điện não đồ, nhịp tim và cơ năng đều trở về ngưỡng an toàn.
Một sự im lặng c·hết chóc bao trùm căn phòng. Mọi người nín thở, chờ đợi. Trần An mỉm cười nhẹ, một nụ cười pha lẫn sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm.
Dù không rõ điều gì đã giúp Duy Khánh vượt qua, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tích cực. Mọi thứ đang đi đúng hướng.
Không lâu sau đó, Duy Khánh từ từ mở mắt. Ánh sáng chói lóa t·ừ t·rần nhà khiến hắn phải lim dim, cố thích nghi với thực tại. Cơ thể hắn mệt mỏi rã rời, ướt đẫm mồ hôi, các cơ bắp đau nhức nhưng không còn căng cứng.
Một giọng nói trầm ổn vang lên, phá vỡ sự im lặng.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
Hắn quay đầu, nhận ra người hỏi là Trần An. Đôi mắt nặng trĩu của hắn đảo quanh căn phòng. Hắn thấy nhiều người đang đứng nhìn mình, những ánh mắt pha trộn giữa tò mò, kinh ngạc và dè chừng. Còn hắn, bị trói chặt trên chiếc ghế nằm, không khác gì một con thú bị nhốt.
Hắn khẽ mở miệng, giọng khàn đặc, yếu ớt.
“Rất mệt... Rất đói... Và... khát nước.”
Nói xong, Duy Khánh ngả đầu ra sau, đôi mắt nhắm lại như để trốn tránh ánh sáng, trốn tránh ánh nhìn từ những người xa lạ xung quanh. Nhưng rồi, hắn lại chậm rãi quay đầu, hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Trần An, thì thầm.
“Cho tôi... một ly nước...”
Trần An nhìn hắn, không nói gì, chỉ quay sang Emma, nói nhỏ điều gì đó. Emma nhanh chóng rời đi, mang đến những thứ đã chuẩn bị sẵn, một vài thanh NutriBlock và một túi dung dịch màu đen đậm đặc.
Sau khi xác nhận các chỉ số của Duy Khánh đã ổn định, Trần An ra lệnh cho lính cai ngục mở trói cho hắn. Khi những sợi dây đai được tháo ra, Duy Khánh ngồi dậy, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Những thanh NutriBlock và túi dung dịch được đặt trước mặt hắn. Ban đầu, hắn nhìn chúng với ánh mắt hoài nghi, nhưng cơn đói cồn cào không cho hắn lựa chọn. Hắn vơ lấy thức ăn, ăn lấy ăn để, không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.
Đứng phía xa, đại tá quân y, một người đàn ông trung niên với gương mặt cứng rắn, bất giác nhíu mày. Ông quay sang Trần An, giọng đầy thắc mắc.
“Thứ mà hắn ta đang ăn là gì? Nó có liên quan gì đến ProtoVita-X không?”
Trần An mỉm cười, một nụ cười tự tin như thể đang chuẩn bị trình bày một sản phẩm đắt giá.
Hắn chắp tay sau lưng, tiến một bước lên phía trước, ánh mắt quét qua các sĩ quan.
“Thứ mà Duy Khánh đang ăn là NutriBlock, một loại thực phẩm năng lượng cao do công ty của tôi phát triển.”
Hắn ngừng lại, để câu nói tạo ấn tượng trước khi tiếp tục.
“Mỗi thanh NutriBlock chỉ nặng 150 gram, nhưng có thể cung cấp từ 1.500 đến 1.700 kilocalories đủ để duy trì năng lượng cho 14 đến 16 giờ hoạt động liên tục. Nó không chỉ cung cấp năng lượng cao mà còn được thiết kế để no lâu, giúp giảm nhu cầu ăn uống trong những điều kiện khắc nghiệt.”
Một vài sĩ quan gật gù, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên xen lẫn hứng thú.
“Còn dung dịch màu đen mà cậu ta đang uống.” Trần An chỉ tay về phía bịch dung dịch trên bàn.
“Là một loại thuốc bổ trợ đặc biệt, được phát triển riêng cho các binh lính sau khi sử dụng thuốc ProtoVita-X. Dù không uống, họ vẫn có thể duy trì hiệu quả của thuốc, nhưng với dung dịch này, sự hồi phục sẽ nhanh hơn, ổn định hơn.”
“Những sản phẩm này hiện do công ty của tôi sản xuất và sẽ sớm được cung cấp cho q·uân đ·ội.”
Các sĩ quan thì thầm trao đổi, ánh mắt lộ vẻ tò mò xen lẫn hài lòng. Trần An mỉm cười tự tin.
“Sắp tới tôi dự kiến tổ chức một buổi triển lãm và đấu giá công nghệ.”
“Ngoài NutriBlock và ProtoVita, ở đó sẽ còn trưng bày nhiều công nghệ tiên tiến khác, những thứ có thể thay đổi hoàn toàn cách chúng ta chiến đấu và bảo vệ quốc gia trong tương lai.”
Ngay khi dứt lời, Hà Tịnh từ phía sau tiến tới, tay cầm những tấm thiệp mời được thiết kế trang trọng. Trần An nhận lấy, rồi lần lượt trao từng tấm thiệp cho các sĩ quan.
“Mời các ngài đến tham dự. Tôi chắc chắn rằng các ngài sẽ không thất vọng.”
Một sĩ quan bắt tay Trần An, cười vui vẻ nói.
“Nếu những gì cậu nói là thật, q·uân đ·ội sẽ nợ cậu một lời cảm ơn lớn đấy.”
Tiếng cười nhẹ vang lên, xua tan bớt không khí căng thẳng, nhưng ánh mắt các sĩ quan vẫn chú ý vào Duy Khánh.