Chương 65: Những Bước Đi
Ba ngày tiếp theo đối với Trần An là một chuỗi những sự kiện dày đặc như những mắt xích không thể tách rời, nơi công việc tại phòng thí nghiệm, các cuộc họp chiến lược với Chấn Vương, và việc chuẩn bị cho các dự án quốc tế đan xen với tốc độ chóng mặt.
Tựa như một nhạc trưởng tài ba trong bản giao hưởng không ngừng nghỉ, hắn vừa phải điều phối, vừa phải hoàn thiện từng phần công việc với sự chính xác tuyệt đối.
Trong ánh sáng trắng lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, không khí đặc quánh bởi tiếng máy móc rền rĩ và tiếng bàn phím lách cách không ngừng.
Trần An đứng trước một bảng điều khiển lớn, nơi các dòng dữ liệu chạy dọc màn hình như những mạch máu không ngừng luân chuyển. Gương mặt hắn tập trung đến mức gần như khắc nghiệt.
Những thông số từ thí nghiệm thuốc ProtoVita-X đang hiện lên trước mặt, mỗi con số là một phần của bức tranh lớn mà hắn phải ghép lại kịp thời.
“Anh Dimitri, tập trung vào luồng dữ liệu của cổng beta. Đẩy các thông số này vào máy chủ chính ngay lập tức. Em cần báo cáo mô phỏng hoàn thiện trước 8 giờ tối nay.”
Giọng nói của Trần An vang lên, trầm tĩnh nhưng mang đầy sức nặng, khiến mọi người trong phòng lập tức tăng tốc.
Dimitri, bộ râu rậm rạp, rõ là nhiều ngày nay hắn đã không cắt tỉa và đôi tay to lớn, gật đầu lia lịa, nhanh chóng nhập lệnh vào bảng điều khiển.
“Đã rõ, đợi anh tối ưu hóa cả luồng phụ luôn để giảm độ trễ.” Hắn đáp trong khi ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
Xung quanh Trần An, đội ngũ khoa học gia và kỹ thuật viên làm việc không ngừng nghỉ.
Phòng nghiên cứu giờ đã có thêm nhiều người mới được tuyển chọn kỹ lưỡng vào, nhưng tất nhiên là không ai dám lơ là trong lúc làm việc cả.
Bọn họ hiểu tính cách của Trần An khi vào công việc là như thế nào.
Một vài người vội vã trao đổi các ghi chú tay, số khác cúi đầu vào màn hình với những dòng mã chạy như tia chớp.
Tiếng bút lướt trên giấy, tiếng máy in nhả từng trang tài liệu xen lẫn với âm thanh của máy quét tự động tạo nên một khung cảnh đầy căng thẳng nhưng cũng cực kỳ đồng bộ.
Ngoài phòng nghỉ, Hà Tịnh đang ngồi trước một chiếc bàn tròn phủ đầy tài liệu. Cô lật từng trang kế hoạch triển lãm công nghệ, mắt di chuyển nhanh nhưng thỉnh thoảng lại ngước lên, lặng lẽ quan sát Trần An qua khung kính ngăn cách hai phòng.
Hắn lúc này như trung tâm của một cơn bão, nhưng khác với hỗn loạn, tất cả dường như xoay quanh hắn một cách có trật tự đến hoàn hảo.
Hà Tịnh không khỏi ngạc nhiên trước khả năng của Trần An. Làm thế nào một con người có thể giữ được sự tỉnh táo, xử lý hàng loạt công việc phức tạp mà vẫn không để xảy ra một sai sót nào?
Cô lắc đầu cười nhẹ, rồi tiếp tục rà soát lại các thông số cuối cùng cho sự kiện triễn lãm sắp tới.
Những tia nắng cuối ngày len qua khung cửa sổ, hòa cùng ánh sáng lạnh lẽo của phòng thí nghiệm, tạo nên một không gian đầy tương phản giữa áp lực khắc nghiệt và những khoảnh khắc chuẩn bị cho những bước đột phá lớn lao.
…
Trong căn phòng làm việc của Chấn Vương tại toà nhà tài chính Khải Hoàn, Trần An và Chấn Vương đang trao đổi công việc. Bản kế hoạch chiến lược được chiếu trên màn hình lớn trong phòng, ở đó hiển thị các đánh dấu của những điểm đầu tư chiến lược mà họ đang nhắm tới.
“Dự án pin mặt trời thế hệ mới của chúng ta đã được phía đối tác bên Đức ký kết hợp tác.” Trần An nói, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa đầy sự tự tin.
“Hiệu suất chuyển đổi 50% là một con số gây chấn động, họ chắc chắn sẽ đổ vốn vào nghiên cứu và phát triển lâu dài.”
Chấn Vương ngồi dựa vào ghế, một nụ cười mãn nguyện hiện trên khuôn mặt.
“Và cả dự án pin graphene nữa, nó đang khiến thị trường công nghệ năng lượng toàn cầu điên đảo. Cổ phần cùng giá trị của những công tý đó đang tăng chóng mặt.”
“Không quá lâu con số đó sẽ đạt dến hàng tỷ USD, sau cú này có lẽ chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch chính được rồi.”
Trần An mỉm cười như đó là điều hiển nhiên.
“Đây mới chỉ là một phần nhỏ. Sắp tới em cần sự hỗ trợ của anh để mở rộng mối quan hệ ở Mỹ và Nhật Bản. Điện toán lượng tử sẽ là bước tiếp theo.”
“Bên phía công ty Alpha Edge sẽ công bố dự án AI của họ sớm thôi, và khi đó sẽ là lúc cần đến máy tính lượng tử hỗ trợ.”
Chấn Vương gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ tán thưởng. “Được rồi, cứ theo ý em.”
…
Trong khoản thời gian này.
Hình ảnh tiến sĩ Viktor cùng ProtoVita và hàng loạt các dự án công nghệ tiên tiến khác cũng tràn ngập trên các kênh truyền thông lớn như BBC, CNN, và Bloomberg.
Những thước phim ghi lại bài phát biểu của ông được phát đi phát lại, trong đó, ông trình bày tầm nhìn tương lai mà ProtoVita mang lại.
Nó không chỉ là một bước tiến vượt bậc trong y học, mà còn mở ra một kỷ nguyên mới của nhân loại.
“Thứ thuốc này không chỉ đơn giản là một bước đột phá trong y học. Nó là khởi đầu của một kỷ nguyên mới cho con người.”
Một nhà khoa học nổi tiếng bình luận trên sóng truyền hình CNN, giọng đầy cảm xúc.
“Chúng ta đang sống trong thời khắc chuyển giao lớn lao mà lịch sử sẽ mãi ghi nhớ.”
Trong phòng thu của đài BBC, các biên tập viên đang thảo luận sôi nổi sau khi phát xong bản tin đặc biệt.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chứng kiến thời điểm này trong đời.” Một biên tập viên trẻ tuổi nói, ánh mắt vẫn không rời màn hình.
“Từ sau khi ProtoVita được công bố, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Hết thuốc chữa bệnh, rồi đến các hệ thống AI vượt xa những gì chúng ta tưởng tượng.”
“Không chỉ y học và AI, đừng quên cả những tiến bộ về công nghệ khác nữa. Tôi đã đọc báo cáo về AlphaEdge. Nếu đúng như những gì họ công bố, nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách chúng ta sống.”
Người đồng nghiệp lớn tuổi hơn xen vào.
“Con người có lẽ sắp bước vào thời đại cực phát triển của các phát minh.”
Ở một góc quán cà phê, nhóm thanh niên trẻ đang tụ tập, mắt chăm chú nhìn lên màn hình ti vi đang chiếu bản tin về ProtoVita. Tiếng nói râm ran vang cả lên.
“Mày nghĩ xem, nếu thuốc này thực sự hoạt động, chẳng phải là chúng ta sẽ có thể sống lâu hơn và khỏe mạnh hơn sao?” Một tên nhóc quay sang nói với bạn giọng đầy phấn khích.
“ProtoVita? Mày thành người tối cổ rồi, bây giờ là thời đại của thế giới ảo AI. ”
“Mày thử tưởng tượng xem, nếu trong tương lai máy cơ khí được tích hợp trí tuệ nhân tạo và thêm vào giọng nữ nữa thì sao, nghĩ thôi đã thích”. Một tên khác đùa, khiến cả nhóm bật cười.
Trong khi đó, ở một công viên nhỏ, những cụ ông cụ bà đang trò chuyện dưới bóng cây râm mát. Một cụ ông với mái tóc bạc trắng chậm rãi lên tiếng.
“Thế thời, có lúc thịnh có lúc suy. Cực suy thì tất thịnh, mà cực thịnh rồi cũng sẽ đến lúc suy.”
“Ông nói nghe cũng đúng.” Một cụ khác gật gù góp thêm vào.
“Những phát minh này nghe thì tốt thật, nhưng liệu có lâu dài không? Lịch sử từng chứng minh rồi, con người luôn phải trả giá cho sự tiến bộ quá nhanh.”
Những người khác im lặng suy tư, mỗi người theo đuổi một dòng ý nghĩ riêng. Câu chuyện về ProtoVita và những phát minh vượt thời đại không chỉ là niềm vui, sự kỳ vọng, mà còn gợi lên nhiều trăn trở, lo âu về tương lai.
…
Buổi chiều, Trần An đang cùng Hà Tịnh và một số nhân viên đến nhà của Hà Tịnh.
Mục đích là để thực hiện lời hứa với Hà Tịnh chữa bệnh cho Hà Lâm, con trai của cô.
Ban đầu cha mẹ của Hà Tịnh có hơi lo lắng vì có nhiều người lạ đến nhà, nhưng sau khi nghe Hà Tịnh giải thích thì hai người không lo lắng mà thay vào đó là hy vọng.
Bên trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, chiếu sáng khuôn mặt bầu bĩnh nhưng tái nhợt của Hà Lâm. Cậu bé bảy tuổi đang ngồi trên chiếc giường đơn nhỏ, đôi chân gầy guộc được che bằng chiếc chăn mỏng.
Đôi mắt sáng ngời của cậu nhìn Trần An và đoàn người với sự tò mò pha lẫn chút sợ hãi. Những ký ức đau đớn về kim tiêm và các lần xét nghiệm trước đây hằn rõ trên khuôn mặt non nớt, khiến cậu bé không giấu được vẻ bất an.
Trần An nhận ra điều đó. Hắn cởi bỏ vẻ nghiêm nghị thường ngày, cúi xuống, đặt hai tay lên đầu gối, cố gắng hạ thấp người để ánh mắt mình ngang tầm với Hà Lâm. Giọng nói của hắn trở nên ấm áp và nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
“Em là Hà Lâm, đúng không? Anh là bạn của mẹ em. Anh đến đây để giúp em đi lại dễ dàng hơn. Em có muốn thử không?”
Hà Lâm ngập ngừng, ánh mắt e dè liếc về phía mẹ như chờ đợi sự xác nhận.
Hà Tịnh ngồi xuống bên cạnh con trai, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu. Giọng cô dịu dàng nhưng không giấu được chút nghẹn ngào.
“Không sao đâu, con trai. Cứ tin chú Trần An, được không? Chú ấy đến đây để giúp con.”
Trần An thoáng nhướng mày khi nghe từ “chú,” nhưng không để lộ bất kỳ phản ứng nào ngoài một nụ cười khẽ.
Hắn đứng dậy, mở chiếc hộp mang theo, lấy ra một thiết bị hình ống và không thấy kim tiêm đâu.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiến hành, Hà Tịnh không kìm được mà hỏi, giọng lo lắng.
“Cậu An… thuốc ProtoVita này… liệu có thực sự phù hợp với con tôi không?”
Trần An khựng lại, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô, rồi từ tốn trả lời.
“Yên tâm đi. Đây không phải ProtoVita, loại đó không phải thần dược trị được mọi bệnh như người ta đồn đại đâu.”
Hắn giơ chiếc lọ nhỏ chứa dung dịch màu xanh ngọc trong suốt lên, ánh sáng chiếu qua khiến nó phát ra một luồng sáng nhạt.
“Cái này tên là Myonerve-X. Nó được thiết kế đặc biệt cho trẻ mắc chứng loạn dưỡng cơ như Hà Lâm. Nhưng cần lưu ý, nó không chữa được bệnh. Nó chỉ giúp con chị có thể đi lại và vận động bình thường trong khoảng 6 đến 12 giờ.”
Hắn ngừng lại, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng, như muốn trấn an Hà Tịnh.
“Tác dụng phụ có thể có, nhưng tôi đã điều chỉnh liều lượng phù hợp với cơ thể của Lâm. Chị không cần lo lắng quá.”
Hà Tịnh im lặng vài giây, cuối cùng khẽ gật đầu, dù trong lòng vẫn còn chút bất an. Nhưng cô biết đây là cơ hội tốt nhất cho con trai mình.
Khi Trần An tiến đến gần Hà Lâm, cậu bé rụt tay lại, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Con… con sợ đau…”
Hắn đặt nhẹ bàn tay lên vai cậu bé, ánh mắt kiên định nhưng dịu dàng.
“Không đau đâu, anh hứa. Em chỉ cần nghe tiếng ‘bíp’ một cái là xong.”
Hắn khởi động thiết bị. Một âm thanh nhỏ vang lên, và chỉ trong nháy mắt, việc tiêm hoàn tất. Hà Lâm mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Trần An, sau đó quay sang mẹ mình như để kiểm tra xem có thật sự đã xong hay chưa.
Trần An mỉm cười, xoa đầu cậu bé.
“Đấy, anh nói rồi. Không đau chút nào phải không?”
Hà Lâm cười khẽ, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt dần biến mất.
Hắn trao lại chiếc hộp thuốc còn lại cho Hà Tịnh, cẩn thận dặn dò.
“Thuốc có tác dụng sau một giờ. Chỉ nên tiêm vào buổi sáng sau khi thức dậy. Đừng l·ạm d·ụng, vì nó có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của thằng bé. Một liều là đủ để nó vui chơi cả ngày.”
Hà Tịnh nhận lấy hộp thuốc, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Cô nhìn Trần An, cúi đầu thật sâu.
“Cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cô là người sắp xếp lịch trình cho Trần An khoản thời gian này nên cô hiểu hắn bận rộn đến dường nào, vậy mà cậu ấy vẫn dành chút thời gian ít ỏi để chuẩn bị thuốc cho Hà Lâm.
Trần An lắc đầu, giọng nói bình thản nói.
"Đây chỉ là tiện thể trong lúc nghiên cứu ProtoVita-X. Với cả đây là lời hứa của tôi khi ký hợp đồng với chị, nên là không cần để tâm quá đâu."
Hắn cũng kiên nhẫn chờ đợi một giờ đồng hồ để chắc chắn rằng thuốc có hiệu quả.
Một giờ sau, khi Hà Lâm đứng dậy, đôi chân nhỏ bé của cậu run rẩy. Nhưng với sự cổ vũ của mọi người cậu bé từng bước từng bước chậm rãi đi trên nền nhà, ánh mắt lấp lánh đầy sự phấn khích.
Tiếng reo hò của Hà Lâm vang vọng khắp ngôi nhà, như một giai điệu của niềm hy vọng.
Trước khi ra về, Trần An có quay sang Hà Tịnh, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần dứt khoát ra lệnh.
“Hôm nay chị nghỉ đi. Dẫn Hà Lâm đi chơi, để nó chạy nhảy thoải mái một chút. Công việc còn lại của ngày hôm nay cũng đơn giản, tôi tự xử lý được.”
Dù đã bước đi khá xa, nhưng tiếng cười trong trẻo của Hà Lâm vẫn vọng lại từ phía sau khiến khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười hiếm hoi.