Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 66: Áp Lực




Chương 66: Áp Lực
Buổi chiều muộn, ánh mặt trời le lói qua những ô kính lớn của tòa cao ốc Hoa Long Pharmaceuticals, tạo nên một bức tranh đối lập kỳ lạ: vừa tráng lệ với những sắc vàng rực rỡ, vừa u ám bởi những bóng đổ dài từ các tòa nhà chọc trời khác.
Trong phòng họp trên tầng cao nhất, nơi được mệnh danh là “đỉnh quyền lực” của tập đoàn, không khí căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt.
Trương Hoa Thịnh, chủ tịch của Hoa Long Pharmaceuticals, ngồi trên chiếc ghế da lớn ở đầu bàn hội nghị hình bầu dục. Ông là một người đàn ông trung niên, vóc dáng cao lớn với phong thái thường toát lên sự quyền uy lạnh lùng.
Nhưng hôm nay, nét mặt ông lộ rõ vẻ khép nép, cẩn trọng như người đi trên băng mỏng.
Những người ngồi quanh bàn không phải là nhân viên tập đoàn ông, mà là các quan chức cấp cao của chính phủ Trung Quốc. Họ đều khoác trên mình bộ vest chỉnh tề, biểu cảm sắc lạnh, ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén xoáy thẳng vào ông.
Họ không chỉ đơn thuần là đến“quan sát” họ đang phán xét.
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sâu và giọng nói trầm như tiếng chuông gõ vào căn phòng im lặng, lên tiếng.
“Trương chủ tịch, tại sao công thức của ProtoVita vẫn chưa được mang về? Anh phải hiểu rằng loại thuốc này không chỉ là một sản phẩm y học, mà còn là một con bài chiến lược quan trọng. Chúng ta không thể để một quốc gia nhỏ như Việt Nam nắm giữ thứ công nghệ vượt trội như vậy.”
Câu nói mang sức nặng như một bản cáo trạng. Trong khoảnh khắc đó, cả căn phòng rơi vào sự im lặng c·hết chóc. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Hoa Thịnh, tạo ra áp lực khổng lồ.
Ông hít sâu, cố gắng kìm nén sự lo lắng. Dù đã quen với những cuộc họp căng thẳng, nhưng trước các nhân vật quyền lực này, ông không thể không cảm thấy bản thân bị áp đảo. Trương Hoa Thịnh ngồi thẳng dậy, giọng nói cố gắng giữ sự bình tĩnh.
“Thưa các ngài, tôi hiểu rõ tầm quan trọng của ProtoVita. Chúng tôi cũng đã cử đội ngũ cấp cao đến Việt Nam để đàm phán. Giá trị đề xuất lần này lên đến 40% cổ phần của công ty, nhưng họ vẫn từ chối thẳng thừng.”
Một người đàn ông khác, tuổi ngoài 50, với vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén của kẻ đã quen chỉ đạo từ phía trên, nhướng mày hỏi.
“Vậy tại sao không dùng các phương pháp khác? Trước đây, anh đã từng thành công trong việc lấy cắp thông tin từ các đối thủ, không phải sao? Anh không cần tôi nhắc đến những thành tựu đó chứ?”
Câu hỏi không khác gì một lời nhắc nhở rằng sự kiên nhẫn của họ đang cạn dần. Không chỉ là áp lực từ phía trên, mà đây còn là lời đe dọa ngầm, một cách cảnh báo rằng thất bại không phải là điều được phép trong trò chơi quyền lực này.
Trương Hoa Thịnh cúi đầu một chút, như để che đi sự bất an thoáng qua trong ánh mắt. Giọng nói ông trầm xuống, rõ ràng nhưng có chút dè dặt.

“Chúng tôi đã thử, thưa các ngài. Nhưng mọi nỗ lực đều không thành công.”
Ông dừng lại, khẽ chỉnh lại cổ áo vest, như để câu giờ trước khi tiếp tục giải thích.
“Dự án ProtoVita hiện đang được chính phủ Việt Nam bảo vệ nghiêm ngặt. Theo thông tin từ đối tác của chúng tôi trong chính phủ Việt Nam, khu thí nghiệm cùng các nhân viên liên quan đều được đặt trong một khu vực an ninh cấp cao, bảo vệ 24/7 bởi lực lượng q·uân đ·ội đặc biệt. Hệ thống an ninh của họ có lớp mã hóa hiện đại nhất, khiến việc xâm nhập gần như là bất khả thi vào lúc này.”
“Chưa kể chúng tôi còn được tình báo là có sự xuất hiện của đặc vụ Nga bên đó nữa.”
Giọng ông nhỏ dần, như thể mỗi từ được thốt ra đều khiến ông mất đi một phần tự tin. Những năm qua, Hoa Long đã xây dựng được danh tiếng không chỉ bằng các sản phẩm y tế tiên tiến mà còn nhờ các “phương pháp kinh doanh” không chính thống.
Đa phần là dựa dẫm vào các mối quan hệ ngầm với nhà nước.
Nhưng giờ đây, trước hàng rào bảo vệ kiên cố của ProtoVita, mọi “v·ũ k·hí” quen thuộc của họ đều trở nên vô dụng.
Một người phụ nữ lớn tuổi, ngồi ở phía bên kia bàn, nhấp một ngụm trà rồi lạnh lùng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng sau lời giải thích của Trương Hoa Thịnh.
“Anh đang nói rằng một tập đoàn như Hoa Long Pharmaceuticals lại không thể vượt qua một quốc gia nhỏ bé như Việt Nam? Đây là điều mà chúng tôi phải tin sao, Trương chủ tịch?”
Mặc dù giọng nói bà ta không lớn, nhưng từng lời thốt ra như những nhát dao cứa vào lòng tự tôn của Trương Hoa Thịnh.
Ông siết chặt hai tay dưới bàn, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Ánh mắt ông thoáng qua một tia lạnh lùng khi nhớ lại sự khước từ của phía Việt Nam.
Trong phòng họp, bầu không khí như đông đặc lại. Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc trắng, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời trí tuệ, lên tiếng. Giọng nói ông chậm rãi, từng từ như được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Trương chủ tịch, nếu không lấy được công thức, tại sao không mua sản phẩm về mà nghiên cứu? Sao chép công thức từ sản phẩm vốn là sở trường của chúng ta, không phải sao?”
Câu hỏi vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Trương Hoa Thịnh. Nhưng thay vì đáp lại ngay, ông lại chậm rãi nhấp một ngụm trà, dường như muốn kéo dài thời gian để sắp xếp ý nghĩ.
Cuối cùng, ông nở một nụ cười gượng gạo, đôi tay siết chặt vào nhau như để che giấu sự bất an, rồi lắc đầu.

“Chúng tôi đã mua mẫu thuốc về rồi. Nhưng việc giải mã công thức này không hề dễ dàng.”
Ông ngừng một chút, ánh mắt dõi về phía cửa sổ, nơi ánh mặt trời đang tắt dần sau những tòa nhà cao tầng. Rồi ông quay lại, giọng điệu thêm phần nghiêm trọng.
“Các ngài cũng biết Trần Vĩnh Hạo, chuyên gia hàng đầu về phân tích dược phẩm, chứ? Hắn từng giải mã vô số công thức phức tạp. Nhưng lần này, hắn cũng phải chịu thua. Công thức của ProtoVita nó như số pi vậy rất nhiều, nó là tập hợp của hàng loạt các công thức thuốc khác.”
“Mỗi công thức lại có một tổ hợp và điều làm nó đặc biệt là các công thức đó đều bổ trợ cho nhau, khiến việc phân tích trở nên gần như bất khả thi.”
“Nếu được, mong các ngài lần này hãy hỗ trợ chúng tôi trong công việc lần này.” Đây cũng là mong muốn chính của Trương Hoa Thịnh khi mời bọn họ đến đây hôm nay.
Căn phòng lập tức rơi vào im lặng. Những gương mặt nghiêm nghị giờ đây lại mang thêm nét cau có. Một người đàn ông trung niên, có vẻ nóng tính hơn, đập tay nhẹ lên bàn, giọng nói đầy nghi hoặc và khó chịu.
“Anh không thể giải quyết vấn đề, lại muốn chúng tôi gây áp lực lên chính phủ Việt Nam sao?”
Trương Hoa Thịnh cúi đầu một chút, như để che đi sự bối rối thoáng qua trên gương mặt. Ông ngập ngừng vài giây, rồi chậm rãi gật đầu.
“Nếu có thể... tôi nghĩ rằng áp lực ngoại giao có thể mang lại kết quả. Với sự hậu thuẫn của các ngài, điều này hoàn toàn khả thi.”
Tuy nhiên, ngay khi ông vừa dứt lời, những người trong phòng đồng loạt lắc đầu. Một người trong số họ, dáng người nhỏ gọn nhưng phong thái dứt khoát, chậm rãi nói với vẻ điềm tĩnh của kẻ đã quá quen thuộc với các chiến lược ngoại giao.
“Không thể. Nga đã can thiệp trước chúng ta. Chính phủ Việt Nam đã quen với việc chịu áp lực ngoại giao từ các quốc gia lớn. Thậm chí, Nga còn đang là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với chúng ta trong việc giành được ProtoVita. Họ sẽ không dễ dàng bị lung lay.”
“Đúng vậy, chỉ vài ngày gần đây thôi, tổng thống Nga đã đích thân gọi cho chủ tịch và bảo ông ấy đừng có manh động.”
Nghe đến đây, nét mặt của Trương Hoa Thịnh thoáng biến sắc. Nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lộ vẻ kiên định hiếm thấy. Ông cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi bất ngờ mở chiếc cặp da đặt bên cạnh mình.
Từ bên trong, ông lấy ra một tấm thiệp mạ vàng, tinh xảo đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ để nhận ra giá trị.
Không nói một lời, ông đặt tấm thiệp lên bàn, đẩy nhẹ về phía những người xung quanh. Một người đàn ông nhấc lên, ánh mắt lướt qua dòng chữ in nổi trên bề mặt.

“Triển lãm Công Nghệ và Dược phẩm Quốc tế tại Việt Nam. Đấu giá công thức ProtoVita.”
Trương Hoa Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt đầy cương quyết, giọng nói nặng nề vang lên trong căn phòng im lặng.
“Ban đầu tôi không muốn tham gia đấu giá, vì giá trị công thức chắc chắn sẽ bị đẩy lên mức không tưởng khi các quốc gia lớn đều tham gia. Nhưng bây giờ xem ra, chúng ta đã không còn cách này khác.”
Ông ngừng lại, để cho những lời nói của mình ngấm sâu vào suy nghĩ của từng người. Không ai nói gì, nhưng không khí trong phòng lại thêm phần căng thẳng. Tiếng đồng hồ trên tường chậm chạp đếm ngược từng giây, như thể báo hiệu rằng thời gian không chờ đợi bất cứ ai.
Một người đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất trong phòng, đôi mắt khép hờ nhưng ánh nhìn sắc như chim ưng xem qua tấm thiệp trên bàn. Rồi ông chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm mà chắc.
“Nếu không còn lựa chọn nào khác, thì chúng ta buộc phải tham gia. Nhưng ông Trương...”
Ông ấy ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Trương Hoa Thịnh, như muốn xuyên qua cả lớp vỏ bọc bình tĩnh của Hoa Thịnh.
“Việc tham gia đấu giá này không chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch tài chính. Anh đã chuẩn bị các phương án dự phòng chưa? Nếu không, thì đừng mong chúng tôi bỏ sức.”
Trương Hoa Thịnh gật đầu ngay lập tức, giọng nói toát lên sự tự tin.
“Thưa các ngài, tôi đã chuẩn bị sẵn một đội ngũ chuyên gia đàm phán, đồng thời huy động tất cả nguồn lực tài chính cần thiết. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch để tiếp cận những quốc gia có tiềm năng để hợp tác cùng hưởng công thức ProtoVita.”
“Nhưng tôi chỉ lo lắng là Mỹ sẽ có được công thức và không chịu buôn tha nó.”
Những lời nói của ông khiến không khí trong phòng dịu đi đôi chút. Một người khác, ngồi ở góc bàn, vỗ nhẹ tay lên mặt bàn, giọng nói đầy sự thực dụng.
“Được rồi. Nếu ông đã chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi sẽ hỗ trợ. Nhưng hãy nhớ, kết quả cuối cùng là điều duy nhất chúng tôi quan tâm.”
Người phụ nữ lớn tuổi, vẫn giữ vẻ lạnh lùng từ đầu đến giờ, bất ngờ lên tiếng, giọng nói sắc lạnh/
“Nếu thất bại, ông biết điều gì đang chờ đợi mình rồi đấy, đúng không?”
Trương Hoa Thịnh mím môi, gật đầu. Áp lực dồn nén trong lòng, nhưng ông hiểu rằng mình không có đường lui.
Buổi họp kết thúc, nhưng tiếng bước chân vang vọng trên sàn nhà, tiếng đóng cửa, và cái nhìn cuối cùng từ các cán bộ cấp cao đều như những mũi kim xuyên qua lòng tự tôn của ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.