Chương 68: Anh Hùng Xuất Thiếu Niên
Chiều tà. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những tán cây ven đường, lấp lánh phản chiếu lên lớp sơn đen bóng của chiếc SUV.
Con đường trải dài phía trước, tĩnh lặng và yên bình, trái ngược với bầu không khí bên trong xe, nơi mỗi người đều chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình.
Tống Hạo ngồi ở ghế lái, ánh mắt tập trung vào con đường phía trước, đôi tay vững vàng trên vô lăng. Dáng vẻ điềm tĩnh của hắn khiến người ta có cảm giác an toàn tuyệt đối, như thể dù có bất kỳ điều gì xảy ra, Tống Hạo vẫn sẽ kiểm soát được tất cả.
Trái ngược với sự bình thản ấy, Phạm Vân, người đang ngồi ở ghế phụ lại liên tục lướt qua các ghi chú trên chiếc máy tính bảng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau như để chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn.
Ở hàng ghế sau, Trần An dựa lưng vào ghế, đầu hơi tựa sang một bên. Đôi mắt hắn thoáng nét mệt mỏi, còn chiếc laptop trên đùi vừa được gập lại sau hàng giờ dồn tâm sức vào việc kiểm tra lần cuối các dữ liệu thử nghiệm.
Dù đã có ProtoVita nhưng việc vận dụng năng lực cường độ cao khiến hắn cảm thấy kiệt sức, nhưng so với áp lực đang đè nặng lên vai, sự mệt mỏi này chẳng đáng là bao.
Bên cạnh Trần An, Sunny chú chó cảnh vệ lông xù màu vàng óng nằm cuộn tròn, đôi tai vểnh lên đầy cảnh giác.
Dù có vẻ như đang thư giãn, nhưng bất kỳ ai quen thuộc với Sunny đều biết nó chưa bao giờ thực sự buông lỏng cảnh giác. Với loại chó nghiệp vụ này thì là vậy, dù về hưu nhưng chỉ cần có lệnh là nó vẫn sẽ răm rắp làm theo, bất kể tuổi tác.
Trần An hít một hơi thật sâu, như muốn xua tan những căng thẳng tích tụ suốt ngày dài. Đột nhiên, hắn nghiêng đầu về phía trước, phá vỡ sự yên lặng trong xe bằng giọng nói có phần trêu chọc.
"Anh Hạo này, chừng nào thì anh Lưu Kỳ hết hạn bị phạt vậy? Cũng khá lâu rồi em chưa thấy anh ấy."
Câu hỏi vừa thốt ra đã khiến Tống Hạo khẽ cười, một nụ cười thoáng chút bất lực nói.
"Còn khoảng một tuần nữa. Nhưng mà... anh đoán chắc phải cộng thêm vài ngày, vì với cái tính của hắn ta thì kiểu gì cũng sẽ gây thêm rắc rối."
Giọng nói của Tống Hạo tuy có vẻ đùa cợt, nhưng ai cũng biết trong đó là sự thấu hiểu đầy thân tình dành cho Lưu Kỳ, một kẻ có tính cách không thể đoán trước, nhưng cũng là đồng đội đáng tin cậy nhất trong những thời khắc quan trọng.
Nghe đến Lưu Kỳ, Phạm Vân cũng rời mắt khỏi màn hình, mỉm cười đầy ý nhị.
"Hắn đáng bị như vậy. Lần này là bài học nhớ đời, ai bảo lúc nào cũng để cái miệng chạy trước cái đầu."
Cô quay sang nhìn Trần An, ánh mắt lấp lánh ý cười.
"Mà sao? Em nhớ hắn rồi à?"
Trần An nhếch môi cười, lắc đầu nhẹ, ánh mắt dường như trôi về một ký ức xa xăm.
"Không hẳn... nhưng có anh ấy đi cùng thì mọi thứ trong có vẻ bớt căng thẳng hơn."
Câu trả lời không chút vòng vo khiến cả Tống Hạo và Phạm Vân đều bật cười. Không ai phủ nhận điều đó, Lưu Kỳ là người có thể biến những nhiệm vụ khô khan thành những trải nghiệm đáng nhớ, đôi khi theo cách không ai ngờ tới.
Tống Hạo gật gù, tiếp lời với giọng đầy tán thành.
"Công nhận. Có cậu ta ở đây, nhiệm vụ lúc nào cũng bớt nặng nề hơn. Cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen."
Phạm Vân cười khẽ, giọng pha chút châm chọc nhưng không giấu được sự yêu mến.
"Chính xác! Ngoài cái miệng nhanh nhảu, khi làm việc thì hắn vẫn đáng tin cậy. Chỉ là nếu bớt nói vài câu thì đã không bị phạt thường xuyên như vậy rồi."
Trần An cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của Sunny. Chú chó khẽ ngẩng đầu, cọ mũi vào tay hắn, đôi mắt lấp lánh như thể cũng đồng tình với câu chuyện. Trần An nhìn nó, cười nhẹ.
Bầu không khí trong xe dường như bớt căng thẳng hơn, dù người không có ở đây nhưng anh ấy vẫn có thể cải thiện bầu không khí từ nơi xa.
Những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, đan xen vào không gian buổi chiều đang dần buông xuống bên ngoài cửa sổ.
Chiếc SUV tiếp tục lăn bánh trên con đường hướng về trường đại học khoa học quân sự, nơi Trần An sẽ bàn giao dữ liệu thử nghiệm của ProtoVita-X cho phía q·uân đ·ội.
Nhiệm vụ lần này không chỉ đơn giản là một lần chuyển giao công nghệ, mà còn là cuộc trao đổi về các điều kiện hợp tác.
...
Chiếc SUV màu đen dừng lại trước cổng trường đại học khoa học quân sự.
Dù mang danh nghĩa là một ngôi trường, nhưng không khí nơi đây lại mang đậm dấu ấn q·uân đ·ội.
Nghiêm trang, kỷ luật, và không có chỗ cho sự lơ là.
Những người lính gác đứng thành hàng ngay ngắn, ánh mắt sắc bén quét qua từng chuyển động nhỏ nhất. Cổng trường cao lớn, kiên cố như một lời khẳng định rằng, đây không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện đặt chân vào.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng một nhóm người đã chờ sẵn phía trước. Dẫn đầu là Thượng tướng Lý Phong, một con người mang khí chất trầm ổn của người từng trải, với dáng vẻ cứng cỏi như một ngọn núi vững chãi.
Tuy nhiên, nụ cười ấm áp trên gương mặt lại phần nào xóa đi sự uy nghiêm, khiến không khí bớt phần căng thẳng.
Đứng bên cạnh ông còn có ba người đàn ông mặc quân phục, vẻ mặt toát lên nét trí thức điềm đạm nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Cửa xe bật mở. Trần An bước xuống với dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt bình thản quét một lượt khung cảnh trước mắt.
Thượng tướng Lý Phong tiến tới với dáng vẻ thân thiện, đưa tay ra trước. Giọng ông trầm ấm, vang lên đầy sự hòa nhã:
"Trần An, cuối cùng ta cũng được gặp cậu trực tiếp. Lần trước chỉ qua màn hình, ta còn nghĩ hiệu ứng hình ảnh khiến cậu trông trẻ hơn. Nhưng không ngờ, cậu thật sự trẻ như vậy. Đúng là anh hùng xuất thiếu niên."
Dù được khen ngợi, nhưng Trần An vẫn giữ phong thái điềm đạm, hắn khẽ cúi đầu đáp lại bằng giọng điệu lịch sự nhưng không kém phần tự tin.
“Cảm ơn ngài, Thượng tướng. Được gặp ngài lần nữa là vinh dự của tôi.”
Thượng tướng khẽ gật đầu, ánh mắt lóe lên tia hài lòng trước phong thái trầm ổn của Trần An. Sau đó, ông quay sang ba người đứng cạnh, giọng giới thiệu đầy trang trọng.
“Đây là thầy Trương Minh hiệu trưởng của trường, thầy Nguyễn Đình Nam phó hiệu trưởng, và thầy Lê Quốc Bình phó hiệu trưởng của Học viện Quân sự Quốc gia.”
Trần An lần lượt bắt tay từng người, cảm nhận rõ sự quan sát kỹ lưỡng từ họ. Dù trên gương mặt ai cũng là nụ cười niềm nở, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa nét tò mò và thận trọng.
Không khó để đoán rằng, việc hắn còn trẻ như vậy mà đã cùng tiến sĩ Viktor chế tạo ra hợp chất ProtoVita đã gây ra nhiều câu hỏi chưa lời giải như thế nào.
Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, Thượng tướng Lý Phong bất ngờ cất lời, giọng pha chút thân thiện.
“Cậu đã dùng bữa chưa? Nếu chưa, chúng tôi mời cậu đến nhà ăn để trải nghiệm bữa ăn của sinh viên.”
Trần An mỉm cười gật đầu.
“Chưa dùng ạ. Vậy thì tôi xin phép trải nghiệm thử.”
Cả đoàn bắt đầu di chuyển vào khuôn viên trường. Thầy Trương Minh và thầy Nguyễn Đình Nam bước chậm rãi bên cạnh Trần An, vừa đi vừa giới thiệu.
“Trường chúng tôi không chỉ tập trung vào đào tạo quân sự mà còn phát triển mạnh về khoa học công nghệ ứng dụng trong quốc phòng. Chúng tôi tự hào là một trong những cơ sở hàng đầu cả nước.”
Trần An lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu thể hiện sự hứng thú. Đôi mắt hắn kín đáo quan sát khung cảnh xung quanh, những tòa nhà cao tầng khang trang như vừa được xây lại.
Những phòng thí nghiệm sáng đèn hiện đại, và xa xa là khu sân tập rộng lớn, nơi một nhóm sinh viên vẫn đang miệt mài rèn luyện.
Mặc dù đã là buổi chiều tối, nhưng sinh khí trong trường vẫn không hề suy giảm, chứng minh cho tinh thần kỷ luật và nỗ lực không ngừng của nơi đây.
Dọc lối đi, không ít sinh viên dừng lại nhìn theo đoàn người. Những cái liếc mắt tò mò, những tiếng thì thầm vang lên.
“Người kia là ai vậy? Trẻ quá!”
“Cậu ta còn chẳng lớn hơn tụi mình là mấy. Thầy hiệu trưởnng nhìn như đang giới thiệu trường vậy?”
“Có khi nào là con ông cháu cha được gửi vào đây không?”
Dù những lời bàn tán không lớn, nhưng lọt vào tai Trần An vẫn đủ để khiến hắn thoáng chút khó nói.
Tuy vậy, vẻ mặt hắn vẫn không hề biến sắc, chỉ khẽ cúi đầu vuốt ve Sunny, chú chó cảnh vệ vẫn đang lặng lẽ bước bên cạnh.
Ở phía trước, Tống Hạo và Phạm Vân giữ một khoảng cách vừa đủ, ánh mắt kín đáo quét qua đám đông sinh viên, cảnh giác với bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.
Dù đây là một ngôi trường của q·uân đ·ội, nhưng họ hiểu rõ rằng, dù là nơi an toàn nhất cũng không thể lơ là cảnh giác.
Trên con đường rợp bóng cây dẫn vào sâu trong khuôn viên trường, thầy Trương Minh bất chợt nở một nụ cười thân thiện, ánh mắt ông lóe lên sự ngưỡng mộ xen lẫn một chút tò mò.
Sau một khoảnh khắc chần chừ, ông lên tiếng, giọng điệu chân thành nhưng cũng không kém phần khéo léo.
“Cậu Trần An, tài năng của cậu thật sự khiến tôi khâm phục. Nếu có thể, tôi rất mong cậu cân nhắc việc tham gia giảng dạy tại trường.”
“Với vốn kiến thức và kinh nghiệm thực tiễn quý báu của cậu, sinh viên ở đây chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều.”
Câu nói của thầy Trương Minh khiến Phạm Vân khẽ nhướn mày, còn Tống Hạo thì mỉm cười như đã đoán trước tình huống này.
Trần An hơi khựng lại một chút nhưng rất nhanh lấy lại phong thái bình tĩnh. Hắn mỉm cười nhẹ, lắc đầu từ tốn.
“Tôi rất cảm kích trước lời mời của thầy, nhưng lịch trình hiện tại của tôi thực sự dày đặc. Tôi e rằng không thể đảm nhận vị trí quan trọng như giảng viên.”
Câu trả lời của Trần An tuy mang ý từ chối, nhưng đủ khéo léo để khiến đối phương không cảm thấy đường đột, khó chịu. Dù vậy, thầy Trương Minh vẫn chưa từ bỏ, ông kiên trì bước thêm một bước.
“Không cần phải làm giảng viên chính thức. Chỉ cần thỉnh thoảng cậu ghé thăm trường, giao lưu với sinh viên hoặc tổ chức một vài buổi hội thảo chuyên đề. Tôi tin chắc rằng sự có mặt của cậu sẽ là một nguồn cảm hứng lớn cho thế hệ trẻ.”
Giọng điệu của ông nhẹ nhàng chứa đầy sự mong đợi, rõ ràng là một người am hiểu tâm lý và biết cách dẫn dắt. Trần An thoáng nhìn sang thượng tướng Lý Phong, bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của ông.
Hắn gật đầu, rồi đáp lại bằng giọng điềm đạm nhưng không kém phần linh hoạt.
“Tôi sẽ cố gắng cân nhắc, thưa thầy. Nhưng tôi không dám hứa trước điều gì. Nếu có cơ hội phù hợp, tôi chắc chắn sẽ tham gia.”
Đôi mắt thầy Trương Minh ánh lên vẻ hài lòng, ông gật đầu cười đầy thiện chí, không tiếp tục ép buộc.
Ở phía sau, Phạm Vân lặng lẽ quan sát cuộc trao đổi, khóe môi khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó nhưng lại thôi
Sau đoạn vài đoạn đối thoại, giới thiệu không khí giữa mọi người trở nên thoải mái hơn. Chẳng mấy chốc, nhà ăn của trường hiện ra trước mắt họ.
Một tòa nhà rộng lớn với thiết kế gọn gàng, mang phong cách hiện đại nhưng vẫn giữ được nét đặc trưng của môi trường quân sự.
Những bức tường màu ghi xám, bàn ghế inox sáng bóng được sắp xếp ngay ngắn, tất cả đều phản ánh sự trật tự và kỷ luật của nơi này.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí, hòa lẫn với tiếng nói cười râm ran của sinh viên bên trong, tạo nên một bầu không khí vừa nhộn nhịp vừa ngăn nắp.
Đâu đó, vài sinh viên đang tập trung ăn uống, một số khác tranh thủ thảo luận bài giảng, tất cả đều toát lên phong thái của những con người sống vì mục tiêu cao cả.
Thượng tướng Lý Phong khẽ liếc nhìn Trần An, nở một nụ cười nói.
“Tránh để cậu thất vọng, ta nói trước là đồ ăn ở đây không được quá phong phú như ở bên ngoài đâu.”