Chương 69: Hợp Tác Vui Vẻ
Nhà ăn trường đại học quân sự, dù mang phong cách giản dị và nghiêm trang, vẫn không thiếu đi sự thân mật trong những cuộc trò chuyện bên bàn ăn.
Trần An ngồi cùng với Tống Hạo cùng Phạm Vân, đối diện là Thượng tướng Lý Phong và các thầy hiệu trưởng, phó hiệu trưởng. Trước mặt họ là những món ăn đặc trưng, giản dị nhưng thơm ngon, mang đậm chất của môi trường q·uân đ·ội.
Trong khi mọi người vừa dùng bữa vừa trò chuyện, Thượng tướng Lý Phong bất chợt nhìn Trần An, ánh mắt ánh lên vẻ hoài niệm. Ông đặt chiếc đũa xuống, cười nhẹ rồi cất lời.
“An này, nhìn cậu khiến ta nhớ đến một người... Trần Hiên, ông nội của cậu.”
Trần An hơi ngạc nhiên, đặt bát xuống, nghiêng đầu tò mò.
“Ngài biết ông nội tôi ạ?”
Thượng tướng gật đầu, nụ cười ấm áp pha chút tiếc nuối.
“Biết chứ. Ta và ông cậu từng là đồng đội, cùng tham gia một số nhiệm vụ quan trọng khi còn trẻ. Ông ấy là một người lính xuất sắc, mạnh mẽ và quả cảm. Đến giờ, ta vẫn nhớ rõ cái dáng đứng hiên ngang của ông ấy khi điều khiển chiếc máy bay trên chiến trường.”
Câu chuyện bất ngờ này khiến Trần An sững người. Hắn chưa từng nghe ông nội mình nhắc nhiều về quá khứ. Những gì hắn biết chỉ là ông từng là một quân nhân xuất sắc, sau đó vì b·ị t·hương quá nặng mà giải ngũ sớm.
“Ông biết lái máy bay?!” Trần An ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.
Thượng tướng Lý Phong bật cười lớn, ánh mắt như hồi tưởng lại quá khứ xa xôi.
“Không chỉ biết lái, ông ấy còn là phi công giỏi nhất trong đội. Mỗi lần máy bay cất cánh dưới tay ông ấy, tất cả chúng ta đều yên tâm tuyệt đối. Nhưng tiếc rằng... những v·ết t·hương chiến trường đã khiến ông ấy phải rời xa bầu trời sớm hơn mong đợi.”
Giọng ông trầm xuống, mang theo chút tiếc nuối.
“Ta luôn nghĩ, nếu không vì những v·ết t·hương đó, Trần Hiên chắc chắn đã trở thành Thượng tướng, hoặc thậm chí là Đại tướng.”
Những lời này khiến Trần An không khỏi xúc động. Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một người ông trầm lặng, luôn nghiêm khắc nhưng cũng hết mực yêu thương con cháu. Hóa ra, phía sau dáng vẻ giản dị ấy là một quá khứ lẫy lừng mà ông chưa bao giờ chia sẻ.
Thượng tướng Lý Phong nhìn Trần An, ánh mắt đầy ý vị.
“Cậu cũng giống ông nội cậu lắm. Gia đình cậu quả thật là dòng dõi xuất sắc. Anh chị em của cha mẹ cậu đều đi lên từ những vị trí thấp nhất, tự mình cố gắng vươn lên. Giờ đến thế hệ của cậu, vẫn là một ngôi sao sáng.”
Nói đến đây, ông cười đầy hàm ý, giọng nói pha chút trêu đùa.
“Bộ mã di truyền thế này, đúng là phải được bảo tồn. Nói xem, cậu đã có bạn gái chưa?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Trần An thoáng sững lại, nhưng rất nhanh, hắn mỉm cười đáp.
“Hiện tại thì chưa, thưa ngài. Trong tương lai gần, tôi cũng không có ý định này. Vẫn còn quá nhiều việc phải làm.”
Câu trả lời dứt khoát của anh khiến Thượng tướng bật cười lớn.
“Đúng là thanh niên gương mẫu, luôn đặt sự nghiệp và cống hiến lên hàng đầu. Nhưng ta vẫn phải nói thế này.”
“Đừng quá mải mê công việc mà bỏ lỡ cơ hội xây dựng hạnh phúc cá nhân.”
Nghe vậy, một vị hiệu trưởng ngồi cạnh cũng chen vào, giọng điệu vui vẻ.
“Đúng đấy, Trần An. Ở tuổi này, chúng tôi ngày trước đã có vợ con cả rồi. Người tài giỏi như cậu, có một người bạn đời để hỗ trợ càng tốt chứ sao.”
Trần An chỉ mỉm cười, lắc đầu nhẹ.
“Tôi rất cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Nhưng hiện tại, cống hiến cho nước nhà, cho cộng đồng vẫn là ưu tiên hàng đầu của tôi.”
Câu trả lời khiến cả bàn cười phá lên, vừa tán thưởng vừa cảm phục. Thượng tướng Lý Phong, sau tràng cười thoải mái, bất ngờ nghiêm túc lại.
“Thế này đi, nếu sau này cậu có ý định tìm hiểu ai, cứ đến gặp ta. Ta có một đứa cháu gái, trạc tuổi cậu, rất giỏi giang và xinh đẹp. Con bé hiện đang du học ở Nga, chuyên ngành chính trị và luật quốc tế. Sắp tới, nó sẽ về nước. Khi ấy, ta sẽ giới thiệu hai đứa làm quen.”
Lời đề nghị thẳng thắn của ông khiến mọi người trong bàn ăn đều bật cười vui vẻ. Các thầy hiệu trưởng cũng góp lời trêu đùa.
“Tiếc là nhà chúng tôi chỉ có con trai. Nếu có cháu gái, chắc chắn phải cạnh tranh với ngài Thượng tướng rồi!”
Thượng tướng Lý Phong cười lớn, đáp lại đầy hóm hỉnh.
“Dù có cạnh tranh, các ông cũng chẳng có cửa. Cháu gái ta không chỉ giỏi mà còn có cá tính mạnh mẽ. Ai lấy được nó cũng phải là người xuất sắc nhất.”
Dù bữa ăn diễn ra trong không khí sôi nổi, Trần An vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Hắn mỉm cười đáp lại lời đề nghị của Thượng tướng.
“Nếu có cơ hội, tôi sẽ rất vinh hạnh được gặp cô ấy.”
Thượng tướng gật đầu hài lòng, ánh mắt đầy thiện cảm nhìn hắn.
“Được rồi, vậy coi như ta chờ cậu đến gặp ta. Đừng quên lời hứa đấy!”
Sau bữa ăn, mọi người rời khỏi nhà ăn và tiến về tòa nhà trung tâm, nơi đặt văn phòng họp. Tòa nhà mang phong cách hiện đại, với lớp kính phản chiếu ánh đèn rực rỡ, nhưng không hề mất đi nét trang nghiêm và quy củ của một cơ sở quân sự.
Những đường nét sắc sảo của kiến trúc như tôn thêm sự quan trọng của nơi đây.
Một trung tâm quyền lực và trí tuệ.
Bầu không khí trong nhóm dần thay đổi. Những câu chuyện cười thoải mái giờ nhường chỗ cho sự nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Dẫn đầu đoàn là Thượng tướng Lý Phong, người đàn ông mang dáng vẻ cứng rắn và phong thái đầy quyền uy, theo sau ông là Trần An cùng các thầy hiệu trưởng, phó hiệu trưởng.
Trừ Trần An ra thì mọi người trong đoàn đều có vẻ là bình thản, nhưng sâu trong lòng, ai cũng hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc họp này.
ProtoVita-X không chỉ là một công thức thông thường, nó là chìa khóa để mở ra những cánh cửa mới trong nghiên cứu và phát triển quân sự. Một thứ mang lại sức mạnh chiến lược cho cả quốc gia.
Bên bộ quốc phòng thậm chí còn đã tạo ra một đội ngũ mới chỉ nhằm để tận dụng tối đa tiềm năng của thứ thuốc này.
Chính vì lý do đó, Trần An người sở hữu công thức này luôn được bảo vệ cẩn mật. Dù chỉ di chuyển trong thành phố, hành trình của hắn cũng được lên kế hoạch tỉ mỉ, đảm bảo đường đi luôn thông thoáng và an toàn.
Điều này không chỉ thể hiện sự trọng thị dành cho hắn, mà còn là minh chứng cho giá trị của công thức mà hắn đang nắm giữ.
Khi cả đoàn bước vào phòng họp, không gian rộng lớn với chiếc bàn dài hiện đại được trang bị màn hình hiển thị cùng hệ thống bảo mật tiên tiến lập tức thu hút sự chú ý.
Hai bên bàn, những sĩ quan cao cấp và các chuyên gia khoa học đã chờ sẵn. Họ đồng loạt đứng dậy, ánh mắt kính trọng hướng về phía Thượng tướng Lý Phong và Trần An.
"Mời tất cả ngồi." Lý Phong cất giọng trầm ấm, uy nghiêm nhưng không hề thiếu sự gần gũi.
Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, ánh mắt của cả căn phòng đều dồn về phía Trần An. Hắn ngồi ở vị trí trung tâm, trước mặt là chiếc vali được bảo mật nghiêm ngặc.
Trong khoảnh khắc im lặng đó, ai cũng có thể cảm nhận được áp lực vô hình đè nặng lên vai người thanh niên này. Nhưng Trần An, với phong thái điềm tĩnh, lại tỏa ra sự tự tin hiếm thấy.
Thượng tướng Lý Phong mở lời, giọng ông vang lên rõ ràng, từng chữ như đánh mạnh vào tâm trí những người có mặt.
"Hôm nay, chúng ta tập trung tại đây để tiếp nhận công thức ProtoVita-X, một bước tiến quan trọng cho quốc phòng nước nhà. Trước tiên, tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc tới cậu Trần An vì những nỗ lực không ngừng nghỉ trong suốt thời gian qua. Thành tựu này không chỉ là niềm tự hào cá nhân cậu, mà còn là niềm tự hào của cả đất nước."
Trần An nhẹ nhàng đáp lời, giọng hắn khiêm nhường nhưng đầy kiên định.
"Cảm ơn ngài Thượng tướng và các vị lãnh đạo đã tin tưởng. Tôi chỉ cố gắng làm hết sức mình để hoàn thành trách nhiệm."
Dứt lời, hắn mở chiếc vali bảo mật trước sự chứng kiến của cả phòng. Bên trong là một chiếc ổ cứng được niêm phong cẩn thận và một tập tài liệu giấy mã hóa. Hắn cẩn thận đặt từng món lên bàn, rồi trình bày.
"Dữ liệu trong ổ cứng này bao gồm công thức chi tiết của ProtoVita-X, các thí nghiệm lâm sàng, và toàn bộ quy trình tổng hợp. Tài liệu giấy là hướng dẫn triển khai ban đầu và các biện pháp an toàn cần thiết."
Một chuyên gia q·uân đ·ội tiến lên, kiểm tra kỹ lưỡng rồi niêm phong lại mọi thứ. Sau khi hoàn tất, anh ta gật đầu xác nhận với Thượng tướng Lý Phong.
"Niêm phong hoàn tất, thưa ngài."
Lý Phong khẽ gật đầu, ánh mắt ông như ánh lên niềm tự hào, nhưng cũng lẩn khuất sự lo toan. Ông chuyển sang phần thảo luận.
"Trần An, như đã thỏa thuận trước, chúng tôi sẽ hỗ trợ thêm nguồn lực và công nghệ để phục vụ các nghiên cứu tiếp theo của cậu. Ngoài ra, nếu cậu có bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào, cứ mạnh dạn đề xuất."
Trần An mỉm cười nhẹ, ánh mắt hắn thoáng lóe lên một tia sắc bén, nói lưu loát như thể đã chuẩn bị từ rất lâu rồi.
"Điều tôi mong muốn nhất là sự hợp tác và ủng hộ lâu dài từ phía nhà nước. Ngoài ProtoVita-X, tôi còn nhiều dự án khoa học mang tính đột phá khác, cả trong lĩnh vực quân sự lẫn dân sự, cần được triển khai."
Hắn mở chiếc laptop đã chuẩn bị sẵn ra, màn hình hiển thị danh sách các dự án đầy tham vọng.
Khung xương hỗ trợ quân sự, súng điện từ, nhà máy năng lượng xanh, chiến đấu mô phỏng thông qua điện toán thần kinh, và đặc biệt là dự án "thành phố ngầm" một ý tưởng táo bạo nhằm tối ưu hóa không gian sống và bảo vệ môi trường.
Không khí trong phòng trở nên trầm lắng theo từng lời giới thiệu của các dự án.
Những ánh mắt thán phục lẫn trăn trở hướng về màn hình. Lý Phong, người từng đối mặt với bao thử thách lớn lao, cũng không giấu được sự ngạc nhiên.
Nhưng ông hiểu rõ chỉ dựa vào nguồn lực nhà nước, việc hiện thực hóa tất cả những dự án này là một bài toán nan giải.
Nhận ra điều đó, Trần An bình thản nói, như thể đã dự liệu trước mọi thứ.
"Các ngài không cần quá lo lắng, phía nhà nước chỉ cần cấp phép và hỗ trợ pháp lý. Còn tài chính, tôi có thể tự lo."
Câu nói của Trần An như một lời cam kết đầy tự tin. Lý Phong nhìn hắn, ánh mắt ông dần trở nênvui mừng hơn. Ông trầm giọng nói.
"Được. Ta đảm bảo sẽ làm hết sức mình để đáp ứng các yêu cầu của cậu.”
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Một sự đồng thuận mạnh mẽ lan tỏa trong căn phòng.