Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 71: Khải Hoàn




Chương 71: Khải Hoàn
Ánh sáng lờ mờ của một buổi sớm len lỏi qua rèm cửa nặng nề, chiếu lên gương mặt hốc hác của Victoria. Gương mặt ấy đã mất đi sự rạng rỡ từng có, thay vào đó là sự u ám của một người kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Một tháng qua, cô không có lấy một đêm yên giấc, những cơn ác mộng đeo bám như một lời nguyền không dứt.
Cơ thể Victoria gầy guộc đến mức có thể thấy rõ từng khớp xương qua làn da xanh xao. Đôi mắt cô hõm sâu, quầng thâm đậm như dấu tích của vô số đêm thức trắng.
Thỉnh thoảng, cô cười vu vơ hoặc lẩm bẩm điều gì đó, làm người hầu trong nhà sợ hãi.
Charl·es Lancaster ngồi lặng bên cửa phòng con gái, tay ông siết chặt nắm đấm, ánh mắt trĩu nặng đau đớn.
Người vợ yêu quý của ông đã ra đi từ lâu, giờ đây Victoria là tất cả những gì ông còn lại. Nhưng nhìn đứa con gái từng rạng rỡ nay dần biến thành một cái bóng vô hồn, ông không biết mình còn có thể làm gì để cứu cô.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Người quản gia già tiến vào, cúi đầu kính cẩn.
“Thưa ngài, đội ngũ được cử đến Việt Nam đã trở về. Họ đang chờ ngài trong phòng khách.”
Charl·es gật đầu, bước đi với dáng vẻ nặng nề. Ông nhớ lại lý do mình cử người đi xa đến vậy.
Một bản tin trên truyền hình về loại thuốc cách mạng mang tên ProtoVita đã thắp lên hy vọng trong lòng ông.
Thuốc được nghiên cứu bởi tiến sĩ Viktor và đội ngũ của ông ta tại phòng thí nghiệm Khải Hoàn ở Việt Nam, với những công dụng thần kỳ như tăng cường hệ miễn dịch và cải thiện sức khỏe toàn diện.
Dù phòng thí nghiệm đã cảnh báo rằng ProtoVita chỉ hỗ trợ về mặt thể chất và có thể không chữa được bệnh của Victoria, nhưng ông vẫn quyết định thử. Một tia hy vọng, dù mong manh, cũng đáng giá hơn là không làm gì.
Trong phòng khách, trưởng nhóm đội ngũ cung kính báo cáo.
“Thưa ngài, tiến sĩ Viktor đã xem xét các triệu chứng mà chúng ta cung cấp. Ông ấy nhận định đây có thể là một ‘tâm bệnh’ không phải bệnh lý thông thường. Do đó, ProtoVita có thể không hiệu quả trong trường hợp này.”
Charl·es ngắt lời, giọng ông cứng rắn.
“Ta không quan tâm. Dù chỉ là một phần nghìn cơ hội, ta cũng phải thử. Mang thuốc đến phòng con gái ta ngay lập tức.”
Căn phòng của Victoria chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn đầu giường. Đội ngũ tiến vào cùng với chiếc vali kim loại chứa ProtoVita. Khi họ nhìn thấy tình trạng của Victoria, ai nấy đều bàng hoàng.
Một cô gái từng rạng rỡ, xinh đẹp nay chỉ còn lại cái bóng gầy guộc, với ánh mắt hoang dại và mái tóc rối bời. Victoria co rúm vào góc phòng, đôi tay ôm lấy đầu, như sợ hãi bất kỳ ai đến gần.
Charl·es vội vàng quỳ xuống bên con gái, giọng ông trầm ấm, dỗ dành.
“Con gái, là cha đây. Cha ở đây để giúp con. Con đừng sợ...”
Sau một hồi trấn an, Victoria dần bình tĩnh lại. Đội ngũ y tế bắt đầu công việc theo hướng dẫn từ phòng thí nghiệm Khải Hoàn.
Họ tiêm cho Victoria một liều thuốc an thần để cô không cảm thấy đau đớn trong quá trình tiếp nhận ProtoVita.

Khi cơ thể cô thả lỏng, họ mở vali và lấy ra một ống tiêm chứa hợp chất màu xanh nhạt, ProtoVita. Hợp chất lấp lánh dưới ánh sáng, như chứa đựng sức sống của cả một thế giới.
Kim tiêm nhẹ nhàng đâm vào tĩnh mạch của Victoria. Khi dòng chất lỏng xanh nhạt chảy vào cơ thể cô, không khí trong phòng như ngừng lại, tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi phép màu xảy ra.
Khi ống tiêm trống rỗng, đội ngũ lùi lại, để Charl·es nắm tay con gái mình. Ông cúi đầu, thì thầm cầu nguyện.
Trong giấc ngủ an thần, cơ thể Victoria bất giác khẽ run lên. Đôi mắt nhắm nghiền của cô co giật, như đang nhìn thấy điều gì đó trong cơn mơ.
Một giấc mơ.
Một nơi như phòng thí nghiệm đầy những dụng cụ kì lạ.
Và hình ảnh một người đàn ông với ánh mắt sắc bén, đôi bàn tay của hắn ta đang không ngừng trộn lẫn những hợp chất, dáng vẻ hắn vừa gấp rút vừa có phần bực bội khi cô làm phiền hắn.

Một khoản thời gian sau.
Victoria từ từ mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu vào căn phòng quen thuộc khiến cô nheo mắt.
Ánh sáng buổi sáng tràn ngập khắp nơi, tô điểm cho những chi tiết mà cô đã quá quen thuộc. Trần nhà cao với những đường gờ chạm khắc tinh xảo, rèm cửa lụa mềm mại lất phất trong làn gió nhẹ, và mùi hương thanh thoát của hoa oải hương từ chiếc gối đầu.
Tất cả đều khẳng định rằng cô đã trở về phòng mình, thoát khỏi bóng tối đáng sợ của những căn hầm lạnh lẽo trong giấc mơ quái dị.
Những ký ức mờ nhạt về giấc mơ vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô, nhưng giờ đây, sự yên bình trong không gian này như một lời khẳng định, đó chỉ là ảo ảnh.
Quay đầu sang bên cạnh, Victoria nhìn thấy cha mình, Charl·es Lancaster, đang ngồi gục đầu bên giường.
Gương mặt ông, thường ngày nghiêm nghị và lạnh lùng, giờ đây lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Những nếp nhăn hằn sâu trên trán ông như nói lên bao ngày đêm thao thức lo lắng. Đôi mắt nhắm nghiền của ông, cùng hơi thở đều đều, cho thấy ông đã th·iếp đi sau nhiều giờ chăm sóc cho cô.
Cô khẽ cử động, cảm nhận một luồng đau nhói nhẹ lan tỏa khắp cơ thể. Ánh mắt cô chạm vào một sợi dây truyền nối từ tay mình vào túi dung dịch màu trắng ngà treo trên giá bên cạnh.
Dòng chữ “Dịch dinh dưỡng” được in ngay ngắn trên túi gợi lên ký ức lờ mờ về những ngày chìm trong mê man.
Cô vừa trải qua một cuộc điều trị kéo dài, và dù cơ thể vẫn còn yếu ớt, cô bất giác thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, tâm trí cô không còn bị đè nặng bởi những cơn ác mộng triền miên.
Charl·es giật mình tỉnh dậy khi cảm nhận được sự cử động nhỏ của con gái. Đôi mắt ông mở to, sáng lên một cách kỳ diệu khi thấy Victoria đã tỉnh.
Ông vội vã cúi xuống, nắm lấy tay cô bằng đôi bàn tay to lớn nhưng đầy ấm áp.
“Victoria, con dậy rồi sao?” Giọng ông run run, một phần vì xúc động, một phần vì kiệt sức.
“Con cảm thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”

Victoria cố gắng mỉm cười yếu ớt. Sự lo lắng trong ánh mắt cha khiến cô vừa xúc động vừa áy náy.
“Con ổn, cha à...” Giọng cô nhỏ nhẹ nhưng đã có chút sức sống.
“Đầu óc con... thanh tỉnh hơn rồi. Không còn hỗn loạn như trước nữa.”
Cô ngừng lại, đôi mắt thoáng chút bối rối khi cảm nhận rõ cơ thể mình yếu đi thấy rõ.
“Nhưng mà…” Cô ngập ngừng, đôi má hơi ửng hồng. “Con… cảm thấy đói.”
Lời nói đơn giản nhưng bất ngờ ấy khiến Charl·es bật cười, một nụ cười đầy nhẹ nhõm.
Đó là lần đầu tiên ông cười trong nhiều tuần qua. Ông vội vàng đứng dậy, gọi người hầu.
“Mau chuẩn bị đồ ăn! Tiểu thư muốn ăn!”
Không lâu sau, những người hầu bước vào phòng với khay thức ăn nóng hổi. Charl·es và người hầu cùng nâng Victoria lên, từng động tác đều hết sức nhẹ nhàng, như thể cô là một chiếc bình sứ mong manh dễ vỡ.
Ánh sáng buổi sáng chiếu rọi qua khung cửa sổ lớn, phản chiếu lên những bức tường được trang trí cầu kỳ. Không gian tràn ngập ánh nắng vàng dịu, như tô điểm thêm cho bữa sáng thanh đạm gồm súp gà, bánh mì mới nướng và trái cây tươi.
Victoria cầm thìa, nhấp từng ngụm súp. Sự ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể, từng chút một xua tan sự lạnh lẽo mà cô đã chịu đựng quá lâu.
Ngồi đối diện, Charl·es chăm chú nhìn con gái, đôi mắt đầy xúc cảm. Giọng ông thấp xuống, mang theo sự nhẹ nhàng nhưng cũng đầy nghiêm nghị.
“Con gái, con có biết cha đã lo lắng thế nào không? Con gầy đi nhiều quá...”
Victoria ngước nhìn cha, ánh mắt cô ánh lên sự biết ơn. “Cha à, làm sao con không biết được chứ. Nhưng...”
Cô dừng lại, do dự trong giây lát.
“Cha đã làm cách nào vậy? Những giấc mơ đó, bây giờ nó yên ắng đến lạ thường.”
Charl·es ngả người ra sau ghế, ánh mắt thoáng chút xa xăm, như hồi tưởng lại.
“Trong khoảng thời gian con bệnh, cha đã nghe được tin tức về một loại thuốc thần kỳ, tên là ProtoVita. Đó là một phát minh cách mạng của tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov và đội ngũ của ông ấy ở Việt Nam.”
Ông nhìn Victoria, ánh mắt đầy sự dịu dàng.
“Cha đã cử người đến đó mua thuốc, mặc kệ những lời cảnh báo rằng thuốc này chưa được kiểm chứng hoàn toàn hoặc có thể không hiệu quả với tình trạng của con.”
“Cha không quan tâm. Chỉ cần có một tia hy vọng nhỏ nhoi, cha cũng không thể bỏ qua.”

Charl·es mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng ấm áp.
“Nhưng nhìn con bây giờ, cha nghĩ họ đã quá khiêm tốn. Con đã tỉnh lại, và với cha, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.”
Victoria lặng người, đôi mắt dõi theo từng cử động và lời nói của cha mình. Cô cảm nhận sâu sắc tình yêu thương và sự hy sinh mà ông đã dành cho cô trong suốt quãng thời gian tăm tối ấy.
Nhưng khi nghe đến cái tên ProtoVita, một luồng tò mò trào dâng trong lòng cô.
“Cha.” cô cất giọng khẽ khàng, nhưng đầy sự nghi vấn.
“Ai là người đã tạo ra thứ thuốc này? Thật khó tin rằng trên thế giới lại có một thứ thuốc kỳ diệu đến vậy.”
Charl·es ngả người về phía trước, ánh mắt ông hơi tối lại khi nhớ đến những thông tin mà mình đã thu thập được.
“Người tạo ra nó là tiến sĩ Viktor Ivanovich Petrov, một nhà khoa học nổi tiếng đến từ Nga. Ông ta quả là một thiên tài trong ngành.”
“Hiện tại, ông ấy đang làm việc tại Việt Nam và điều hành một khu thí nghiệm tên là Khải Hoàn. Thuốc ProtoVita được sản xuất tại đó.”
Victoria khẽ giật mình khi nghe đến cái tên Khải Hoàn. Trong lòng cô bỗng chốc dậy lên một cảm giác kỳ lạ, nửa quen thuộc, nửa xa lạ. Đôi môi cô mấp máy gần như vô thức.
“Thánh Địa Khải Hoàn…”
Charl·es nhíu mày, cúi người gần hơn để nghe rõ.
“Con vừa nói gì, Victoria?”
Victoria ngẩng lên, đôi mắt cô đầy bối rối như thể chính cô cũng không hiểu tại sao những lời đó lại thốt ra từ miệng mình.
“Con… con không biết. Nhưng cái tên đó… nghe rất quen thuộc, như thể con đã nghe qua ở đâu rồi.”
Sự tò mò và nghi hoặc khiến tâm trí cô bắt đầu lục lọi những ký ức rời rạc, nhưng mọi thứ chỉ hiện lên như những mảnh vỡ lấp lánh mà cô không tài nào ghép lại được.
Cô nhìn thẳng vào mắt cha, lần đầu tiên ánh lên một sự kiên định mà ông chưa từng thấy ở cô kể từ khi cơn ác mộng bắt đầu.
“Cha, liệu con có thể đến đó được không? Con có cảm giác khu thí nghiệm này… có liên quan đến những giấc mơ của con. Có lẽ, nếu con tìm hiểu, con sẽ hiểu được tại sao mình lại bị ám ảnh đến vậy.”
Charl·es không đáp ngay. Ông dựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy suy tư. Là một người đàn ông thực tế, Charl·es luôn tin vào việc bảo vệ con gái mình bằng mọi giá, tránh xa những nguy cơ và rủi ro.
Nhưng lời nói của Victoria đã đánh động điều gì đó trong ông, một ý nghĩ rằng có lẽ sự thật là thứ duy nhất có thể giải thoát cô khỏi cơn ác mộng triền miên.
Sau một hồi im lặng, ông gật đầu, giọng trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị. “Được, con gái. Cha sẽ đưa con đi. Trùng hợp thay, họ cũng gửi thư mời cha tham dự triển lãm khoa học của họ. Đây sẽ là cơ hội để chúng ta đến đó và tìm hiểu. Nhưng trước hết…”
Ông nghiêng người về phía trước, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô.
“…con cần phải khôi phục sức khỏe. Nếu không, cha sẽ không để con đi đâu cả.”
Victoria mỉm cười, đôi môi cô run run nhưng ánh mắt lại sáng lên một tia hy vọng.
Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy mình không còn đơn độc trong cuộc hành trình này.
Bằng cách nào đó, cô biết rằng chuyến đi đến Việt Nam sẽ mang lại câu trả lời, dù cho những câu trả lời đó có thể đáng sợ hơn cả những cơn ác mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.