Chương 72: Thảo Luận
Căn phòng làm việc toát lên vẻ sang trọng với những tông màu trung tính, từng chi tiết được bài trí khéo léo, thể hiện rõ phong cách hiện đại pha lẫn uy nghiêm.
Bàn làm việc bằng gỗ đen bóng được giữ gọn gàng, trên mặt bàn chỉ có một chiếc máy tính và một chồng báo cáo dày cộp.
Ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ lớn phía sau chiếu rọi qua những kệ sách ngăn nắp, đầy ắp tài liệu về kinh tế và quản trị, khiến căn phòng bừng lên vẻ sống động mà vẫn trang nghiêm.
Tất nhiên đống sách cùng căn phòng này đều là của Chấn Vương, và hắn chỉ mượn để dùng tạm trong lúc làm việc tại nơi này.
Trần An ngồi tựa lưng vào ghế, hắn lật từng trang báo cáo mà Lý Cảnh vừa trình bày, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Đối diện hắn, Lý Cảnh một người đàn ông đã khá lớn tuổi, nhưng ông có phong thái lịch lãm như một quý ônh thực thụ.
Lý Cảnh đứng thẳng, tay cầm tập tài liệu, ánh mắt tràn đầy sự cung kính nhưng vẫn giữ được vẻ tự tin.
“Thưa cậu Trần.” Lý Cảnh bắt đầu, giọng ông đều đặn và chuyên nghiệp.
“Tiến độ của công ty thực phẩm Tân Hòa đang rất khả quan. Trong 3 tuần qua, chúng ta đã mở rộng thêm ba nhà máy sản xuất. Với nguồn vốn ổn định mà cậu cung cấp, năng lực sản xuất đã tăng gấp đôi.”
Trần An khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự hài lòng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy. Lý Cảnh tiếp tục, như thể được khích lệ bởi sự công nhận ngầm từ người lãnh đạo trẻ này.
“Về sản phẩm NutriBlock, phía q·uân đ·ội đã hoàn toàn hài lòng sau khi dùng thử hàng mẫu. Họ vừa đặt một đơn hàng lớn, đủ để duy trì sản xuất trong cả quý tới.”
Ông dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Ngoài ra, một số công ty nước ngoài đã bày tỏ sự quan tâm và muốn mua lại công thức sản phẩm. Không biết ý kiến của cậu Trần thế nào?”
Trần An đặt báo cáo xuống bàn, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Cảnh. Căn phòng như lặng đi trong khoảnh khắc.
“Nếu được giá, thì bán.” Hắn nói chậm rãi, từng từ như được cân nhắc kỹ lưỡng.
“Nhưng có một điều kiện.”
Lý Cảnh thoáng nhíu mày, ánh mắt lộ chút tò mò.
“Xin cậu cứ nói.”
“Họ phải cam kết cung cấp lại cho chúng ta một phần sản phẩm mà họ sản xuất từ công thức đó. Đây là điều kiện không thể thiếu.”
Sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt của Lý Cảnh, nhưng ông nhanh chóng che giấu cảm xúc và trở lại phong thái chuyên nghiệp.
“Thưa cậu Trần, đây không phải lần đầu cậu đưa ra yêu cầu này. Thú thật, tôi luôn thắc mắc... tại sao cậu lại muốn giữ lại một phần sản phẩm? Là để dự trữ hay vì mục đích nào khác?”
Trần An chỉ mỉm cười, nụ cười thoáng qua như một làn gió lạnh.
“Ông không cần bận tâm về lý do. Điều quan trọng là kết quả, đúng không?”
Lý Cảnh gật đầu, dù vẫn không giấu được vẻ băn khoăn. Ông hiểu rằng người đứng trước mặt mình không bao giờ hành động mà không có kế hoạch cụ thể.
Dù không giải thích, Trần An luôn khiến mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán.
“Tôi hiểu rồi.” Lý Cảnh nói, giọng dứt khoát.
“Tôi sẽ chuyển lời cậu đến các đối tác và đảm bảo điều kiện này được thực hiện.”
“Tốt.” Trần An đáp gọn.
“Hãy ưu tiên hoàn tất hợp đồng với q·uân đ·ội trước. Những đối tác khác, không cần vội.”
Lý Cảnh cúi đầu chào, rồi bước ra khỏi phòng. Hành lang dài với ánh đèn ấm áp không làm dịu được những suy nghĩ rối ren trong đầu ông.
Dù đã làm việc dưới trướng nhiều lãnh đạo, chưa ai khiến ông vừa kính nể vừa dè chừng như Trần An. Người thanh niên này không chỉ thông minh mà còn sở hữu một sự quyết đoán hiếm thấy ở độ tuổi trẻ như thế này.
Ông nhớ lại lời nói của Hà Tịnh, trợ lý trưởng của Trần An.
“Cậu ấy khác biệt. Không chỉ ở năng lực, mà còn ở tầm nhìn.”
Lý Cảnh bước chậm lại, mỉm cười nhẹ nhàng.
Sau khi Lý Cảnh rời đi, thì không lâu sau. Hà Tịnh trợ lý trưởng của hắn, dẫn đầu nhóm trợ lý tiến vào.
Cô khoác lên mình bộ vest công sở đen thanh lịch, mái tóc búi cao gọn gàng càng tôn lên vẻ chuyên nghiệp.
Theo sau cô là hai trợ lý khác, mỗi người cầm trên tay tập hồ sơ và một máy tính bảng. Sau khi cúi chào, Hà Tịnh bắt đầu trình bày, giọng cô rõ ràng và mạch lạc.
“Thưa cậu Trần, công tác chuẩn bị cho triển lãm khoa học và buổi đấu giá ProtoVita đã hoàn tất.” cô bắt đầu.
“Nhiều tập đoàn lớn trên thế giới đã xác nhận sẽ tham dự. Chúng tôi cũng đã gửi thư mời đến các đối tác chiến lược, đồng thời sắp xếp chỗ ở tại các khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố.”
Trần An gật đầu nhẹ, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi bảng trình chiếu.
“Tốt, còn phía công ty công nghệ Alpha Edge? Họ đã gửi các mẫu AI và hỗ trợ lắp đặt chưa?”
Hà Tịnh gật đầu.
“Dạ rồi, thưa cậu. Các mẫu AI đã được cài đặt thành công trong khu vực triển lãm. Đội ngũ kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra và đảm bảo mọi thứ đều hoạt động hoàn hảo. Chúng tôi cũng đã bố trí nhân viên trực chiến trong suốt sự kiện để xử lý kịp thời nếu có sự cố xảy ra.”
“Rất tốt.” Trần An khẽ mỉm cười, vẻ hài lòng hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt hắn.
“Buổi triển lãm này không chỉ là một sự kiện quảng bá công thức ProtoVita mà còn là cơ hội để củng cố vị thế của chúng ta trong lĩnh vực công nghệ sinh học. Cô và đội ngũ đã làm rất tốt.”
“Cảm ơn cậu Trần.” Hà Tịnh đáp, giọng đầy sự tự hào nhưng vẫn giữ phong thái khiêm nhường.
Sau đó, cô tiếp tục báo cáo.
“Trước buổi đấu giá chính thức, chúng tôi cũng tổ chức một buổi tiệc gặp mặt dành riêng cho các tập đoàn lớn. Đây là cơ hội để các bên giao lưu và tìm hiểu thêm về nhau. Không biết cậu có thể tham gia không ạ?”
Trần An ngả lưng vào ghế, tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn. Hắn định từ chối, như vẫn thường làm với những sự kiện xã giao. Nhưng rồi, hắn chậm rãi dừng lại, đôi mắt ánh lên tia suy nghĩ.
“Có lẽ đây là cơ hội tốt để tìm kiếm một vài nhà đầu tư tiềm năng cho dự án thành phố ngầm.” Trần An tự nhủ trong đầu.
Hắn nhìn Hà Tịnh điềm tĩnh nói.
“Được, tôi sẽ tham dự. Hãy đảm bảo mọi thứ tại buổi tiệc diễn ra suôn sẻ, đặc biệt là khâu tiếp đón.”
Hà Tịnh gật đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng vì có thể thuyết phục được cậu ấy tham gia sự kiện quan trọng này.
“Chúng tôi sẽ đảm bảo mọi việc diễn ra tốt đẹp, thưa cậu.”
Trần An đứng dậy, chỉnh lại bộ sơ mi một cách cẩn thận.
“Nếu không còn gì khác, tôi đi qua phòng họp chính đây. Không có chuyện gì gấp thì đừng gọi cho tôi.”
“Vâng, chúc cậu họp thành công.” Hà Tịnh cúi nhẹ đầu, sau đó cùng các trợ lý rời khỏi phòng.
…
Trong căn phòng họp chính, không khí trang nghiêm và nặng nề bao trùm. Đây là nơi các quyết định quan trọng định hình tương lai của nhân loại.
Trần An đứng bên cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn từng người có mặt trong phòng trước khi nhẹ nhàng ra lệnh cho các nhân viên bên ngoài.
“Đảm bảo không một ai làm phiền cuộc họp hôm nay.”
Khi các nhân viên bảo an gật đầu xác nhận, hắn đóng cửa lại, khóa chặt, và quay bước về phía bàn họp dài.
Bên trong phòng, những người tham gia ngồi rải rác, ánh mắt sắc bén và sự tập trung cao độ phản chiếu trên gương mặt họ.
Từ vị trí trung tâm phía bên phải Trần An lần lượt là tiến sĩ Viktor. Trần Dương, cha của Trần An. Bên cạnh ông là Thanh Phong.
Cuối cùng, Lâm Chấn Vương, ngồi ở hàng ghế đối diện ba người.
Điểm chung của tất cả bọn họ là đều biết Trần An từ tương lai trở về.
Ngoại trừ Trần An người nói được tiếng Nga ra, thì còn lại đều phải đeo tai nghe phiên dịch.Vì có sự góp mặt của Tiến sĩ Viktor.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Trần An ngồi xuống ghế ở đầu bàn, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt lướt qua từng người. Không cần những lời thừa thãi, cuộc họp nhanh chóng đi thẳng vào trọng tâm.
Ánh mắt của mọi người giao nhau, ai nấy đều ngầm hỏi xem ai sẽ bắt đầu báo cáo trước.
Cuối cùng, Lâm Chấn Vương lên tiếng, giọng hắn đầy mạnh mẽ nói.
“Để tôi bắt đầu.”
Hắn cầm lên tập tài liệu dày cộp trước mặt, đặt tay lên bàn, và nhìn thẳng vào Trần An.
“Hiện tại, tôi được giao ba nhiệm vụ chính.” Hắn nói, từng từ chắc nịch.
“Nhiệm vụ đầu tiên là tận dụng thông tin cậu mang về từ tương lai để kiếm tiền, chuẩn bị tài chính cho việc xây dựng căn cứ.”
“Tôi vui mừng báo cáo rằng chúng ta đang thuận lợi trong nhiệm vụ này. Quỹ dự trữ hiện tại đủ để khởi công thành phố ngầm.”
“Và với số tiền chuẩn bị có trong tương lai gần thì việc xây dựng thành phố ngầm là hoàn toàn khả thi.”
Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt anh không biểu lộ gì, nhưng nét mặt cho thấy sự hài lòng nhẹ nhàng.
“Nhiệm vụ thứ hai là xây dựng các công ty liên quan đến công nghệ, năng lượng, thực phẩm, và xây dựng. Đây sẽ là nền móng cho thành phố ngầm trong tương lai.”
“Tôi xin báo cáo, hầu hết các công ty đã hoạt động ổn định và mang lại kết quả tích cực. Với cuộc triển lãm sắp tới, chúng ta còn có thể đẩy nhanh tiến độ của các dự án.”
“Tuy có một vài sự can thiệp của đối thủ, nhưng nó không phải là vấn đề lớn so với vấn đề sau đây.”
Lâm Chấn Vương dừng lại một chút, ánh mắt hơi đượm buồn khi nói tiếp.
“Nhiệm vụ thứ ba, tìm đội ngũ thiết kế công trình và đội thi công cho thành phố ngầm vẫn chưa hoàn thành.”
“Ngoại trừ đội thiết kế đã tập hợp đầy đủ, thì đội thi công công trình vẫn chưa được tìm thấy.”
Trần An nhíu mày, giọng hắn chậm rãi nhưng có nhiều điều nghi vấn.
Vì với số tiền lớn như vậy thì việc tìm đội thi công sẽ không khó mới phải.
“Anh có thể nói rõ hơn được không? Vì em tin chắc với năng lực của anh, đây không phải là vấn đề lớn.”
Lâm Chấn Vương thở dài, mỉm cười trước khi trả lời.
“Cảm ơn em về sự tin tưởng đó.”
“Nhưng độ lớn của công trình này vượt xa bất kỳ dự án nào từng được thực hiện trên thế giới. Thời hạn hoàn thành chỉ vỏn vẹn hai năm, và vị trí xây dựng vẫn chưa được xác định.Nên không có nhà thầu nào dám nhận.”
“Tụi anh đang chuyển hướng tìm kiếm đến các công ty ở Ấn Độ và Trung Quốc. Họ có thiết bị và nhân lực phù hợp để đảm bảo hoàn thành trong hai năm. Nhưng để họ đồng ý, em cần chỉ định vị trí xây dựng ngay lập tức để họ tiến hành khảo sát.”
Trần An im lặng vài giây, đôi mắt hắn như hiểu ra vấn đề. Cuối cùng, hắn khẽ cười vì sự thiếu sót của bản thân.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.