Chương 74: Nova Sanctum
Bên trong phòng họp, bầu không khí có phần căng thẳng sau những báo cáo vừa rồi của Thanh Phong.
Trần An lướt mắt nhìn từng gương mặt đang ngồi quanh bàn, ánh mắt hắn sắc bén nhưng cũng pha chút thâm trầm. Hắn cất giọng chậm rãi.
“Con có một tin tốt. Chúng ta đã nhận được sự chấp thuận của bên chính quyền cho dự án ARK – Thành phố ngầm.”
Cả phòng đồng loạt rộ lên những tiếng bàn tán nhỏ. Một số gương mặt lộ rõ sự nhẹ nhõm, nhưng Trần An vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, tiếp tục.
“Bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là quyết định vị trí để xây dựng căn cứ. Đây sẽ là nơi đặt nền móng cho tương lai của nhân loại.”
Hắn vừa dứt lời, Chấn Vương là người đầu tiên lên tiếng. Hắn ngồi thẳng lưng, giọng nói trầm ổn đầy kinh nghiệm thực tế.
“Theo tôi, nếu mối đe dọa lớn nhất là đám động vật biến dị, thì chúng ta nên chọn sa mạc. Khắc nghiệt, ít sinh vật, và khó bị xâm nhập. Vấn đề vận chuyển vật liệu có thể phức tạp, nhưng bù lại, nó sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Trần An khẽ gật đầu, nhưng trước khi hắn kịp đáp lời, tiến sĩ Viktor từ tốn đưa ra ý kiến của mình. Giọng nói mang âm sắc Đông Âu của ông trầm trầm vang lên.
“Tôi đồng ý rằng điều kiện khắc nghiệt là một lợi thế. Nhưng thay vì sa mạc, tôi nghĩ chúng ta nên cân nhắc đến vùng khí hậu lạnh giá, như Siberia hoặc thậm chí Greenland.”
“Ở đó, môi trường lạnh sẽ làm chậm quá trình tiến hóa của sinh vật đột biến, ít động vật sinh sống và chúng ta có thể tận dụng địa hình băng giá để ngụy trang.”
Thanh Phong khoanh tay trước ngực, ánh mắt lóe lên tia suy tính, hắn lên tiếng với giọng đầy hứng thú.
“Nếu vậy, tại sao không chọn Nam Cực? Nó có thể là lựa chọn hoàn hảo. Chẳng có gì ở đó ngoài băng và tuyết, sẽ tuyệt đối an toàn.”
Cả phòng im lặng vài giây, rồi Trần Dương bật cười lắc đầu, vỗ nhẹ vai bạn mình.
“Ông bạn à, ngươi nghĩ xa quá rồi. Nam Cực thì đúng là an toàn thật đấy.” Hắn ngả người ra sau, giọng phân tích đầy lý trí.
“Nhưng ngươi có nghĩ đến việc vận chuyển nguyên vật liệu tới đó là cả một vấn đề lớn không? Chưa kể đến việc đào sâu để xây dựng trên nền băng không ổn định. Chi phí, thời gian và nguồn lực đều sẽ bị đẩy lên rất cao.”
Thanh Phong nhún vai, không cãi lại, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên chút tiếc nuối.
Mọi người tiếp tục bàn luận sôi nổi, mỗi người một ý. Địa hình núi cao? Đồng bằng xa xôi? Bán đảo cô lập? Các phương án liên tục được đưa ra, nhưng chưa ai thực sự tìm được lời giải tối ưu.
Giữa lúc cuộc thảo luận còn đang bế tắc, Trần An giơ tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Hắn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt kiên định, giọng nói vang vọng đầy thâm trầm.
“Chúng ta có đang đi sai hướng không?”
Câu hỏi bất ngờ của hắn khiến cả phòng lặng đi.
Hắn tiếp tục, ánh mắt quét qua từng người.
“Liệu ‘trốn tránh’ có thực sự là giải pháp đúng đắn?” Hai chữ trốn tránh được Trần An nhấn mạnh trong câu nói.
Mọi ánh nhìn đổ dồn vào hắn. Trần An thở dài, giọng hắn trầm xuống như đang nói về một nỗi ám ảnh sâu thẳm.
“Con đã chứng kiến tương lai. Con biết rõ lũ sinh vật biến dị đó đáng sợ đến mức nào.” Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo.
“Mọi người nghĩ rằng khí hậu sa mạc hay lạnh giá có thể ngăn được chúng sao? Không đâu. Chúng luôn tiến hóa... nhanh hơn cả những gì chúng ta tưởng.”
Bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, ký ức kiếp trước như sống lại trong mắt hắn. Hắn nhìn thẳng vào Tiến sĩ Viktor và Chấn Vương, giọng hắn kiên định hơn bao giờ hết.
“Thời gian... chính là kẻ thù lớn nhất của loài người. Sớm muộn gì chúng cũng sẽ thích nghi với mọi điều kiện, dù là cái nóng khắc nghiệt hay cái lạnh băng giá.”
“Và loại trừ cả việc xây dựng ngoài biển, việc xây dựng ngoài đảo biển không khác gì đi tìm đường c·hết.”
Cả căn phòng như chìm vào một nỗi trầm mặc nặng nề. Trần An tiếp tục, giọng nói hắn lúc này không chỉ mang ý chí, mà còn cả hy vọng.
“Con không muốn loài người phải tiếp tục sống trong những căn hầm trú ẩn chật chội, trốn tránh cả đời. Thành phố ngầm ARK không phải là nơi để lẩn trốn, mà là nơi để chuẩn bị cho cuộc chiến.”
Hắn quét mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cắt qua suy nghĩ của từng người.
“Chúng ta không trốn. Chúng ta sẽ đối đầu.”
Trần Dương khẽ gật đầu, ánh mắt ông đ·ồng t·ính với con trai mình.
“Vậy theo con, căn cứ nên đặt ở đâu?” Trần Dương hỏi.
Trần An khẽ cười, giọng hắn chắc nịch.
“Nơi nào vừa đủ kín đáo để xây dựng, vừa có đủ tài nguyên, và đặc biệt dễ mở rộng trong tương lai. Dãy núi tại Đông Nam Á có thể là một lựa chọn tốt.”
Mọi người nhìn nhau, bắt đầu cân nhắc về đề xuất của Trần An. Địa hình núi giúp phòng thủ tự nhiên, lại có nguồn tài nguyên phong phú, hơn nữa khu vực này không quá xa trung tâm kinh tế, thuận tiện trong việc vận chuyển vật liệu.
Chấn Vương gật gù.
“Được, anh sẽ lập đội khảo sát ngay lập tức.”
Thanh Phong bật cười, vỗ tay đánh bốp.
“Thế mới là cháu của ta chứ! Chiến đấu chứ không phải trốn chạy!”
Trần An khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng hắn vẫn còn nặng trĩu. Hắn biết rõ, dù có chuẩn bị kỹ càng đến đâu, thì cơn ác mộng vẫn đang đến đến gần từng ngày.
Hắn ngồi xuống, giọng nói chắc nịch vang lên một lần nữa.
“Trước hết quyết định như vậy đi.”
Cuộc họp tưởng chừng như sắp kết thúc, nhưng Trần An lại lên tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn mọi người.
"Trước khi giải tán, con nghĩ chúng ta cần một điều quan trọng nữa, tên của tổ chức. Đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa có một danh xưng chính thức, và con cho rằng đã đến lúc."
Cả phòng rơi vào im lặng trong giây lát, rồi Chấn Vương, người luôn điềm tĩnh nhưng đầy thực tế chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm ổn vang lên.
“Theo tôi, chúng ta nên tiếp tục sử dụng cái tên ‘Thánh Địa Khải Hoàn’. Từ công ty đến khu thí nghiệm, tất cả đều đã gắn liền với cái tên này. Thay đổi làm gì khi nó đã quá quen thuộc và mang lại cảm giác kiên định?”
Một vài người khẽ gật đầu, nhưng Thanh Phong nhanh chóng phản đối. Hắn chống tay lên bàn, ánh mắt sắc bén, giọng nói không giấu được sự hăng hái.
“Khải Hoàn là quá khứ, còn chúng ta là tương lai. Tên gọi này không thể đại diện cho khát vọng mới của chúng ta.”
“Tôi nghĩ chúng ta nên chọn một cái gì đó táo bạo hơn, mạnh mẽ hơn, thể hiện tinh thần sẵn sàng chiến đấu. ‘Đơn Vị Tiên Phong’ hay thậm chí là ‘Lực Lượng Tiêu Diệt Sinh Vật Biến Dị’.”
“Chỉ cần nghe thôi là đã thấy uy lực!”
Nói đến đây, Thanh Phong cười tự tin, ánh mắt lấp lánh sự phấn khích. Nhưng Trần Dương lắc đầu phản bác ngay lập tức.
“Không, cái tên đó quá thiên về cá nhân và chỉ phù hợp cho một đội tác chiến, chứ không phải cho cả một tổ chức lớn.”
Hắn khoanh tay, giọng nói trầm ổn.
“Chúng ta cần một cái tên bao quát hơn, thể hiện tầm vóc và trách nhiệm của chúng ta với toàn nhân loại.”
Căn phòng lại rơi vào trầm mặc. Mọi người đều đang chìm trong suy nghĩ.
Bỗng, tiến sĩ Viktor, người luôn ít nói nhưng lời nào cũng đầy trọng lượng khẽ gật gù, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn. Giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy sự cân nhắc.
“Vậy thì… ‘Nova Sanctum’ thì sao? Thánh địa mới, nó vừa giữ được ý nghĩa cũ và có được ý nghĩa mới.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ông, Trần An nhướn mày đầy hứng thú.
Tiến sĩ Viktor tiếp tục giải thích, giọng ông toát lên sự tự tin.
“Nova có nghĩa là ‘mới’ ‘khởi đầu’ còn Sanctum mang ý nghĩa ‘thánh địa’ ‘nơi trú ẩn’. Cái tên này không chỉ truyền tải sự hiện đại và uy tín, mà còn gợi lên hình ảnh về một chốn an toàn, một hy vọng mới cho loài người.”
Cả phòng phút chốc rộ lên những tiếng bàn tán sôi nổi.
Thanh Phong gật gù,tán thưởng.
“Nghe cũng... không tệ! Nó vừa có ý nghĩa, lại vừa tạo cảm giác vững chãi.”
Chấn Vương trầm ngâm một lát, rồi cũng gật đầu.
“Nova Sanctum... Thánh địa mới... Quả thực có tầm nhìn.”
Mọi người bắt đầu bày tỏ sự đồng tình, tiếng nói tán thành vang lên khắp phòng họp. Một vài người còn hào hứng nhắc đến viễn cảnh cái tên Nova Sanctum sẽ trở thành biểu tượng của nhân loại trong tương lai.
Chợt, một giọng nói trầm ấm cất lên giữa những tiếng bàn tán.
“Không tệ, tiến sĩ.”
Mọi ánh mắt lại đổ dồn về Trần An. Hắn tựa người vào ghế, khóe môi khẽ nhếch lên hài lòng.
Thanh Phong có phần trêu đùa Trần An, phàn nàn nói.
“Khác hẳn với mấy cái tên công ty và khu thí nghiệm mà con tùy tiện đặt ra trước đây.”
Cả phòng cười ồ lên. Trần An liếc mắt nhìn quanh, xua tay. Hắn nhẹ nhàng ho một tiếng, có phần ngượng ngùng.
“Được rồi, con thừa nhận, đặt tên không phải là thế mạnh của con.” Hắn nhìn Tiến sĩ Viktor và gật đầu quyết định.
“Nova Sanctum. Đây sẽ là cái tên của tổ chức chúng ta từ giờ trở đi.”
Cả phòng vỗ tay đồng tình, bầu không khí dâng lên một cách hào hứng.
Nhưng Trần An không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục, giọng nói tràn đầy sự quyết đoán.
“Chúng ta sẽ không chỉ dừng lại ở tên tổ chức.”
“Sau buổi triển lãm, tất cả các công ty và phòng thí nghiệm hiện tại sẽ được đổi tên thành ‘Nova’. Từ giờ, chúng ta sẽ là một tập đoàn thống nhất dưới cái tên Tập Đoàn Nova.”
Cả phòng lại một lần nữa dậy lên những tiếng xì xào. Chấn Vương gật đầu đầy tán thành, còn Thanh Phong cười tươi.
“Chà, giờ thì chúng ta thực sự trông có vẻ chuyên nghiệp rồi đấy!”
“Nova, nghe rõ uy tín và hiện đại.”
Trần An mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ sắc sảo. Hắn đứng dậy, đặt hai tay lên bàn, giọng nói đầy quyết tâm.
“Chúng ta đã âm thầm chuẩn bị suốt thời gian qua. Nhưng từ nay, con muốn cả thế giới thấy được thực lực thật sự của chúng ta.”
Mọi người nhất trí đồng ý, không khí trong phòng họp tràn ngập sự háo hức và quyết tâm. Họ biết rằng, từ giây phút này, Nova Sanctum không chỉ còn là một cái tên, mà còn là một lời tuyên bố, một khởi đầu mới cho nhân loại trước tận thế đang đến dần.
…
Nhờ có độc giả mà bộ truyện này càng thêm hoàn thiện và thú vị. Cảm ơn các vị độc giả đã nhiệt tình ủng hộ, góp ý trong thời gian qua.
Nhất là xin cảm ơn các vị lão đại gia đã ủng hộ cafe cho tác để ngồi cày truyện kkk.
Tác rất nhiệt tình đón nhận sự góp ý cũng như sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.