Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 73: Danh Phận




Chương 73: Danh Phận
Sau khi lắng nghe báo cáo của Lâm Chấn Vương, Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm thoáng nét hài lòng nhưng giọng nói vẫn giữ sự điềm tĩnh.
“Anh Chấn Vương, anh đã cực khổ rồi. Những vấn đề còn lại chúng ta sẽ bàn bạc sau khi mọi người báo cáo hết tất cả.”
Lâm Chấn Vương chỉ gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Trần An, sau đó ngồi xuống, nhường lời cho người tiếp theo.
Lúc này, Trần Dương, cha của Trần An ngả người về phía trước, bàn tay to lớn đặt lên bàn gỗ một cách vững chãi, giọng ông trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm túc.
“Nhiệm vụ của ta ít hơn Chấn Vương, nên ta sẽ báo cáo một cách nhanh chóng.” Ông dừng lại một chút, nhìn vào mắt con trai rồi tiếp tục.
“Ta và cha ta, Trần Hiên đã theo nhiệm vụ thành lập một công ty bảo vệ, thực chất là nhằm tuyển chọn và đào tạo nhân lực cốt lõi cho an ninh thành phố ngầm trong tương lai.”
Cái tên Trần Hiên vừa được nhắc đến khiến căn phòng như dấy lên một luồng khí trang trọng. Ông nội của Trần An, một quân nhân kỳ cựu từng phục vụ trong lực lượng q·uân đ·ội đặc biệt, là người đảm nhận huấn luyện đội ngũ này.
“Mọi người đều biết năng lực của cha ta.” Trần Dương mỉm cười.
“Và với nguồn lực, trang thiết bị mà An cung cấp, chỉ trong thời gian ngắn, đội ngũ này phát triển mạnh mẽ.”
Ông liếc nhìn về phía Trần An, vẻ mặt đầy tự hào.
“Nhưng điều làm ta bất ngờ nhất là hợp chất ProtoVita. Không hổ danh là sản phẩm từ tương lai.”
Lâm Chấn Vương và Thanh Phong đồng loạt quay sang, ánh mắt ánh lên sự tò mò. Trần Dương tiếp tục, giọng đầy phấn khích.
“Những học viên sau khi được tiêm hợp chất này đã phát triển thể lực và phản xạ vượt xa những người lính thông thường. Ngay cả các lính đặc nhiệm hàng đầu cũng khó mà sánh kịp tốc độ phát triển đó.”
Mặc dù thông tin này gây ấn tượng mạnh với mọi người, nhưng Trần An không hề tỏ ra thỏa mãn. Hắn khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh.
“Cha, đừng vội mừng. Bấy nhiêu đây vẫn chưa đủ.”
Cả phòng họp rơi vào im lặng khi Trần An tiếp tục với giọng nói trầm trầm, pha lẫn sự lo lắng khó che giấu.
“Trong tương lai, những sinh vật biến dị đáng sợ hơn nhiều so với những gì mọi người có thể tưởng tượng. Thậm chí, súng máy hạng nặng hay bom nguyên tử còn chưa chắc tiêu diệt được chúng, chứ đừng nói đến con người vẫn chưa đạt tới giới hạn sinh học.”
Lời nói lạnh lùng của Trần An khiến không khí phòng họp trở nên ngột ngạt. Một sự cẩn trọng nhưng khó hiểulan dần trong lòng mỗi người.
Trần An biết rõ họ vẫn chưa hình dung được sự khủng kh·iếp của tương lai mà hắn từng chứng kiến.
“Để chuẩn bị tốt hơn.”Hắn nói tiếp.
“Con sẽ cung cấp cho ông nội một thiết bị huấn luyện tiên tiến, buồng thực chiến thực tế ảo, do công ty công nghệ của con phát triển.”
Thanh Phong, từ nãy giờ chăm chú lắng nghe, bỗng nheo mắt đầy hứng thú.
“Thực tế ảo? Nghe như kiểu kính thực tế ảo mà người ta hay quảng cáo ấy hả?”

Trần An mỉm cười, ánh mắt trở nên mềm mại hơn.
“Nếu chú và cha thích, cứ đến trải nghiệm. Nó không khác gì một trò chơi, nhưng rất chân thực. Tất cả dữ liệu của động vật biến dị trong đó đều do con cung cấp, mọi người có thể dựa vào đó mà hình dung được tương lai sẽ đáng sợ đến mức nào.”
Nghe vậy, ánh mắt Thanh Phong sáng lên như trẻ nhỏ, hắn hào hứng vỗ vai Trần Dương.
“Lão Trần, ngươi nghĩ sao, ta thì nhất định phải thử rồi đó!”
Trong khi mọi người đang bàn tán, Lâm Chấn Vương trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
“An, em đã bao giờ nghĩ đến việc... biến hệ thống thực tế ảo này thành một trò chơi trực tuyến toàn cầu chưa?”
Cả phòng họp im lặng, Trần An hơi sững người, ánh mắt lóe lên một tia sáng khác lạ.
“Trò chơi?” Hắn lẩm bẩm, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.
Chấn Vương gật đầu, giọng đầy tự tin.
“Nếu em biến nó thành một trò chơi, chúng ta có thể thu hút hàng triệu người tham gia. Từ đó, chúng ta sẽ dễ dàng sàng lọc và phát hiện ra những cá nhân xuất sắc, những người có tố chất chiến đấu vượt trội.”
“Đây sẽ là cơ hội để xây dựng lực lượng tinh nhuệ ngay từ bây giờ, không cần chờ đến lúc mọi chuyện trở nên quá muộn.”
Tiến sĩ Viktor cũng gật gù tán thành, đôi mắt ánh lên sự hứng thú.
“Một ý tưởng tuyệt vời. Đó không chỉ là một hình thức huấn luyện ẩn mà còn giúp chúng ta thu thập dữ liệu về khả năng phản ứng của con người với những mối đe dọa từ tương lai.”
Trần An im lặng, đôi mắt sắc bén thoáng hiện lên sự trầm tư. Một ý tưởng mà hắn chưa từng nghĩ đến, đơn giản vì trong tương lai, thời gian để giải trí là một thứ xa xỉ.
Nhưng hiện tại... thế giới vẫn còn bình yên, và đó chính là cơ hội để chuẩn bị.
Hắn chậm rãi cất tiếng, nụ cười hiện lên nơi khóe môi.
“Ý kiến hay. Chúng ta sẽ triển khai dự án này.”
Mọi người trong phòng đồng loạt gật đầu, một kế hoạch hoàn toàn mới vừa hình thành, đầy tiềm năng và kỳ vọng.
Thanh Phong cười lớn, vỗ tay hào hứng.
“Ta cá là giới trẻ sẽ phát cuồng vì trò này!”
Trần Dương khẽ lắc đầu, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn ánh lên niềm tin dành cho con trai mình.
Bầu không khí trong phòng họp trở nên nghiêm túc hơn khi Tiến sĩ Viktor đứng dậy, chỉnh lại chiếc kính trên sống mũi, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút hào hứng.
“Công việc của tôi vẫn đang tiến triển theo kế hoạch, với sự hỗ trợ trực tiếp từ Trần An. Vì vậy, tôi sẽ tóm tắt những điểm quan trọng để mọi người dễ nắm bắt.”

Ánh mắt sắc bén của vị tiến sĩ lướt qua từng người trong phòng trước khi tiếp tục.
“Đầu tiên, quy trình sản xuất ProtoVita-T, phiên bản giản lược hóa của hợp chất ProtoVita, đã hoàn tất. Hiện tại, chúng tôi đã có đủ số lượng lớn hợp chất để đáp ứng nhu cầu của tổ chức.”
Chỉ vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào một thoáng im lặng kỳ lạ. Một số ánh mắt bất giác chạm nhau, sự ngạc nhiên thoáng hiện trên gương mặt Trần Dương và Thanh Phong.
“Tổ chức?” Chấn Vương khẽ nhíu mày, lặp lại từ ngữ mà tiến sĩ Viktor vừa dùng.
Cả phòng bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng. Bấy lâu nay, họ vẫn âm thầm làm việc cùng nhau, từng cá nhân hoàn thành nhiệm vụ của mình, nhưng chưa bao giờ đặt ra một cái tên, một danh phận rõ ràng.
Tiến sĩ Viktor, nhận ra phản ứng bất thường, liền dừng lại, nhướn mày nhìn Trần An.
“Có vấn đề gì với phần báo cáo của ta sao?”
Trần An cười nhẹ, ánh mắt hắn ánh lên một chút ngại ngùng hiếm hoi.
“Không có gì đâu, tiến sĩ.” Hắn chống tay lên bàn, giọng trầm ấm nhưng không giấu được chút tự trào.
“Tôi chỉ vừa nhận ra rằng... đến tận bây giờ, đội nhóm của chúng ta vẫn chưa có một cái tên chính thức.”
Câu nói của hắn khiến mọi người bật cười nhẹ, nhưng ngay sau đó là sự đồng tình đầy nghiêm túc.
“Con nói đúng.” Trần Dương khẽ gật đầu.
“Một cái tên sẽ giúp tất cả chúng ta có danh phận cụ thể, một mục tiêu rõ ràng để không bị chệch hướng.”
“Không thể cứ mãi là một nhóm vô danh thế này được.” Thanh Phong tiếp lời.
“Chúng ta cần một cái tên, một biểu tượng để cùng hướng tới.”
Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên vẻ suy tư. Hắn cất giọng chắc nịch.
“Con đã ghi nhận vấn đề này. Chúng ta sẽ bàn bạc ngay khi phần báo cáo kết thúc.”
Tiến sĩ Viktor mỉm cười, hài lòng khi thấy mọi người cùng nhìn về một hướng. Ông tiếp tục báo cáo.
“Bên cạnh đó, các dự án phát triển hợp chất bổ trợ chiến đấu, các thiết bị y tế tiên tiến phục vụ duy trì sự sống trong thành phố ngầm cũng đang tiến hành. Tuy nhiên, chúng tôi gặp phải một vấn đề lớn.”
“Nhân lực hạn chế, điều này làm chậm tiến độ dự án.”
Trần An gật đầu, ánh mắt hắn bình thản như đã tính đến chuyện này.
“Không vấn đề gì. Bên phía công ty phần mềm sẽ sớm triển khai một hệ thống sưu tầm và đánh giá nhân tài trên toàn thế giới.”
Mọi người có vẻ tò mò khi nghe hắn nói tiếp.

“Hệ thống này sẽ được gọi là ‘Kho dữ liệu nhân tài’ nó sẽ thu thập thông tin, đánh giá cá nhân dựa trên nhiều tiêu chí khác nhau. Khi đã tìm ra người phù hợp, chúng ta sẽ tiếp cận và chiêu mộ họ. Dựa trên bản đánh giá, sẽ có người biết sự thật, và có người sẽ chỉ làm việc gián tiếp.”
Tiến sĩ Viktor gật gù tán đồng, nhưng Trần Dương lại khẽ cau mày, ánh mắt ông nghiêm nghị nhìn con trai.
“An, con không thể chỉ tin tưởng hoàn toàn vào máy móc. Đánh giá con người không thể đơn giản dựa vào các thuật toán được.”
Trần An cười nhạt, giọng điềm tĩnh.
“Con hiểu. Vì vậy, sau khi hệ thống sàng lọc, chúng ta vẫn sẽ có một khâu kiểm tra thủ công để đảm bảo lựa chọn chính xác nhất.”
Nghe vậy, Trần Dương mới khẽ gật đầu, đồng ý với phương án này.
Tiếp đó, Thanh Phong đứng dậy. Khuôn mặt thường ngày vui vẻ của hắn giờ đây trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Nhiệm vụ của ta tuy chỉ là hỗ trợ Trần Dương và xác thực một vài thông tin từ An cung cấp. Nhưng lần này...” Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng.
“Ta phát hiện có quan chức trong nội bộ nhà nước đang rò rỉ thông tin ra bên ngoài.”
Cả căn phòng trở nên căng thẳng. Trần An tựa người vào ghế, ánh mắt hắn không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo.
Thanh Phong nắm chặt tay, giọng trầm xuống.
“An, việc con là người đứng sau mọi chuyện đâng dần bị lộ. Ta e rằng không chỉ có một phía quan tâm đến con đâu.”
Trần An thở dài, giọng nói mang theo chút bất lực.
“Điều con lo lắng không phải là bản thân bị lộ. Vấn đề là những kế hoạch của chúng ta có thể bị cản trở hoặc p·há h·oại bởi những kẻ muốn trục lợi.”
Chấn Vương siết chặt nắm đấm, giọng hắn trầm đục đầy sát khí.
“Bọn ngu đần hám lợi đó chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối.”
Trần An cũng không mấy vui vẻ với việc này, ban đầu hắn còn muốn tiếp tục hợp tác với chính quyền. Nhưng sau báo cáo này, có lẽ hắn nên xem xét cẩn thận lại về mối quan hệ này.
“Chúng ta không có thời gian để dây dưa với những kẻ như vậy. Có lẽ đã đến lúc mạnh tay hơn.”
Mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa đằng sau câu nói ấy.
Trần An quay sang Thanh Phong, giọng chắc nịch nói.
“Chú Phong, tiếp tục theo dõi sát sao, lần theo dấu vết và tìm ra kẻ chủ mưu.”
Thanh Phong gật đầu chắc chắn.
“Yên tâm, ta sẽ làm đến cùng.”
Trần An hít một hơi sâu, sau đó chống tay lên bàn, ánh mắt quét qua tất cả mọi người trong phòng.
“Giờ thì, quay lại việc xử lý các vấn đề được đưa ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.