Chương 78: Mô Thức Não-Máy
Ánh nắng ban mai chiếu qua những ô cửa kính lớn, làm bừng sáng toàn bộ khu huấn luyện. Không khí nơi đây vẫn náo nhiệt như mọi ngày, nhưng hôm nay có một điểm khác biệt thu hút sự chú ý của hầu hết các học viên.
Đó là một căn phòng mới, vốn đã xuất hiện cách đây vài ngày nhưng luôn được che kín bởi lớp vải dày.
Giờ đây, tấm vải đó đã được gỡ bỏ, để lộ một căn phòng hiện đại với cửa sổ kính dài trải dọc theo tường.
Bên trong, các kỹ sư và nhân viên kỹ thuật mặc đồng phục trắng xanh đang bận rộn lắp đặt những thiết bị kỳ lạ. Tiếng máy móc rì rầm hòa cùng tiếng trao đổi giữa các nhân viên tạo nên một bầu không khí đầy tất bật.
Nhìn vào qua lớp kính, có thể thấy ít nhất 20 thiết bị dạng buồng hình trụ, mỗi buồng cao khoảng 2,5 mét, đường kính 1,5 mét – đủ rộng rãi để một người trưởng thành nằm vào.
Bề mặt của các buồng được phủ lớp vật liệu carbon-fiber màu đen mờ, mang đến vẻ ngoài vừa chắc chắn vừa hiện đại.
Các đường viền LED xanh lam chạy dọc thân buồng phát sáng nhịp nhàng, tạo cảm giác như thiết bị đến từ một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Ở bên ngoài, hàng loạt học viên đứng tụ tập thành nhóm, chen chúc nhau để nhìn vào bên trong qua cửa sổ kính. Ánh mắt ai cũng lộ rõ vẻ tò mò, thậm chí có chút hồi hộp.
“Ngô Minh, ngươi có biết đây là gì không?” Lâm Phong, với đôi mắt đầy sự tò mò, hỏi người đồng nghiệp bên cạnh.
“Không rõ nữa. Nhưng ta nghe mấy nhân viên chính thức nói loáng thoáng đây là buồng kiểm tra. Cũng có người bảo là buồng nâng cấp cơ thể, kiểu như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng ấy.”
Ngô Minh trong bộ quần áo trắng dành cho tập võ, trả lời, giọng không giấu được sự hứng thú.
“Buồng nâng cấp cơ thể? Thật không đấy?”Triệu Thuỷ Linh, nghe vậy thì hứng thú chen vào cuộc trò chuyện.
“Thật hay không thì ta không biết, nhưng nhìn hiện đại thế này, chắc chắn không phải đồ chơi bình thường.” Ngô Minh đáp, ánh mắt chăm chú dán vào những kỹ sư đang thao tác bên trong.
Cùng lúc đó, bên trong căn phòng, một kỹ sư trẻ tên là Lưu Tinh đang cúi người kiểm tra một thiết bị, miệng vừa nói vừa ra hiệu cho đồng nghiệp bằng tiếng Trung.
“Cẩn thận đoạn mạch đó, đừng để chạm vào phần cảm biến. Đây là mẫu duy nhất, nếu hỏng thì chúng ta phải đi một chuyến về công ty mẹ để lấy đấy.”
Một kỹ sư khác gật đầu.
“Yên tâm đi. Phần này ta làm nhiều rồi, không vấn đề gì. Chỉ cần kết nối nguồn xong là có thể chạy thử.”
Trong căn phòng sáng trưng bởi ánh đèn LED, các thiết bị dạng khoang vẫn phát ra ánh sáng xanh lam nhịp nhàng.
Ở một góc khác.
Trần Hiên đứng khoanh tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía những thiết bị hiện đại trước mặt. Bên cạnh ông, Trần An vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt anh có một tia háo hức không thể giấu nổi.
“Ông nội, cháu đã kiểm tra từng thông số. Thiết bị này thật sự có thể đưa người dùng vào một không gian ảo, nơi họ có thể thực chiến mà không lo b·ị t·hương. Nó được mô phỏng y hệt thực tế, từ địa hình, đối thủ, cho đến cảm giác chiến đấu.”
Trần An nói, giọng tự tin.
“Ông nội, ông thấy sao?” Giọng hắn trầm tĩnh nhưng không che giấu được chút thích thú.
Nói gì nói, bản thân hắn chỉ cung cấp kiến thức cùng ý tưởng. Nhưng không ngờ là phía bên công ty Alpha Edge và công ty NVT (NeuroVista Technologies) lại hoàn thiện nhanh đến vậy.
Đúng là có tiền thì làm gì cũng dễ.
Trần Hiên vuốt râu, hừ nhẹ một tiếng.
“Nghe thì hay đấy, nhưng thật sự ông vẫn khó mà tin được.”
“Một thiết bị có thể cho ý thức con người ta sang một không gian ảo, nơi tái hiện mọi thứ như thực tế mà lại không gây nguy hiểm?”
Trần Hiên dừng lại một chút, rồi hướng ánh mắt từng trải về phía Trần An.
“Tiểu An, cháu biết đấy, ông từng sống qua nhiều cuộc chiến. Nếu không có đau đớn, không có nguy hiểm, thì làm sao đạt được kết quả thật sự?”
Trần An mỉm cười, tự tin đáp.
“Cháu hiểu sự nghi ngờ của ông. Nhưng cháu cam đoan, công nghệ này khác hẳn.”
Hắn tiếp tục từ từ giải thích cơ chế của thiết bị này.
“Thiết bị này cũng có thể mô phỏng cả cảm giác đau đớn.
“Nhưng việc đau ở đây không thực sự xảy ra, chỉ là với vài thao tác của máy cơ thể và não bộ sẽ ghi nhận được cảm giác y như vậy.”
“Khi thoát ra khỏi không gian ảo, cơ bắp, phản xạ và cả tâm lý chiến đấu của người dùng đều được cải thiện đáng kể. Đây không chỉ là lý thuyết, mà cháu đã tự mình thử nghiệm.”
Trần Hiên quay đầu nhìn cháu trai, ánh mắt có chút dao động. Ông biết Trần An không phải người dễ dàng cuốn theo những thứ phù phiếm.
Nhưng dù vậy, những gì hắn vừa nói vẫn quá sức tưởng tượng của ông. Một người đã quen sống trong thế giới thực với đao thật, súng thật.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ phía đội kỹ thuật.
Lưu Tinh, trong bộ đồng phục kỹ thuật màu trắng tinh tươm, tiến về phía Trần An, tay cầm chặt chiếc máy tính bảng chứa đầy những thông số kỹ thuật phức tạp.
Khuôn mặt Lưu Tinh hiện rõ vẻ tự hào, nhưng trong ánh mắt vẫn không che giấu được chút hồi hộp.
Lưu Tinh dừng lại trước mặt Trần An, khẽ gật đầu cung kính trước khi lên tiếng bằng giọng điềm đạm.
"Trần tổng, các thiết bị đã được lắp đặt hoàn tất. Hệ thống đang chạy thử lần cuối, và hiện tại chúng tôi đã sẵn sàng bàn giao. Đội ngũ kỹ thuật chính sẽ rời khỏi đây để chuẩn bị cho triển lãm công nghệ sắp tới."
Trần An khẽ gật đầu, ánh mắt sắc lạnh vẫn không rời khỏi màn hình lớn phía trước, nơi hiển thị mô phỏng trực quan của cuộc chạy thử nghiệm.
Bảng điểm cùng video của người thực hiện thí nghiệm trong thế giới ảo, cũng hiện lên trên màn hình tổng.
Một vệt sáng xanh từ biểu đồ dao động, báo hiệu rằng hệ thống đang hoạt động ổn định. Hắn hít một hơi sâu, giọng nói điềm tĩnh đầy sự hài lòng.
"Tốt lắm, Lưu Tinh. Anh và đội ngũ đã làm rất tốt."
"Lát nữa sau bài phát biểu, hãy tiến hành khởi chạy với nhóm đầu tiên. Tôi và ông muốn xem kết quả thực tế."
Nghe vậy, Lưu Tinh thoáng ngập ngừng. Hắn mím môi, rồi như không thể kìm được sự tò mò đã đè nén từ lâu, lên tiếng một cách cẩn trọng.
"Trần tổng... tôi xin được phép hỏi. Có thật là cậu... chính là người đã tạo ra mô thức giao tiếp Não-Máy không?"
Lời vừa dứt, căn phòng rơi vào một khoảnh khắc tĩnh lặng. Một vài kỹ sư gần đó thoáng quay sang, nhưng ngay lập tức lại tập trung vào công việc, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trần An khẽ cười, lắc đầu nhẹ phủ nhận, đây không phải lần đầu hắn nghe câu hỏi này.
Lưu Tinh thở phào nhẹ nhõm khi thấy phản ứng của Trần An.
Hắn tựa như trút được gánh nặng vô hình. Là một chuyên gia thần kinh học hàng đầu, hắn từng tự hào về khả năng của mình, nhưng khi tiếp xúc với công nghệ mô thức giao tiếp mà Trần An cung cấp, hắn mới nhận ra bản thân chỉ là "ếch ngồi đáy giếng."
Những thuật toán phức tạp, những khái niệm vượt xa hiểu biết thông thường khiến hắn không khỏi tự hỏi.
"Làm sao một người trẻ tuổi như cậu ấy có thể tạo ra thứ này?"
Và giờ đây, hắn đã có câu trả lời. Trần An không phải là người tạo ra mô thức giao tiếp Não-Máy.
Đúng thật, Trần An không phải là người tạo ra mô thức mà Lưu Tinh nói đến.
Công nghệ này được phát triển trong tương lai bởi một đại nhân vật thuộc trường phái Cyborgism, một học thuyết về sự kết hợp giữa con người và máy móc ở cấp độ cao nhất.
Và Trần An không phải người phát minh, mà chỉ là người "nhớ lại" và “truyền lại” những nguyên lý phức tạp đó.
Thậm chí bản thân Trần An có khi còn không hiểu những thứ đó bằng các kỹ sư ở đây.
Nhìn Lưu Tinh, Trần An hiểu tên này đang nghĩ gì trong đầu. Hắn bước đến gần hơn, giọng nói mang theo sự trầm tư.
"Đôi khi, vấn đề không phải là ai tạo ra nó, mà là ai có thể tận dụng và phát triển nó tốt nhất."
Ánh mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo, phản chiếu trên màn hình trước mặt.
Ngoài những dự án như khung xương hỗ trợ, phát triển các hợp chất nâng cao tố chất cơ thể con người và công nghệ chỉnh sửa gene.
Trần An hiện cũng đang không ngừng thúc đẩy công nghệ của những trường phái tiến hoá nhân loại khác.
Hắn biết rõ dù rằng con người hiện tại có thể lo ngại hay phản đối, nhưng khi ngày tận thế đến gần, họ sẽ phải chấp nhận con đường tiến hóa này mà thôi. Sự sinh tồn không có chỗ cho những định kiến hay nỗi sợ hãi vô nghĩa.
Trần An quay lại, giọng nói đầy chắc chắn.
"Đàm tiếu vậy đủ rồi. Hãy đảm bảo các thiết bí hoàn hảo nhất. Tôi sẽ quay lại sau bài phát biểu."
Lưu Tinh khẽ cúi đầu trước phong thái của Trần An.
"Rõ, Trần tổng. Chúng tôi sẽ không để cậu thất vọng."
Trần An khẽ mỉm cười, xoay người cùng ông bước ra phía ngoài.
…
Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.
Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.