Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 80: Choáng Ngợp




Chương 80: Choáng Ngợp
Hội trường sau lời khơi gợi tinh thần từ Dư Thành Vĩ như bùng nổ, không khí nóng hừng hực bởi nhiệt huyết của các học viên. Ai nấy đều cảm thấy mình được truyền thêm năng lượng.
Trần An đứng lên, điều chỉnh micro, giọng nói bình tĩnh nhưng mạnh mẽ vang vọng.
“Hẳn nhiều người ở đây đã nghe về khu vực huấn luyện mới của công ty. Tôi chắc rằng không ít người đã tò mò về những thiết bị trong căn phòng ấy.”
Những tiếng xì xào bên dưới nổi lên, nhiều học viên quay sang bàn tán với nhau. Một số người nheo mắt lại, cố đoán xem Trần An đang muốn nói đến điều gì.
“Vậy hôm nay.” Trần An dừng lại, ánh mắt quét qua đám đông.
“Tôi sẽ giải đáp thắc mắc ấy và giới thiệu với các bạn về một bước tiến mới, một công nghệ mà tôi tin rằng sẽ thay đổi cách chúng ta huấn luyện, chiến đấu, và thậm chí là cách chúng ta nhìn nhận thế giới.”
Hắn ra hiệu. Ngay lập tức, các rèm cửa sổ trong hội trường kéo lại, che kín ánh sáng bên ngoài.
Đèn trong phòng mờ dần, nhường chỗ cho một thiết bị trình chiếu hologram được hạ xuống giữa sân khấu.
Từ thiết bị ấy, một hình ảnh ba chiều bắt đầu xuất hiện.
Đó là hình ảnh một buồng huấn luyện với thiết kế hình trụ kín màu đen mờ, nổi bật bởi các đường xanh lam phát sáng nhịp nhàng.
Bên cạnh đó là chiếc mũ kết nối thần kinh AR-Link, nhỏ gọn nhưng toát lên vẻ hiện đại vượt thời đại.
Tiếng “ồ” và “à” vang lên từ các học viên. Nhiều người ngả người về phía trước, mắt dán chặt vào hình ảnh đang xoay 360 độ trên sân khấu.
“Chúa ơi, nhìn thứ đó đi! Giống hệt như trong mấy bộ phim khoa học viễn tưởng.” Một học viên thì thầm.
“Đúng vậy! Ta chưa từng thấy thứ này trên bất kỳ bản tin nào. Đây là công nghệ mới của thế giới sao?”
“Có khi nào… công ty này là tổ chức bí mật của nhà nước không? Chỉ có những cá nhân đặc biệt như chúng ta mới được tuyển chọn vào.”
Những lời bàn tán càng lúc càng lớn. Một số học viên ánh mắt sáng lên, đầy hào hứng, trong khi những người khác lại lộ rõ vẻ hoài nghi.
Trần An giơ tay, ra hiệu giữ trật tự. Khi không khí đã lắng lại, hắn tiếp tục.
“Đây là ‘Buồng Huấn Luyện Thực Chiến VR’ và ‘Mũ AR-Link’ hai công nghệ tiên tiến nhất thế giới hiện tại.
“Chúng cho phép người dùng kết nối trực tiếp với một không gian ảo, nơi các bạn có thể tham gia thực chiến mà không lo tổn thương cơ thể. Mọi cảm giác, mọi phản ứng đều chân thực, như thể bạn đang chiến đấu thật sự.”
Một học viên lớn tiếng hỏi, không giấu được tò mò.
“Nhưng thưa ngài An, sao chúng tôi chưa từng nghe nói về thứ này? Cả thế giới đều im lặng về nó!”
Trần An mỉm cười. Câu hỏi nằm trong dự đoán của hắn.
“Bởi vì đây là công nghệ độc quyền do công ty chúng ta sở hữu. Nó không chỉ là công nghệ, nó là tương lai. Và các bạn..”
Hắn nhìn thẳng vào đám đông, giọng chắc nịch.
“Là những người đầu tiên được tiếp cận với tương lai ấy.”
Tiếng xì xào lại vang lên, lần này còn phấn khích hơn.

“Nghe đi! Chúng ta là người được chọn đó!”
“Tôi biết ngay mà! Công ty này chắc chắn không phải công ty bảo vệ thông thường. Nhìn những gì họ đầu tư đi!”
“Có lẽ chúng ta thực sự đang làm việc cho một tổ chức chính phủ bí mật!”
Trần An để họ xôn xao thêm một lát, để những suy nghĩ, niềm tin và cả sự phấn khích dần hình thành trong đầu mỗi người.
Đây chính là bước đầu tiên trong kế hoạch do Dư Thành Vĩ vạch ra.
Kế hoạch gieo mầm niềm tin tuyệt đối vào tổ chức.
Trong không khí sục sôi này, các học viên không hề nhận ra rằng họ đang bị dẫn dắt từng bước.
Theo kế hoạch tinh vi của Dư Thành Vĩ, những học viên được tuyển chọn vào công ty sẽ nhận được các đãi ngộ hấp dẫn vượt xa mong đợi, khiến họ dần buông lỏng cảnh giác.
Bước đầu tiên là tạo ra một môi trường lý tưởng, nơi mọi nhu cầu của họ đều được đáp ứng một cách hoàn hảo, từ vật chất đến tinh thần, nhằm tạo cảm giác an toàn và gắn bó.
Bước tiếp theo là cô lập họ hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Họ sẽ được đưa vào một khu vực huấn luyện khép kín, nơi toàn bộ thông tin mà họ tiếp cận đều được tổ chức kiểm soát chặt chẽ.
Để ngăn cản suy nghĩ độc lập, tổ chức sẽ liên tục áp đặt những buổi huấn luyện khắc nghiệt, vắt kiệt cả thể chất lẫn tinh thần của học viên.
Tuy nhiên, song song với đó, tổ chức cũng không quên cung cấp những giải pháp xoa dịu, đáp ứng các nhu cầu cơ bản như ăn uống, giải trí và sự công nhận, tạo nên cảm giác cân bằng giả tạo.
Nhằm đảm bảo sự thâm nhập sâu rộng, Dư Thành Vĩ đã khéo léo cài cắm các thành viên chính thức vào nội bộ học viên, những người này đóng vai trò dẫn dắt, truyền bá các tư tưởng có lợi cho tổ chức một cách tự nhiên.
Đồng thời, tổ chức còn tung ra nhiều tin đồn có chủ đích, tạo ra một luồng thông tin hỗn loạn, khiến học viên rơi vào trạng thái hoang mang, buộc họ phải bám víu vào tổ chức như nguồn sự thật duy nhất.
Một trong những chiến thuật hiệu quả nhất là lặp đi lặp lại các thông điệp cốt lõi.
Ban đầu, những khẩu hiệu chung chung như "Vì tương lai" sẽ được sử dụng, dần dần tiến tới các thông điệp mạnh mẽ hơn như "Vì tương lai nhân loại" và cuối cùng là "Hy sinh vì tương lai nhân loại là vinh quang cao cả."
Sự lặp đi lặp lại không ngừng này sẽ khắc sâu tư tưởng vào tiềm thức của học viên.
Bên cạnh đó, tổ chức tập trung khơi dậy niềm tự hào cá nhân bằng cách liên tục khẳng định rằng họ là "những người được chọn," là "những cá nhân xuất sắc và đặc biệt."
Hiệu ứng đám đông sẽ được khai thác triệt để, khuếch đại tinh thần tập thể đến mức học viên không còn khả năng nhận thức độc lập và dần chấp nhận những giá trị do tổ chức đề ra.
Để trói buộc học viên một cách lâu dài, tổ chức thiết lập một hệ thống khen thưởng và trừng phạt chặt chẽ.
Họ sẽ không ngừng theo đuổi các mục tiêu do tổ chức đặt ra, vì sợ mất đi những lợi ích và địa vị đã đạt được.
Cùng với đó là sự phụ thuộc ngày càng sâu sắc về mặt kinh tế và tâm lý.
Dần dà, học viên sẽ bị đặt vào trạng thái tin rằng rời bỏ nơi này đồng nghĩa với việc đánh mất tất cả.
Tổ chức cũng tinh vi xây dựng một cộng đồng khép kín, nơi học viên cảm nhận được sự yêu thương, tôn trọng, và cảm giác thuộc về.
Loại cảm giác này sẽ dần thay thế vai trò của gia đình và xã hội bên ngoài. Họ sẽ cảm thấy tổ chức là nhà, là điểm tựa duy nhất.
Song song với quá trình kiểm soát tư tưởng, các bài đánh giá và phân loại vẫn diễn ra thường xuyên.
Những bài kiểm tra tâm lý và đạo đức liên tục được áp dụng nhằm sàng lọc, loại bỏ những cá nhân không phù hợp, giữ lại những người dễ dàng chấp nhận tư tưởng của tổ chức.

Mặc dù Trần Hiên, ông của Trần An, không hoàn toàn tán thành phương pháp tẩy não tinh vi này.
Nhưng sau khi nghe Dư Thành Vĩ giải thích rằng về bản chất, q·uân đ·ội cũng chỉ áp dụng những nguyên tắc tương tự để đào tạo binh lính. Ông đã phần nào thay đổi quan điểm, nhận ra rằng đôi khi mục đích có thể biện minh cho phương tiện.
Trần An nhìn xuống những gương mặt đang sáng rực niềm tin và sự háo hức. Hắn không thể không dành lời khen ngợi đến ông Vĩ. Đúng là một nhà hùng biện tài giỏi.
...
Hội trường im phăng phắc khi Lưu Tinh, một chàng trai trẻ người Trung Quốc bước lên.
Ở nước nhà, hắn được mệnh danh là thiên tài trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo và thần kinh máy. Với vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén, hắn nhanh chóng thu hút mọi ánh nhìn.
Nhất là ánh nhìn của mấy cô gái phía dưới.
Trước khi bắt đầu, Lưu Tinh nhẹ nhàng đeo thiết bị phiên dịch vào, chiếc máy phát ra tiếng "tách" nhỏ đầy tinh tế.
Hắn hắng giọng và nói bằng giọng tiếng Trung chuẩn mực, được phiên dịch ngay tức thì qua tai nghe của khán giả.
“Chào mọi người, tôi là Lưu Tinh. Hôm nay, tôi sẽ giới thiệu đến các bạn hai công nghệ mang tính cách mạng của công ty chúng tôi.
“ Chiếc mũ AR-Link và Buồng Huấn Luyện Thực Chiến VR. Đây là những thành tựu đỉnh cao của tập đoàn chúng ta.”
Hắn ngừng lại, chờ đợi để khán giả kịp hấp thụ lời nói. Phía dưới, các học viên chăm chú lắng nghe, ánh mắt sáng lên vẻ háo hức.
Lưu Tinh đưa tay thao tác với mô hình Hologram của chiếc mũ AR-Link, nâng cao nó trước mặt mọi người.
Ánh đèn sân khấu chiếu rọi, khiến lớp hợp kim Titanium-Graphene trên mũ ánh lên một màu bạc tinh tế.
“Đầu tiên là chiếc mũ AR-Link.” Hắn bắt đầu, giọng đầy tự tin.
“Đây không chỉ là một thiết bị đội đầu. Nó là cánh cửa kết nối giữa não bộ con người và thế giới ảo.”
Hắn chỉ vào mô hình, giọng nói trở nên hào hứng hơn khi giải thích.
“Mũ được làm từ hợp kim Titanium-Graphene, vừa nhẹ, vừa bền, đảm bảo không gây bất kỳ áp lực nào khi sử dụng lâu dài. Bên trong là lớp đệm silicon đặc biệt, giúp mũ vừa khít với mọi kích cỡ đầu người dùng, đồng thời bảo vệ tối đa.”
Một học viên phía dưới không kìm được tò mò, hỏi lớn.
“Vậy mũ này hoạt động thế nào, thưa anh?”
Lưu Tinh gật đầu, nở một nụ cười nhẹ, rồi chỉ tay vào các hình ảnh hologram đang xoay 3D trên màn chiếu.
“Bên trong mũ là hơn 500 cảm biến siêu nhỏ, được thiết kế để kết nối với các điểm thần kinh quan trọng trên đầu. Những cảm biến này có khả năng thu thập và truyền tín hiệu từ não bộ người dùng đến hệ thống máy tính.”
Phía dưới vang lên những tiếng “ồ” kinh ngạc.
“Một điểm độc đáo nữa là hệ thống ‘thực tế tăng cường’ của mũ. Nó sử dụng công nghệ ‘máy chiếu não mô phỏng’ cho phép sao chép ý thức của người dùng và tái tạo nó trong một môi trường ảo với độ chi tiết cực kỳ cao.”
Một học viên khác ngồi gần khán đài nhíu mày, giơ tay hỏi.

“Ý thức sao chép? Vậy có phải là mình sẽ giống như đang sống trong một thế giới khác không?”
Lưu Tinh cười tự hào.
“Đúng vậy! Với công nghệ BCI gọi tắc của Brain-Computer Interface.
“Mũ AR-Link đọc sóng não của bạn và đồng bộ hóa nó với hệ thống máy tính. Kết quả là bạn có thể điều khiển mọi thao tác trong môi trường ảo chỉ bằng ý nghĩ, mà không cần cử động cơ thể thực. Tất cả đều tự nhiên và liền mạch.”
Lời giải thích vừa dứt, cả hội trường vang lên những tiếng vỗ tay rộn rã. Các học viên không giấu được sự kinh ngạc và phấn khích.
“Công nghệ này thật không thể tin được!”
“Đúng là như trong phim viễn tưởng, tôi không ngờ nó có thể tồn tại trong đời thực!”
“Liệu lát nữa chúng ta có được trải nghiệm nó không?”
Sau khi trình bày xong về chiếc mũ AR-Link, Lưu Tinh tiếp tục chỉ vào mô hình hologram của Buồng Huấn Luyện Thực Chiến VR.
“Bây giờ là đến buồng huấn luyện. Tôi sẽ không đi sâu vào cấu tạo, vì nó chủ yếu là hệ thống cảm biến và xử lý thông tin. Điều tôi muốn nhấn mạnh là công năng của nó, giúp các bạn trở thành những chiến binh ưu tú.”
Hình ảnh buồng huấn luyện xoay tròn, hiển thị bên trong với những màn hình ảo và các chi tiết kỹ thuật phức tạp. Lưu Tinh giải thích, giọng nói tràn đầy nhiệt huyết.
“Buồng này có thể mô phỏng mọi môi trường chiến đấu, từ rừng rậm, sa mạc, đến các đô thị phức tạp nhất. Tất cả đều được xây dựng bằng hệ thống thực tế ảo tăng cường ARIS-1 với độ chân thực cực cao.”
“Đây chính là một sản phẩm vượt xa khỏi thời đại.”
Thấy các học viên ở dưới vẫn đang không nói nên lời khiến không khí có phần ngưng đọng, một nhân viên hỗ trợ khéo léo phối hợp đặt ra câu hỏi cho Lưu Tinh.
“Vậy là chúng tôi có thể chiến đấu như ngoài đời thực mà không sợ b·ị t·hương, đúng không ngài Lưu Tinh?”
“Chính xác!” Lưu Tinh gập đầu, hào hứng đáp.
“Không chỉ chiến đấu cận chiến, mà các bạn còn có thể xử lý các tình huống khẩn cấp như giải cứu con tin, phát hiện và vô hiệu hóa thiết bị nổ, hoặc đối đầu với phục kích bất ngờ.”
“Còn kỹ năng đồng đội thì sao?” Lúc này một học viên nữ phía dưới thích thú lên tiếng hỏi, ánh mắt sáng ngời hy vọng.
Cô nghĩ rằng nếu được tương tác với nhau trong thế giới ảo, thì đó quả là một trải nghiệm thú vị.
Lưu Tinh chỉ tay vào một đoạn mô phỏng trên màn hình.
“Hệ thống này hỗ trợ kết nối nhiều buồng huấn luyện, giúp các bạn rèn luyện kỹ năng chiến đấu đồng đội với tính tương tác cao. Các bạn có thể phối hợp như trong một đội hình chiến đấu thực thụ.”
Sự hào hứng của các học viên là điều mà Trần An và các ban quản lý đã lường trước.
Những công nghệ tiên tiến này không chỉ giúp công ty đạt được mục tiêu huấn luyện, mà còn khéo léo gieo vào lòng người tham gia tại đây một niềm tin về sự ‘ưu việt của tổ chức’.
Lưu Tinh khép lại bài thuyết trình bằng một lời tuyên bố đầy tự hào.
“Các bạn, những người đang ngồi đây, là những cá nhân đặc biệt được chọn để sử dụng công nghệ này. Đây là thứ mà cả thế giới ngoài kia chưa từng có. Và việc được trải nghiệm nó không chỉ là một cơ hội, nó là vinh hạnh mà hàng triệu người mơ ước!”
Cả hội trường bùng nổ trong những tràng vỗ tay, tiếng reo hò, và những ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
Trong những gương mặt sáng lên niềm tin ấy, Trần An, ngồi phía trên, khẽ mỉm cười. Một nụ cười không ai có thể hiểu thấu, ngoại trừ ông của hắn và Dư Thành Vĩ.
Còn ngài Lâm Minh thì chỉ đang choáng ngợp với những gì mình vừa được chứng kiến.
...
Mấy chương gần đây viết nhứt đầu thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.