Chương 81: Không Gian Ảo
Khi những học viên trong hội trường vẫn còn đang xôn xao thảo luận về việc liệu mình có cơ hội được trải nghiệm công nghệ tiên tiến hay không, các nhân viên chính thức đã lặng lẽ rời khỏi khán phòng.
Họ bước đi trong im lặng, nhưng ngay khi cánh cửa khép lại phía sau, không khí lập tức trở nên thoải mái và sôi nổi hơn.
Từng nhóm, mỗi nhóm 5 người, tách ra theo đúng đội hình được phân công.
Tiếng nói cười, thảo luận vang lên khắp hành lang, tạo nên một không khí vừa nghiêm túc vừa hào hứng.
“Ngươi thấy không, mấy học viên kia trông cứ như bản sao của bọn mình ngày trước!” Một giọng nam cất lên, đầy vẻ hài hước.
“Phải, nhìn tụi nó há hốc mồm nghe ngài Lưu Tinh giải thích mà tôi nhớ lại ngày đầu tiên của mình. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác sốc lúc đó.”
Một người khác trả lời, giọng pha chút hoài niệm.
Dù là những câu chuyện phiếm, nhưng tuyệt nhiên không một lời nào than phiền hay bất mãn về tổ chức.
Ngược lại, trên gương mặt họ đều hiện lên sự tự hào và lòng trung thành tuyệt đối. Những ánh mắt sáng rực khi nhắc đến công nghệ thực tế ảo tăng cường cho thấy niềm tin mãnh liệt của họ đối với tổ chức mà mình đang phục vụ.
Trong một góc hành lang, nhóm Phantom-008 cũng đang rôm rả với câu chuyện riêng.
“Anh hai, anh còn còn nhớ ngày đầu tiên không? Lúc đó, anh sốc đến mức rớt cả cốc nước khi biết được sự thật về tổ chức!”
Vương Gia Minh, 28 tuổi, cười phá lên. Hắn cao 1m75, thân hình đầy đặn, mái tóc nhuộm vàng được vuốt gọn ra sau. Với tính cách hài hước và hay pha trò, Gia Minh luôn là người khuấy động không khí của nhóm.
Người bị nhắc đến là Vương Gia Khang, anh trai của Gia Minh.
Hắn chỉ nhíu mày, gương mặt rắn rỏi thoáng chút ngượng ngùng. Gia Khang cao tận 1m85, vóc dáng rắn chắc và gương mặt từng trải với những vết sẹo nhỏ, Gia Khang là mẫu người điềm tĩnh và ít nói.
“Lúc đó không phải chỉ mình anh a, cả nhóm khi đó ai mà chẳng bất ngờ.”
Gia Khang lên tiếng, giọng trầm nhưng không giấu được sự ngại ngùng khi nhớ lại biểu hiện lố bịch của bản thân ngày ấy.
Cả nhóm phá lên cười trước lời thú nhận của Gia Khang. Ngay cả Tống Nhã Vy, một thành viên nữ của nhóm, cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tôi nghĩ ai trong nhóm nhân viên chính thức cũng từng có khoảnh khắc như vậy thôi.” Nhã Vy lên tiếng.
Cô năm nay 27 tuổi, cao 1m68, dáng người thon gọn, mái tóc đen dài mượt mà. Gương mặt thanh tú của cô luôn toát lên vẻ dịu dàng, nhưng trong các cuộc đấu tập, Nhã Vy luôn là một chiến binh nhanh nhẹn và quyết đoán.
Trước khi tham gia vào tổ chức cô cũng đã là một vận động viên bắn súng bán chuyên.
Nhã Vy quay sang Leona Riegrew.
Môt thành viên nữ khác trong nhóm và người ngoại quốc duy nhất trong dàn nhân viên chính thức, đồng thời là người ít nói nhất.
Với vóc dáng cao 1m75, mái tóc vàng cột gọn và đôi mắt xanh lơ sắc sảo, Leona toát lên vẻ lạnh lùng khiến người khác khó tiếp cận.
“Leona, ở Đức trước kia cô có từng nghe về những công nghệ như thế này chưa?” Nhã Vy hỏi, giọng thân thiện.
Leona lắc đầu.
“Chưa từng. Tôi nghĩ không nơi nào trên thế giới có thể đạt đến trình độ này.” Cô trả lời ngắn gọn bằng tiếng Việt, giọng ngọng ngọng pha chút lơ lớ.
Câu trả lời tuy súc tích, nhưng ánh mắt của Leona ánh lên sự kính nể dành cho tổ chức.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, cô không khỏi lo lắng.
‘Mình trả lời như vậy liệu có quá cộc lốc không? Nhã Vy có nghĩ mình khó gần không?’
Những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Leona, khiến cô lặng lẽ hơn bình thường.
Chính vì khả năng nói chuyện không được tốt, cùng tính cách nghĩ quá nhiều khiến vài người nghĩ rằng cô là một con người lạnh lùng. Một băng tỷ tỷ lạnh lùng.
“Leona, cô ổn chứ?” Nhã Vy hỏi, như nhận ra sự im lặng bất thường của đồng đội.
Leona gật đầu nhẹ, mỉm cười.
“Tô..tôi ổn. Cảm ơn cô, Nhã Vy.”
Đúng lúc đó, đội trưởng Lý Thiên Hạo, 32 tuổi, cao 1m80, với mái tóc ngắn gọn gàng và gương mặt góc cạnh, luôn toát lên phong thái lãnh đạo.
Hắn là người chỉ huy chiến lược của nhóm, cất giọng trầm ổn, phá tan bầu không khí thoải mái.
“Mọi người, chú ý.”
Đôi mắt sắc bén của hắn quét qua từng người trong nhóm, khiến không khí lập tức trở nên nghiêm túc hơn.
“Cuộc thử nghiệm thực chiến trong không gian ảo sắp bắt đầu. Dù chỉ là chạy thử, nhưng ngoài kia có sự quan sát của ngài Trần Hiên, cậu Trần An và toàn bộ các học viên, nhân viên trong tổ chức.”
“Chúng ta không được phép mắc bất kỳ sai sót nào dù đó chỉ là đấu tập. Hãy chuẩn bị tâm lý và làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Cả nhóm đồng thanh đáp lời, giọng nói đầy khí thế.
“Rõ!”
Sự đồng lòng của nhóm Phantom-008 không chỉ đến từ kỷ luật, mà còn xuất phát từ lòng tin tuyệt đối vào tổ chức mà họ đang phục vụ.
Họ biết rằng mỗi bước đi của mình đều là một phần của bức tranh lớn hơn, một bức tranh mà tổ chức đang không ngừng xây dựng bằng những công nghệ và chiến lược vượt xa thời đại.
Trong không khí nghiêm túc và tràn đầy quyết tâm ấy, từng nhóm nhân viên chính thức tiến vào phòng huấn luyện.
Dù là một buổi thử nghiệm, nhưng với họ, đó là cơ hội để chứng minh năng lực trước toàn tổ chức.
...
Phía ngoài khán phòng lớn, bầu không khí sôi động hẳn lên khi một màn hình khổng lồ từ từ hạ xuống, hiển thị toàn bộ hình ảnh trong phòng huấn luyện.
Trên màn hình, từng nhóm nhân viên chính thức bước vào vị trí được chỉ định, sẵn sàng tham gia buổi thử nghiệm thực chiến bằng buồng huấn luyện giả lập tăng cường.
“Nhìn kìa, họ bắt đầu rồi!” Một học viên thì thầm, ánh mắt chăm chú dõi theo.
“Thật không ngờ hôm nay chúng ta lại được chứng kiến thứ công nghệ này tận mắt. Tiếc là không được tự trải nghiệm.”
Một học viên khác cảm thán, giọng nói không giấu được sự phấn khích.
Trên màn hình, các nhân viên kỹ thuật đang hỗ trợ các nhóm đeo thiết bị AR-Link, chiếc mũ đặc biệt được thiết kế để kết nối ý thức vào không gian giả lập.
Khi đội thiết bị lên, các nhân viên chính thức lần lượt bước vào những buồng huấn luyện trong suốt, nơi đã được tích hợp công nghệ BioScan tiên tiến.
Hệ thống này lập tức quét toàn bộ dữ liệu cơ thể của từng người tham gia, đồng thời hiển thị các thông số cá nhân lên màn hình lớn bên ngoài.
Những con số bắt đầu xuất hiện, kích thích sự tò mò và ngưỡng mộ của các học viên.
“Trời ơi, cậu nhìn cô nàng ngoại quốc kia kia kìa!” Một học viên chỉ tay lên màn hình, giọng đầy kinh ngạc.
“Thông số tiềm năng cơ thể của cô ấy là 57. Điên rồ thật!”
“Đúng vậy, tôi tưởng mình đạt 14 đã là giỏi lắm rồi. Sao cô ấy có thể cao đến thế?”
“Chắc chắn cô ấy phải thuộc dạng thiên tài hiếm có, hoặc... cô ấy có phương pháp huấn luyện đặc biệt nào đó mà chúng ta không biết.”
Không chỉ các học viên, ngay cả Trần An, người đứng phía sau quan sát cũng không khỏi chú ý đến Leona.
Ngoại trừ việc cô là người nước ngoài duy nhất trong đội ngũ nhân viên chính thức thì thông số tiềm năng vượt trội của Leona thật sự chói loá.
“Tiềm năng 57... Thật đáng kinh ngạc.” Trần An lẩm bẩm, ánh mắt sắc sảo thoáng qua sự suy tư.
Bên trong buồng huấn luyện, Leona hoàn toàn không hay biết rằng mình đang là tâm điểm chú ý.
Trái lại, cô đang loay hoay kiểm tra thiết bị trên đầu, trong lòng không khỏi lo lắng.
‘Liệu mình có làm hỏng thứ công nghệ đắt tiền này không? Nếu có chuyện gì xảy ra, liệu tổ chức có trách mình không?’ Những suy nghĩ ấy cứ xoay vần trong đầu cô.
Một nhân viên hỗ trợ nhận thấy sự bối rối trên gương mặt Leona liền tiến tới, hỏi nhẹ nhàng.
“Cô ổn chứ?”
Leona giật mình, vội gật đầu, cố gắng mỉm cười.
“Vâng...tôi ổn.” Giọng nói của cô pha chút lơ lớ nhưng chân thành, khiến nhân viên hỗ trợ yên tâm rời đi.
Khi mọi thứ đã được thiết lập xong xuôi, các nhân viên hỗ trợ bắt đầu đóng cửa kính của các buồng huấn luyện. Âm thanh thông báo vang lên.
“Chuẩn bị truyền tải ý thức. Đếm ngược bắt đầu: 10... 9... 8...”
Tiếng đếm ngược vang khắp không gian, tạo ra bầu không khí vừa hồi hộp vừa căng thẳng.
Dù đã được huấn luyện kỹ lưỡng và có niềm tin tuyệt đối vào tổ chức, nhưng không ai trong số các nhân viên chính thức có thể giữ bình tĩnh hoàn toàn.
Trái tim họ đập mạnh, pha lẫn cảm giác tò mò và lo lắng về điều sắp diễn ra.
“3... 2... 1... Bắt đầu.”
Ngay lập tức, ánh sáng trắng chói lòa bao phủ toàn bộ tầm nhìn của họ. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc khắp cơ thể, như thể ý thức bị kéo tuột vào một dòng chảy vô hình.
Khi mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả đều choáng ngợp.
Không gian xung quanh được bao phủ bởi một màu xanh dương huyền ảo, tràn ngập ánh sáng dịu dàng như trong một giấc mơ.
20 người tham gia đều đứng đó, kinh ngạc nhìn nhau, cảm nhận từng chi tiết chân thật của môi trường xung quanh.
“Đây là... không gian ảo sao?” Một người thì thầm, giọng nói run run vì kinh ngạc.
“Điên rồ thật! Mọi thứ trông thật đến khó tin.”
“Ngươi tát ta một cái được không? Ta muốn biết liệu đây có phải mơ không.”
Người bên cạnh bật cười, không ngần ngại vung tay tát mạnh.
“Đau không?”
“Đau! Nhưng thật sự là... đây không phải mơ!” Người bị tát bật cười lớn, sự hào hứng lấp đầy ánh mắt.
Những tiếng reo hò, những lời thán phục vang lên không ngớt. Dù là những nhân viên chính thức, được huấn luyện với ý chí mạnh mẽ, nhưng họ cũng không thể che giấu cảm xúc trước công nghệ vượt xa tưởng tượng này.
Lý Thiên Hạo, đội trưởng nhóm Phantom-008, đứng lặng một lúc trước không gian rộng lớn.
Trên gương mặt góc cạnh của hắn thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh.
“Không thể tin được.” Hắn lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh.
Bên cạnh hắn, Vương Gia Minh hoàn toàn không giữ được vẻ điềm tĩnh. Hắn chạy nhảy khắp nơi, tay sờ lên từng chi tiết, miệng không ngừng reo lên.
“Thật không thể tin nổi! Đây là không gian ảo? Cảm giác này thật quá chân thật!”
Nhã Vy mỉm cười nhìn đồng đội, ánh mắt cũng lấp lánh sự ngạc nhiên.
“Công nghệ này... đúng là vượt xa mọi tưởng tượng.”
Leona đứng yên, ánh mắt xanh lơ tràn ngập cảm xúc khó tả. Trong lòng cô, sự lo lắng ban đầu giờ đã được thay thế bằng niềm tự hào và kinh ngạc.
“Chúng ta thực sự đang ở một kỷ nguyên mới.” Cô thầm nghĩ.
Bên ngoài khán phòng, các học viên không ngừng bàn tán. Hướng những ánh mắt ngưỡng mộ, thán phục hướng lên màn hình, nơi các nhân viên chính thức đang trải nghiệm công nghệ tương lai mà họ chỉ có thể mơ ước.