Mạt Thế: Ta Kiến Thiết Tối Cường Căn Cứ Ngầm

Chương 83: Saber-Wolf




Chương 83: Saber-Wolf
Những chiếc dù bung ra như những đóa hoa giữa bầu trời xanh, từng đội nhóm lao xuống mặt đất với tốc độ chóng mặt. Tiếng gió rít bên tai và sự hồi hộp khiến không ai nói được lời nào.
Chỉ khi đôi chân chạm đất, cảm giác an toàn mới tạm thời quay lại.
Từng đội nhanh chóng quan sát xung quanh, cố gắng định hình vị trí của mình trên bản đồ. Nhưng chưa kịp trao đổi chiến thuật, từ sâu trong khu rừng rậm, những tiếng gầm rú dữ tợn vang lên, khiến tất cả đứng hình.
“Cái gì thế?” Một thành viên bật thốt lên, mắt nhìn về phía âm thanh vọng lại.
“Không phải chứ... còn có quái vật sao?” Một người khác lùi lại vài bước, tay nắm chặt v·ũ k·hí, ánh mắt cảnh giác.
Ngay lúc đó, giọng nói quen thuộc của Aurora vang lên thông qua hệ thống liên lạc tích hợp trong tai nghe.
“Chào mừng các bạn đến với chiến trường huấn luyện. Để đạt được thành tựu cao trong bài thực chiến này, các bạn không chỉ cần hạ gục đội nhóm đối phương, mà còn phải vượt qua các thử thách khác. Điểm thành tựu sẽ được tính dựa trên các yếu tố sau.”
[Số lượng quái vật bị tiêu diệt] Những quái vật càng nguy hiểm, điểm càng cao.
[Thời gian kiểm soát các cứ điểm quan trọng] Chiếm giữ và bảo vệ các cứ điểm này sẽ mang lại lợi thế lớn.
[Mức độ phối hợp chiến thuật của đội nhóm] Sự hợp tác và chiến lược hiệu quả sẽ được hệ thống đánh giá.
“Chúc các bạn thành công.”
Lời thông báo của Aurora khiến không khí trở nên nặng nề hơn. Một nhân viên cau mày, lẩm bẩm.
“Không phải chỉ là chạy bo thôi sao? Tại sao lại thêm cả mấy thứ này? Cứ như một bài kiểm tra không hồi kết vậy.”
Một người khác lo lắng.
“Arrrr…Vậy có nghĩa là chúng ta không thể chỉ trốn tránh và chờ thời cơ. Nếu không kiếm điểm, đội mình chắc chắn sẽ bị xếp cuối!”
“Đành phải bỏ kế hoạch A và D thôi.”
Phía bên ngoài khán phòng.
Các học viên bên ngoài chăm chú quan sát màn hình lớn, nơi diễn ra toàn cảnh của bài huấn luyện. Khi nghe được thông báo từ Aurora, cả khán phòng lập tức nổ ra những tiếng xôn xao.
“Mức độ khó này thật quá đáng! Chỉ cần chạy bo thôi đã áp lực rồi, giờ còn phải kiếm thêm điểm thành tựu?” Một học viên than thở, khuôn mặt lộ rõ sự hoang mang.
“Không chỉ có vậy.” Một học viên khác lên tiếng.
“Họ còn phải đối mặt với quái vật trong rừng nữa. Nếu là ta, chắc ta sẽ ngất ngay tại chỗ mất.”
“Đừng nói nữa! Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy căng thẳng rồi. Nhưng mà... công nhận tổ chức mình đúng là không phải dạng vừa. Họ đang huấn luyện con người để đối đầu với thứ gì ngoài kia vậy?”
“Đừng nói là trên thế giới này có quái vật thật ấy nha.”

Ở phía trên, Trần An vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sắc lạnh quan sát toàn bộ tình hình. Một trợ lý đứng gần đó khẽ hỏi.
“Ngài không nghĩ rằng bài huấn luyện này hơi khó đối với họ sao?”
Trần An không rời mắt khỏi màn hình, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy kiên định.
“Những áp lực trong bài huấn luyện này chỉ là một góc nhỏ so với thực chiến. Khi họ ra ngoài đối mặt với thử thách thật sự, áp lực sẽ không chỉ đến từ thời gian, mà còn từ chính những thứ nguy hiểm khác và cả con người từ các thế lực khác. Nếu không thể vượt qua đây, họ sẽ không sống sót được ngoài kia.”
Đội của Vương Gia Minh hạ cánh gần một khu vực rừng thưa. Chưa kịp ổn định đội hình, hắn đã bắt đầu than phiền.
“Độ khó như thế này là muốn chúng ta kiệt sức luôn sao? Chạy bo thôi cũng đủ c·hết rồi, giờ còn bắt săn quái vật, kiểm soát cứ điểm... Thật quá đáng!”
Lý Thiện Hạo, đội trưởng, ngay lập tức quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Gia Minh.
“Đủ rồi, đừng phàn nàn nữa! Đây không phải trò chơi. Chúng ta ở đây là để chứng minh khả năng của mình, không phải để làm kẻ thua cuộc. Nếu cậu không muốn tăng gấp đôi giờ huấn luyện, thì tốt nhất là tập trung vào nhiệm vụ đi!”
Lời quở trách khiến Vương Gia Minh im lặng, dù trong lòng vẫn không cam tâm. Nhưng ánh mắt của cậu dần nghiêm túc hơn khi nhìn quanh, sẵn sàng phối hợp với đồng đội.
Bên trong rừng, những tiếng gầm rú ngày càng gần hơn, như nhắc nhở tất cả rằng đây chỉ là khởi đầu của một bài huấn luyện đầy áp lực.
Trong khoảnh khắc ấy, không đội nào còn dám lơ là. Ai cũng hiểu rằng nếu muốn sống sót và đạt điểm cao, họ phải đối mặt với mọi thử thách bằng toàn bộ khả năng của mình.
Phantom-008 tiếp đất một cách ổn định, nhưng bầu không khí ẩm ướt và mùi tanh nồng của đầm lầy nhanh chóng bao trùm lấy đội nhóm.
Tống Nhã Vy, người phụ trách thu thập thông tin lập tức rút thiết bị cảm biến radar cầm tay từ túi đồ. Màn hình hiển thị một chấm đỏ nhỏ đang di chuyển loạn xạ xung quanh khu vực.
“Chúng ta đang bị theo dõi.” Nhã Vy thông báo, giọng nói có chút căng thẳng.
Lý Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng quét qua địa hình xung quanh.
“Vũ khí sẵn sàng. Di chuyển về phía tây, nơi này rừng rậm bất lợi cho chúng ta.”
Đội nhóm nhanh chóng vào vị trí, súng được lên nòng, ánh mắt từng thành viên tập trung cao độ.
Chưa kịp xác định rõ mục tiêu, từ bụi cây rậm rạp phía trước, một con Saber-Wolf lao ra với tốc độ khủng kh·iếp.
Đôi mắt đỏ rực như máu, những chiếc răng nanh kim loại sắc bén phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của đầm lầy, và bộ giáp sinh học cường hóa lấp lánh ánh bạc khiến nó trông như một cỗ máy g·iết chóc.
Nó gầm lên dữ dội, khiến mặt nước đầm lầy rung chuyển.
“Bắn!” Lý Thiên Hạo hét lớn.
Hàng loạt đạn được xả ra, những tia lửa lóe sáng trong không gian mờ mịt. Nhưng Saber-Wolf di chuyển quá nhanh.
Nó nhảy lên, né tránh loạt đạn trong gang tấc, rồi lao thẳng vào đội hình như một mũi tên c·hết chóc.

“Khốn kiếp! Đạn không xuyên được bộ giáp của nó!” Leona hét lên bằng tiếng Đức, giọng cô đầy bực tức khi thấy những viên đạn của mình chỉ sượt qua mà không gây bất kỳ tổn hại nào.
Lý Thiên Hạo nhanh chóng phân tích tình hình, ánh mắt sắc bén đảo qua con quái thú đang gầm gừ cách đó không xa.
“Khang, bật khiên chắn! Giáp lá cà với nó ngay, câu giờ cho chúng ta!”
“Rõ!” Gia Khang lập tức kích hoạt khiên năng lượng, ánh sáng màu xanh lam phát ra từ thiết bị trên tay hắn tạo thành một tấm chắn hình lục giác.
Hắn lao về phía Saber-Wolf, đối đầu trực diện.
Con quái thú gầm lên một tiếng rồi lao đến, bộ vuốt sắc bén quét ngang. Gia Khang nâng khiên chắn lên đỡ đòn, sức mạnh từ cú vồ khiến hắn lùi lại vài bước, đôi chân lún sâu xuống bùn lầy.
“Gia Minh, Nhã Vy, chờ thời cơ vô hiệu hóa nó! Leona, tiếp tục bắn gây rối! Tôi sẽ hỗ trợ Gia Khang!”
Thiên Hạo ra lệnh, giọng nói trầm ổn nhưng dứt khoát.
Leona đổi sang đạn xuyên giáp, liên tục bắn chuẩn xác vào mặt con Saber-Wolf, tạo ra sự khó chịu khiến nó mất tập trung.
Nhưng đạn xuyên giáp vẫn khó lòng gây sát thương đến con quái thú trước mặt.
“Cứng như vậy!”
Trong khi đó, Thiên Hạo rút ra một vật dụng dạng ống, sau khi bật lên nó dài ra thành một cây thương.
Hắn lao vào hỗ trợ Gia Khang. Thiên Hạo không cố triệt hạ con quái thú mà chỉ dùng hết sức nhắm vào các khớp trên bộ giáp, nhằm hạn chế di chuyển của con Saber-Wolf này.
Saber-Wolf gầm lên đầy khó chịu, quay lại tính vồ lấy Thiên Hạo. Nhưng hắn đã nhanh chóng lùi lại, phối hợp với Gia Khang giữ chân nó trong khu vực hẹp của đầm lầy.
“Gia Minh, chuẩn bị!” Nhã Vy hô lớn, tay cô lướt nhanh trên bảng điều khiển trên cánh tay, chuẩn bị kích hoạt lưới điện để vô hiệu hóa con quái thú.
Gia Minh giờ đây khác với thường ngày, từ lúc cuộc chiến bắt đầu, hắn ít nói đến lạ thường. Tìm một vị trí an toàn, hắn vào tư thế sẵn sàng, nắm chặt khẩu súng bắn tỉa đặc chế.
Và chỉ chờ đợi đúng khoảnh khắc khi Saber-Wolf bị dồn vào thế bí.
“Leona, tăng áp lực lên nó! Đừng để nó có thời gian phản công!”
Thiên Hạo hét lớn khi hắn và Gia Khang tiếp tục phối hợp, t·ấn c·ông từ hai phía để hạn chế tầm di chuyển của con quái thú.
Leona nheo mắt, bóp cò súng, những phát đạn liên tục nổ ra, đánh lạc hướng con Saber-Wolf.
“Kích hoạt lưới!” Nhã Vy hét lên.
Ngay khi con Saber-Wolf quay đầu định lao về phía Leona, một tấm lưới năng lượng từ trên cao rơi xuống, bao phủ lấy nó. Con quái thú giãy giụa điên cuồng, những tia điện từ lưới tỏa ra khắp cơ thể nó, khiến nó suy yếu rõ rệt.
Gia Minh không bỏ lỡ cơ hội, bóp cò, một viên đạn hóa lao thẳng vào họng của Saber-Wolf khi nó mở miệng.

Tuy viên đạn không xuyên ra bên ngoài, nhưng rõ là nó đã phá nát hầu hết các bộ phận trong đầu con Saber-Wolf.
Con quái thú không kịp gầm lên mà ngã quỵ xuống, thân hình khổng lồ đổ sụp xuống mặt nước đầm lầy.
Cả đội thở phào, nhưng ánh mắt ai cũng còn lấp lánh sự cảnh giác.
“Con quái này mạnh thật. Nếu nó đi thành đàn chắc chúng ta đã bỏ mạng cả rồi.”
Gia Khang lên tiếng, vuốt mồ hôi trên trán. Hắn thầm hoảng sợ khi nghĩ đến viễn cảnh một đàn quái thú dạng nào lao vào thành phố g·iết chóc.
Liệu khi đó con người thật sự có thể kháng cự?
Tổ chức đã đúng, nếu không chuẩn bị kỹ càng từ bây giờ. Tương lai nhân loại thật sự là chỉ còn có hai chữ “diệt vong”.
Những suy nghĩ như vậy cũng đồng thời vang lên trong đầu của các thành viên khác.
Sau khi cẩn thận kiểm tra xác của con dị thú Thiên Hạo quay sang các đồng đội nói.
“Nó đã bị hạ gục hoàn toàn.”
Dù tinh thần có chút bị ảnh hưởng vì sức mạnh của con Saber-Wolf nhưng ánh mắt hắn vẫn giữ được vẻ kiên nghị. Dù vậy khóe miệng Thiên Hạo vẫn khẽ mím lại để che đi nỗi lo trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, giữ giọng điệu bình tĩnh đầy nội lực, để không chỉ động viên mà còn truyền sự tự tin cho từng thành viên trong nhóm.
“Nghe này!” Giọng hắn vang lên rõ ràng, cắt qua không khí căng thẳng.
“Dù tương lai lũ quái thú kia có mạnh mẽ đến đâu, chúng ta vẫn còn tổ chức phía sau hỗ trợ. Nhưng quan trọng hơn cả, chúng ta còn có nhau.”
“Hãy tin tưởng tổ chức, tin tưởng đồng đội và chính bản thân mình. Chỉ cần nỗ lực hết mình, chúng ta sẽ vượt qua.”
Đội trưởng ngừng lại một chút, ánh mắt quét qua từng gương mặt, những gương mặt đẫm mồ hôi và có phần nhợt nhạt. Hắn mỉm cười nhẹ, tiếp lời.
“Sốc lại tinh thần đi, đừng quên đây mới chỉ là khởi đầu. Đường còn dài, và chúng ta là những người định đoạt số phận của mình. Hãy đứng vững!”
Những lời nói của hắn như ngọn lửa âm thầm thắp sáng trong lòng các thành viên. Một vài người khẽ gật đầu, đôi mắt họ bắt đầu lấy lại vẻ kiên định.
“Đội trưởng nói đúng.” Leona lên tiếng, dù giọng cô có chút run rẩy. Cô siết chặt tay quanh chuôi v·ũ k·hí, nhìn vào bóng tối phía xa, nơi vẫn còn vang vọng tiếng gầm rú đáng sợ.
“Nhưng… hy vọng rằng lần tới, chúng ta không phải đối mặt với thứ gì còn kinh khủng hơn con vừa rồi…”
Câu nói vừa dứt, một tiếng gầm chói tai đột ngột vang lên từ xa, kéo mọi người trở lại thực tại.
Ánh mắt Leona hơi tối lại, và một tia lo âu lướt qua khuôn mặt cô. Dù vậy, cô không cúi đầu. Cô biết rằng hy vọng đó chỉ là mơ mộng hão huyền.
Đội trưởng liếc nhìn Leona, sau đó quay sang cả đội.
“Thấy không? Đó là lời nhắc nhở rằng chiến trường này không có chỗ cho sự lơ là và bất cẩn.”
“Giữ v·ũ k·hí sẵn sàng, tiếp tục di chuyển đến địa điểm đã đánh dấu trước đó.”
Các thành viên gật đầu lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn. Không ai nói thêm gì, nhưng họ đều biết rằng trận chiến thực sự vẫn còn đang chờ ở tương lai phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.