Chương 82: WINER WINER! CHIKEN DINNER
Trong khán phòng lớn, các học viên ngước mắt lên màn hình, chăm chú theo dõi hình ảnh từ thế giới ảo.
Những nhân viên chính thức đang hoạt động trong một không gian xanh dương huyền bí, nơi mọi thứ dường như quá chân thật để tin rằng nó chỉ là một chương trình giả lập.
Nếu không có màn hình quay trực tiếp cảnh các nhân viên chính thức nằm yên trong buồng huấn luyện thực tế ảo, hẳn nhiều học viên dưới khán phòng đã nghĩ rằng đây chỉ là một đoạn video được dàn dựng khéo léo.
Trần An đứng giữa khán phòng, lặng lẽ quan sát biểu cảm của các học viên.
Hắn biết rõ, để thuyết phục hoàn toàn những con người trẻ tuổi đầy hoài nghi kia, chỉ nhiêu đây là chưa đủ.
Hắn khẽ quay sang nói với Lưu Tinh.
“Kết nối Aurora vào máy chiếu Hologram đi. Chúng ta cần thứ gì đó thuyết phục hơn.”
Lưu Tinh gật đầu, nhanh chóng bắt đầu thao tác trên bảng điều khiển, cùng lắp ráp thứ gì đó với thiết bị Hologram. Chỉ vài giây sau, ánh sáng xanh lơ từ máy chiếu Hologram tỏa ra, từ từ hội tụ thành hình dáng của một cô gái.
Toàn bộ ánh nhìn của các học viên lập tức bị hút về phía khán đài, khi hình ảnh của một cô gái ảo dần hiện ra trước mắt họ.
Đây là AI-Aurora hỗ trợ buồng thực tế ảo tăng cường.
Cô được thiết kế với một vẻ đẹp vượt thời gian. Khuôn mặt cân đối với những đường nét hoàn mỹ, đôi mắt to sáng ánh xanh lam bạc, như màn hình hiển thị dữ liệu không ngừng biến đổi.
Mái tóc dài ánh bạc lơ lửng trong không trung, tạo nên một hiệu ứng hologram mê hoặc.
Bộ trang phục liền thân ôm sát cơ thể, được cấu thành từ các dải năng lượng holographic, thay đổi linh hoạt, và biểu tượng lục giác phát sáng giữa ngực cô càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn.
Các điểm giao trên cơ thể Aurora phát ra ánh sáng mượt mà, mỗi chuyển động của cô đều toát lên sự nhẹ nhàng và hoàn mỹ.
Dẫu vậy, nét mặt của cô có phần vô cảm, lạnh lùng, khiến cả khán phòng vừa bị cuốn hút vừa cảm thấy có chút xa cách.
Aurora nhẹ nhàng đưa tay lên, xoay người đối diện với đám đông. Giọng nói của cô vang lên, rõ ràng và trầm ấm, nhưng mang âm sắc hơi máy móc.
“Chào mừng các bạn. Tôi là Aurora – trí tuệ nhân tạo phụ trách điều hành không gian huấn luyện ảo của tổ chức Nova. Rất vui được hỗ trợ mọi người trong buổi thực chiến ngày hôm nay.”
Một nụ cười máy móc thoáng hiện trên khuôn mặt Aurora.
Khắp khán phòng vang lên những tiếng trầm trồ, kinh ngạc.
Không ai để tâm nhiều đến tổ chức Nova trong lời giới thiệu của Aurora, hiện tại điều khiến họ sửng sốt chính là việc một AI có thể hiện diện trước mắt họ, thông qua công nghệ hình chiếu Hologram.
“Thật luôn? Chúng ta không phải là phim khoa học viễn tưởng chứ?” Một học viên hét lên, giọng pha lẫn kinh ngạc lẫn phấn khích.
“Trời ơi, đây là AI thật hả? Cô ấy còn đẹp hơn cả người thật!”
“Chúng ta... chúng ta đang ở trong một tập đoàn đi trước tương lai! Ai đó tát tôi một cái xem có phải mơ không!”
Một học viên khác bật khóc, không kìm được cảm xúc.
“Thật may mắn khi được ở đây! Ta thề sẽ cống hiến cả cuộc đời cho tổ chức này!”
“Hãy mang theo tôi đến với tương lai!”
“Công ty... à không, tập đoàn này thật ngưu bức. Hống hốnggg.”
Những tiếng reo hò, những lời thề hẹn vang lên khắp khán phòng. Một vài học viên thậm chí còn đứng bật dậy, giơ nắm đấm lên cao như thể vừa chứng kiến một điều kỳ diệu nhất trong đời mình.
Trần An để mặc đám đông tràn ngập cảm xúc, hắn chỉ đứng im quan sát với vẻ mặt điềm tĩnh.
Một lát sau, hắn quay sang hỏi Lưu Tinh.
“Tại sao biểu cảm của Aurora có vẻ đơn điệu thế? Nét mặt cô ấy không tự nhiên chút nào.”
Lưu Tinh vừa điều chỉnh thiết bị, vừa trả lời.
“Aurora chỉ là AI được thiết kế chuyên để điều hành không gian huấn luyện. Mọi thứ được tối ưu cho hiệu quả, không phải để tương tác mềm mại. Nếu là AI cho buổi triển lãm, cô ấy sẽ được thiết kế tỉ mỉ hơn, có cảm xúc và biểu cảm tự nhiên hơn.”
Trần An gật đầu, ánh mắt như suy tư điều gì đó. Hắn nhìn về phía Aurora, rồi dõng dạc ra lệnh.
“Aurora, bắt đầu khởi động chương trình chiến đấu theo nhóm. Hình thức: Chạy bo.”
Aurora xoay nhẹ người, ánh sáng từ biểu tượng lục giác giữa ngực phát ra rực rỡ. Cô đáp lại.
“Vâng, thưa chỉ huy. Chương trình chiến đấu nhóm đang được khởi động.”
Bên trong không gian ảo, ánh sáng xanh lam bao trùm tất cả, tạo nên một khung cảnh như bước ra từ những bộ phim khoa học viễn tưởng.
20 nhân viên chính thức đứng im, kinh ngạc nhìn xung quanh, cảm nhận sự chân thực vượt ngoài sức tưởng tượng.
Bỗng nhiên, một ánh sáng chói lóa xuất hiện trước mặt họ, từ từ tạo thành hình dáng của một người phụ nữ.
Aurora, với mái tóc dài ánh bạc lơ lửng trong không trung, đôi mắt xanh lam bạc và biểu tượng lục giác phát sáng trên ngực, hiện lên như một thực thể siêu việt.
Giọng nói trong trẻo nhưng mang chút âm sắc máy móc của cô vang lên, phá tan sự im lặng.
“Chào mừng các bạn đến với không gian huấn luyện ảo của tổ chức Nova. Tôi là Aurora – hệ thống trí tuệ nhân tạo, được thiết kế để hỗ trợ và giá·m s·át các bạn trong quá trình thực chiến.”
“Mọi hoạt động và thông số chiến đấu của các bạn sẽ được ghi lại và lưu trữ trong hệ thống để phân tích về sau.”
Cô đưa tay lên, một màn hình hologram hiện ra giữa không trung, hiển thị bản đồ chi tiết của chiến trường.
Với một cử chỉ nhẹ, bản đồ bắt đầu mở rộng ra, từ những khu vực rừng rậm, đồi núi đến các khu công nghiệp bỏ hoang, tất cả đều được tái hiện với độ chi tiết kinh ngạc.
“Đây sẽ là chiến trường của các bạn trong bài huấn luyện hôm nay. Bản đồ này được thiết kế dựa trên thế giới thật. Chúng ta sẽ dịch chuyển đến khu vực chuẩn bị. Hãy sẵn sàng.”
Ngay sau đó, Aurora vung tay, và các đội nhóm bị bao bọc trong một ánh sáng trắng trước khi biến mất.
Quá trình dịch chuyển diễn ra chỉ trong tích tắc, nhưng đủ để khiến vài người cảm thấy choáng váng. Một nhân viên vừa hạ cánh đã ngã ngửa ra sau, cố đứng dậy miệng không khỏi phàn nàn.
“Dịch chuyển kiểu này chắc lần sau tôi cần thuốc chống say mất!”
Một đồng đội đỡ hắn ta dậy, cười lớn.
“Thôi đi ông, mới có nhiêu đó thôi mà đã than. Đứng dậy nhanh, đừng để đội mình mất mặt!
Aurora lại xuất hiện, vẫn với vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp.
“Hình thức huấn luyện hôm nay, theo lệnh của chỉ huy Trần An, là chạy bo. Mỗi đội sẽ phải sinh tồn và chiến đấu để trở thành đội cuối cùng còn lại. Địa hình sẽ thu hẹp dần theo thời gian, buộc các bạn phải di chuyển liên tục và đối đầu với nhau.”
Một vài nhân viên nhìn nhau, ánh mắt đầy phấn khích.
“Chạy bo? Giống trong mấy tựa game sinh tồn à? Tuyệt thật!”
Aurora tiếp tục.
“Trước khi bắt đầu, hãy mở bảng điều khiển cá nhân để chọn v·ũ k·hí và trang bị phù hợp. Hãy cân nhắc kỹ, vì điều này có thể quyết định sự sống còn của các bạn.”
Mỗi nhân viên nhanh chóng làm theo. Dù lần đầu sử dụng công nghệ này và còn choáng ngợp với độ chân thật của thế giới này. Nhưng họ đều rất tập trung và nghiêm túc.
Trong không khí yên lặng, chỉ còn lại tiếng của bảng điều khiển và những tiếng thì thầm thảo luận lên kế hoạch.
“Ngươi chọn súng gì? Ta nghĩ nên lấy mấy khẩu bắn tầm xa.”
“Thêm cả súng shotgun đi, địa hình cũng có khu nhà bỏ hoang nữa. Trong không gian hẹp shotgun là bá nhất rồi!”
“...”
Các đội nhóm nhanh chóng chọn những trang bị mà bản thân bọn họ cần nhất.
Khi tất cả đã hoàn tất, Aurora tiếp tục hướng dẫn họ lên máy bay để di chuyển đến chiến trường chính. Tiếng động cơ máy bay chân thật vang lên, khiến không gian càng thêm căng thẳng.
Trần An đứng trước màn hình lớn, nhìn toàn cảnh diễn ra bên trong không gian ảo. Hắn khẽ mỉm cười, rồi quay sang Aurora.
“Aurora. Thông báo cho bọn họ biết, đội nhóm nào giành top 1 sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt. Cá nhân xuất sắc nhất cũng sẽ có phần thưởng riêng.”
“Nhưng nhớ nói thêm rằng đội nhóm nào xếp cuối sẽ phải tăng giờ huấn luyện lên gấp đôi.”
Aurora khẽ cúi đầu, vô cảm đáp lại.
“Đã nhận lệnh.”
Ngồi trong khoang máy bay, các đội nhóm im lặng chuẩn bị tinh thần, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc như thật sự bản thân họ đang ra chiến trường.
Không gian chật hẹp nhưng đầy căng thẳng, ai nấy đều suy tính chiến lược cho đội mình.
Bỗng, Aurora bất ngờ xuất hiện ở giữa khoang của tất cả máy bay, giọng nói của cô vang lên rõ ràng.
“Thông báo quan trọng.”
“Theo lệnh của chỉ huy Trần An, đội nhóm giành top 1 trong bài huấn luyện hôm nay sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt. Cá nhân xuất sắc nhất cũng sẽ được vinh danh và nhận phần thưởng riêng.”
“Tuy nhiên, đội nhóm nào đứng cuối bảng sẽ phải tăng gấp đôi số giờ huấn luyện trong tuần tới.”
Lời nói vừa dứt, không khí trong khoang lập tức thay đổi.
“Phần thưởng? Thật hả?” Một nhân viên hô lên, mắt sáng rực.
“Chắc chắn thật rồi! Mà phần thưởng là gì? Tiền thưởng? Hay quyền lợi đặc biệt?”
“Không cần biết là gì, ta chỉ biết đội chúng ta phải thắng!”
Một thành viên khác gằn giọng.
“Ngươi hình như bỏ qua vế sau thì phải?”
“Tăng gấp đôi giờ huấn luyện không phải trò đùa đâu. Nếu không muốn c·hết trong phòng tập, thì nghiêm túc đi.”
Aurora đứng đó, lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người. Cô mỉm cười nhẹ, rồi biến mất, để lại bầu không khí sôi sục đầy quyết tâm trong khoang máy bay.
Khi đến dần địa điểm thực chiến tốc độ phi cơ giảm dần và máy bay hạ độ cao, giọng nói của Aurora vang lên lần cuối.
“Đã đến địa điểm có thể nhảy dù. Chúc các bạn may mắn. Hãy chứng minh năng lực của mình.”
Khoang máy bay mơ ra, mọi người rộn ràng hơn bao giờ hết. Các đội nhóm nhanh chóng mở bản đồ hiện thị khu vực hiện tại của máy bay trên không.
Nhanh chóng thảo luận chọn điểm nhảy.
Nhóm Phantom-008 đã chọn được địa điểm để nhảy.
Lý Thiên Hạo quay lại hướng ánh mắt sắt bén nhìn các đồng đội, gằn giọng nói to.
“Sẵn sàng nào các chiến hữu! Cho bọn họ biết sức mạnh của chúng ta.”
Vương Gia Minh nhảy đi trước, hô lớn.
“WINER WINER! CHIKEN DINNER”
Khán phòng lại lần nữa bùng nổ trong tiếng reo hò của các học viên, khi thấy các đội nhóm lần lượt lao ra khỏi máy bay như một bộ phim hành động
...
AI-Dữ Nhuận hướng ánh nhìn đến các độc giả ngồi trước điện thoại, vô cảm đọc lời kết chương đầy công nghiệp.
“Mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ các bạn qua việc đề cử, thả like hay đơn giản là một bình luận động viên.”
“Chúc mn có một ngày vui vẻ và thư giãn.”