“Thế nhưng ngay trước khi đến đây, thì chúng tôi cũng đã cho kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mẹ rồi, mỗi một tháng mẹ đều có đến bảy tám nghìn tệ tiền lương hưu lận đấy, mà nhiều năm trôi qua như thế rồi, vậy mà bây giờ ở trong tài khoản của mẹ lại chỉ còn có mỗi ba nghìn tệ thôi! Mẹ cũng đã từng nói rằng mẹ đã giao hết toàn bộ số tiền đó cho chị giữ rồi, vậy thì số tiền đó bây giờ đã đi đâu hết cả rồi hả?”
“Cho dù là căn nhà này có một phần tiền của chị bỏ vào đi chăng nữa thì cũng không thể nào là toàn bộ được, nếu không thì tại sao chị lại chỉ để cho mỗi một mình tên của mẹ đứng tên trên sổ đỏ cơ chứ? Chị tốt bụng đến thế cơ à? Hơn nữa, chị lấy cái gì ra để mà chứng minh rằng toàn bộ số tiền dưỡng già của mẹ đều đã được tiêu hết cho một mình mẹ hay sao? Chị có dám nói rằng trong suốt bao nhiêu năm vừa qua, chị sống cùng với mẹ mà không phải là vì số tiền dưỡng già của mẹ hay là vì cái căn nhà này hay không hả?”
Bốn cái miệng cứ thế thay nhau mà công kích mẹ của tôi không ngừng.
Tôi biết rất rõ rằng mục tiêu chính của cả bác cả lẫn dì út chính là muốn giành giật cho bằng được căn nhà này, thế nhưng họ lại cứ cố tình lấy cái cớ rằng mẹ tôi đã không hề tận tâm trong việc chăm sóc cho bà ngoại, rồi lại còn nói rằng mẹ tôi có những mưu đồ riêng nữa, những lời nói đó thật sự đã đâm thẳng vào tận tim gan của mẹ tôi.
Bà ngoại của tôi thì thỉnh thoảng lại hay bị lú lẫn, nếu như mà cổ họng của bà mà không may bị một vật cứng nào đó mắc nghẹn lại thì hoàn toàn có thể trực tiếp gây nguy hiểm đến tính mạng ngay lập tức.
Chính vì lẽ đó mà mẹ của tôi cũng đã phải cùng với bà ngoại ăn những món đồ ăn đã được xay nhuyễn ra thành dạng lỏng suốt cả mười mấy năm trời ròng rã.
Dù cho là như vậy đi chăng nữa, thì bà vẫn cứ luôn gọi điện thoại cho dì út để mà than thở rằng mẹ của tôi đã cố tình hà khắc và đối xử tệ bạc với bà.
Đôi môi của mẹ tôi lúc này đang run lên một cách rõ rệt, và vẫn cứ giữ nguyên cái hình dạng miệng như thể đang muốn thốt ra một tiếng ‘a’ nào đó vậy.
Mẹ còn chưa kịp nghĩ xong xem nên phải trả lời lại người này như thế nào, thì người khác đã lại giống như một khẩu súng máy liên thanh vậy, cứ liên tục bắn ra những lời công kích dồn dập không hề ngớt.
Cuối cùng, thì chỉ còn lại ở trong miệng của mẹ một tiếng ‘a’ yếu ớt, đầy vẻ hoảng sợ và run rẩy mà thôi.
“Tại sao các người lại có thể làm như thế được chứ, tại sao các người lại có thể đối xử như thế được hả!”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái bộ mặt thật sự chỉ đến khi cháy nhà thì mới chịu lộ ra, cùng với những giọt nước bọt đang bắn ra tung tóe của bốn con người này.
Nắm tay của tôi đã siết chặt lại từ lúc nào không hay.
Được rồi, được rồi, được lắm!
Được lắm rồi đấy!
Đây là các người đang cho rằng ở sau lưng của mẹ tôi thì không hề có một ai đứng ra để mà chống đỡ cho mẹ có đúng không!
Tôi dồn hết toàn bộ sức lực của mình lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên, “rầm”.
Một cú đá vô cùng mạnh mẽ từ phía bên ngoài đã hất tung cả cánh cửa ra.
Đồng tử của chú út khẽ hơi co rút lại một chút: “Này Nam Nam, tại sao cháu lại đột nhiên quay trở về đây rồi?”